Đến tầng mười, Minh Huy và Triều Dương mù mờ đi theo sau Trường Phong. Đi được một đoạn, nhận ra hướng này chỉ dẫn tới mỗi nhà ăn của nhân viên, sự mù mờ của Triều Dương lại càng tăng cao.
"Chuyện quan trọng mà cậu nói, là ăn trưa à?"
"Ừ," nghĩ tới sắp gặp được cô, khóe môi Trường Phong hơi nhếch lên, vui vẻ trả lời.
Cảm thấy mình có hỏi tiếp cũng không lôi ra được thêm thông tin gì, Triều Dương liếc mắt qua nhìn Minh Huy. Nếu lúc trước Minh Huy còn chưa hiểu được hành động của anh thì hiện tại anh đã hiểu rõ rồi.
Dù sao anh cũng là trợ lý của Trường Phong, sự ăn ý tất nhiên là phải có.
"Cậu nghĩ ở nhà ăn nhân viên hiện giờ có ai?" Minh Huy tốt bụng đưa ra gợi ý.
Triều Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu ra được Trường Phong rốt cuộc đến công ty để làm gì.
Anh có chút dở khóc dở cười với bạn mình, nhỏ giọng lầu bầu, "Vậy mà còn dám nói là chuyện quan trọng."
"Gặp em ấy là chuyện quan trọng," Trường Phong bình thản tiếp lời.
Triều Dương bĩu môi, không thèm tranh chấp với anh.
Trường Phong mang tâm trạng vui vẻ hướng thẳng đến nhà ăn. Bởi vì đang là giờ ăn trưa nên cửa nhà ăn để mở, không cần bước vào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trường Phong tới gần nhà ăn, tình hình bên trong thế nào rất nhanh anh đều đã nhìn thấy rõ. Chỉ cần liếc mắt qua một lượt, anh đã có thể dễ dàng nhận ra được bóng dáng của cô.
Tâm tình vui vẻ khiến anh không nhịn được mỉm cười, chân chuyển hướng bước về phía cô. Nhưng chưa đi được mấy bước, cảnh tượng trước mắt đã khiến tâm tình anh phải thay đổi một trăm tám mươi độ.
Ngay trước mắt anh, cô vì vấp phải chân của cô gái kia mà ngã chúi về phía trước. Mặc dù khoảng cách còn khá xa, nhưng tiếng hét hoảng hốt của cô như ở ngay bên tai anh, khiến tim anh chợt nhói đau, chỉ ước bản thân có thể dịch chuyển tức thời đến bên cô để đỡ cô. Trong khi Minh Huy và Triều Dương còn đang ngỡ ngàng trước chuyện đang xảy ra, Trường Phong đã nhanh chóng lao đến chỗ cô.
Khay đựng thức ăn cùng với bát phở nóng đổ lênh láng trên đất. Nước phở nóng hổi hắt hết lên cánh tay trái của cô, ly sữa cũng bị hất đổ lên trên mái tóc của cô. Trông cô chật vật bê bết như vậy, khóe miệng Lisa không nhịn được cong lên.
Tình hình xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Rosetta thấy cánh tay Thục Mây sưng đỏ lên vì nước phở, hốt hoảng vội lấy ly nước trái cây của mình tạt lên để hạ nhiệt.
"Mây, cậu có sao không?" Rosetta lo lắng đỡ cô đứng dậy.
Nhìn vết thương trên tay Thục Mây, cô không khỏi tức giận, hướng về phía Lisa quát, "Cô làm cái gì vậy hả?!"
"Tôi có làm gì đâu chứ. Là do cô ta tự ngã mà." Lisa cười khẩy đáp lời.
"Cô...!!"
Rosetta tức giận chỉ tay về phía Lisa, còn chưa biết phải nói gì thì bỗng thấy cánh tay còn lại của mình nhẹ tênh. Cô ngạc nhiên quay sang nhìn, phát hiện bạn mình hiện tại đã nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông.
Thục Mây còn chưa bình tĩnh lại sau tai nạn vừa rồi, bỗng dưng có một người đàn ông tiến đến ôm mình như vậy khiến cô có chút hốt hoảng. Cô vội vàng vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng khi ánh mắt cô chạm đến gương mặt quen thuộc của người đàn ông đang ôm mình thì mọi động tác của cô đều dừng lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, mọi sự đau đớn, tủi thân, uất ức và nhớ nhung trong suốt quãng thời gian qua đều tuôn trào ra ngoài.
"Anh Phong..." cô nghẹn ngào gọi anh.
Trường Phong ôm cô trong lòng mình, thấy cánh tay cô sưng tấy lên vì bị phỏng, mái tóc ướt sữa dính bệt lên khuôn mặt cô, trên gương mặt thiếu ngủ hiện rõ hai quầng thâm, mà đôi mắt cô lúc này lại đang rưng rưng nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tủi thân và uất ức, tim anh bỗng như bị ai đó nhéo mạnh.
Vừa thương, vừa xót, lại vừa đau.
Anh lập tức vòng tay qua bế cô lên theo kiểu bế công chúa, quay người bước ra khỏi nhà ăn.
"Ngoan, ráng chịu một chút. Anh đưa em đến phòng y tế."
Anh dùng giọng nói tinh tế nhẹ nhàng của mình an ủi cô. Nếu nghe kỹ, thậm chí còn có thể nhận ra được sự run rẩy nhè nhẹ và kiềm chế đến cực hạn.
Thục Mây dùng cánh tay lành lặn còn lại vòng qua ôm anh, khuôn mặt ướt nước mắt cọ cọ ở trước ngực anh, nghẹn ngào dạ một tiếng.
Trường Phong cứ thế ôm cô rời khỏi nhà ăn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ, vừa mới ôm một cô gái bế đi ra ngoài?? Người mới vừa rồi dịu dàng ôn nhu an ủi cô gái kia, có phải là tổng giám đốc mà họ vẫn thường biết không vậy?!
Triều Dương theo quán tính cũng định quay người theo Trường Phong thì lại bị Minh Huy giữ lại.
"Đi đâu? Ở lại giải quyết chuyện này đã chứ."
"À," Triều Dương ngờ ngệch đứng lại, gật gật nhìn anh.
"Giám đốc... anh... cô ấy... hai người không phải..."
Lisa lắp bắp hết nhìn Triều Dương rồi lại nhìn bóng lưng Trường Phong. Cô có chút không tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra. Không phải Thục Mây là người yêu của anh Andrey sao? Tại sao cô ta lại thân mật với tổng giám đốc như vậy?
Triều Dương thấy cô ta gọi tên mình thì liếc mắt sang, "Cô định nói cái gì?"
"Em..." Lisa có cảm giác, cô đã hiểu lầm lớn rồi. Mà cũng vì hiểu lầm này mà cô sắp xong đời rồi.
Minh Huy không để ý đến cô ta, quay sang hỏi Rosetta, "Hóa ra em là bạn của Mây à?"
"Dạ," Rosetta gật đầu, hơi mỉm cười một chút, "Không ngờ các anh lại quen cô ấy."
"Không chỉ có quen thôi đâu," Minh Huy cười ẩn ý, nhưng giây sau đó đã thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi, "Lúc nãy chuyện gì xảy ra vậy, em biết không?"
"Em không chắc," cô lắc đầu, nhưng lại nhìn Lisa bằng vẻ giận dữ, "Bọn em đang đi bình thường, đến lúc đi ngang qua Lisa thì Mây bỗng dưng vấp ngã."
Lisa vội vã chống chế, "Cô nói vậy là có ý gì? Là ám chỉ tôi ngáng chân cô ta sao?" Cô ta lo lắng liếc mắt sang nhìn Triều Dương, thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm, tim cô ta bỗng run lên, "Giám đốc, em thực sự không biết gì cả!"
Rosetta không nói gì, chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô ta.
Ban nãy cô còn không biết làm thế nào để có thể lấy lại công bằng cho Thục Mây, nhưng giờ thì tốt rồi. Cô hơi liếc mắt nhìn Triều Dương và Minh Huy đang tức giận nhìn Lisa, chỉ cần lấy một trong ba người các anh ra thôi cũng đủ để khiến Lisa phải trả giá vì hành động của mình, nói gì đến việc cả ba anh đều cùng có quan hệ thân thiết với Thục Mây. Mặc dù cô không tận mắt thấy Lisa ngáng chân cô ấy, nhưng cô chắc chắn thủ phạm chỉ có cô ta, bởi vì khoảnh khắc Thục Mây té ngã, cô đã thấy cô ta nhếch môi cười.
Lúc Thục Mây vấp ngã, hai người các anh cũng nhìn thấy. Nhưng mà lúc đó khoảng cách khá xa, hai anh lại không để ý nên cũng không rõ có phải do Lisa gây ra hay không. Tuy vậy, bọn họ chắc chắn cô ngã là vì bị vấp phải thứ gì đó chứ không phải do trượt chân, bởi vì lúc đó cô ngã chúi về phía trước.
"Lisa, cô hãy thành thật đi. Chuyện lúc nãy bọn tôi đã thấy hết rồi, camera cũng có ghi lại," Triều Dương trầm giọng nói.
"Giám đốc, em nói là sự thật. Chuyện này không có liên quan đến em!"
Lisa thấy vẻ nghi ngờ của anh, nội tâm không khỏi hoảng loạn, trong lòng lại càng thêm căm ghét Thục Mây.
"Cô đừng đợi đến lúc bọn tôi phải mở đoạn phim ghi hình lên để đối chứng với cô."
"Anh Alan, nếu anh không tin tôi thì anh cứ mở đoạn ghi hình lên đi."
Cô ta hùng hồn trả lời Minh Huy. Camera an ninh không thể quay lại rõ ràng như vậy được, nhất là khi xung quanh lại có nhiều người như vậy, tầm nhìn sẽ bị che chắn mất. Cho dù bọn họ có xem đoạn ghi hình, chắc chắn cũng sẽ không thấy được hành động lúc nãy của cô. Không cần phải sợ hãi, cô sẽ không sao!
Trong khi Triều Dương và Minh Huy đang gặp khó khăn trong việc tìm ra hung thủ thì Trường Phong đã bế Thục Mây đến phòng y tế của công ty.
Bác sĩ trực trong phòng y tế thấy vị tổng giám đốc nhà mình khuôn mặt giận dữ bế theo một thiếu nữ ở trong lòng xông thẳng vào phòng y tế thì toát hết mồ hôi hột. Cô còn chưa kịp chào hỏi, Trường Phong đã lên tiếng trước.
"Mau xem cho cô ấy."
"À, dạ."
Cô gật gật đầu, vội vàng khám cho Thục Mây. Nhìn thấy vết bỏng trên tay Thục Mây, cô thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vết thương không quá nặng. Vị cấp trên này hùng hổ tức giận như vậy khiến cô cứ lo xa.
Cô nâng cánh tay Thục Mây lên quan sát cẩn thận một chút. Mặc dù vết bỏng khá lớn, nhưng có vẻ như không nặng. Cổ tay và mu bàn tay chỉ bị đỏ một mảng lớn chứ chưa có bong da, cũng chưa có nổi bọng nước.
Bác sĩ dẫn cô đến bồn rửa tay rồi mở nước, dội nhè nhẹ lên vết thương của cô một chút để rửa sạch nước phở và nước trái cây còn sót lại trên đó. Sau đó, cô lấy thuốc trị bỏng ra bôi nhẹ nhàng lên trên vết thương của Thục Mây. Kem trị bỏng thoa đến đâu, vết bỏng nóng hổi trên tay cô lập tức hạ nhiệt đến đấy. Vết thương dịu nhẹ đi rất nhiều, cộng thêm động tác của bác sĩ khá nhẹ nhàng nên cô không hề cảm thấy đau.
Bôi thuốc xong, bác sĩ hỏi cô.
"Có còn bị thương ở đâu nữa không?"
Thục Mây gật nhẹ, "Hình như cổ chân phải hơi đau."
Bác sĩ ra hiệu cho cô ngồi lên giường rồi cởi giày ra, cầm chân của cô lên quan sát một chút.
"Không sao, không bị bong gân hay trật khớp, do mới té ngã nên hơi đau thôi, một lát là hết."
Bác sĩ thả chân cô xuống để cô đi giày trở lại rồi đưa tuýp thuốc trị bỏng lúc nãy cho cô.
"Em cầm lấy tuýp thuốc này, ngày bôi một lần, tránh để vết thương chạm nước. Vết thương không nặng lắm, mấy ngày là khỏi."
"Dạ, em cám ơn," cô nhận lấy tuýp thuốc.
Cả quá trình chữa trị Trường Phong đều dõi theo và lắng nghe lời bác sĩ nói. Biết cô bị thương không nặng, tâm tình anh cũng thả lỏng đi nhiều. Thấy cô có ý muốn đứng dậy, anh lập tức tới giường đỡ cô.
"Cẩn thận."
Thục Mây mỉm cười, nương theo người anh đứng xuống giường.