Hai người cùng nhau bước vào thang máy để xuống tầng hầm để xe. Lục Nghi cảm thấy đây thật sự là cố tình thử thách sức chịu đựng của cô, dù chỉ là trong vài phút.
Trong không gian chật hẹp của thang máy, mùi hương trà xanh thơm mát trên người anh như thoang thoảng cạnh cô, khiến tim cô đập thình thịnh liên hồi.
Sự im lặng bao trùm khắp thang máy.
Tần Vũ nhìn bóng lưng cô gái trước mặt mình.
Anh có thể ngửi thấy trong không khí có một mùi hương nhẹ nhàng mà hơi ngọt của hoa mẫu đơn, thật làm cho người ta say mê.
Dáng người cô mảnh khảnh, tóc dài bồng bềnh tô điểm thêm cho vẻ đẹp của cô, trông thật hoàn mĩ.
Hai người ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, chỉ là không biết, họ đều đang nghĩ về đối phương.
Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cửa thang máy vừa mở, hai người cùng lúc bừng tỉnh, sánh đôi bước ra ngoài.
Xe của anh đỗ ngay gần thang máy nên cũng không cần tìm kiếm lâu, anh mở cửa cho cô rồi quay sang ngồi vào ghế lái của mình.
Tần Vũ khởi động xe rồi nhìn cô hỏi:
- Em cảm thấy lần này em có thể giành được vai diễn này không?
- Em không biết, có chút lo lắng, em mới học qua một lớp diễn xuất và đóng nhân vật phụ vài bộ phim do chị Bạch thương lượng, có lẽ kĩ thuật thật sự còn rất kém, chị Bạch còn bảo nếu không phải đạo diễn nhìn trúng vẻ ngoài của em có lẽ em cũng không được chọn đâu.
Cô vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy cô đã bớt ngại ngùng hơn, anh cũng thoải mái nói tiếp, trong mắt toàn là dịu dàng:
- Em có thể thử mà, lúc mới vào nghề ai cũng vậy thôi, ngay đến anh cũng vậy.
Lục Nghi ngạc nhiên, nếu cô nhớ không nhầm thì ngay bộ phim đầu tiên của anh đã được ca ngợi không dứt lời, sau đó độ nổi tiếng liền bay lên như diều gặp gió, lấy đâu ra mà dậm chân tại chỗ giống như cô.
Dừng đèn đỏ, Tần Vũ nói tiếp:
- Em còn nhiều thời gian, nếu không được thì có thể tiếp tục cố gắng, rồi sẽ có một ngày em đạt được điều em muốn thôi.
Nói xong, anh quay sang nhìn cô rồi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhịp tim cô vốn đã ổn định lại vì nó mà loạn nhịp, hai má dần dần phiếm hồng, cô nói một câu cảm ơn rồi quay mặt về phía cửa sổ, không để ý trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Bên ngoài thì là vậy nhưng bên trong cô đã sớm gào thét ầm ĩ.
Làm gì có fan nữ nào nhìn thấy thần tượng mà không rung động, bây giờ cô còn đang ngồi chung xe với anh, nói chuyện với anh đấy.
Ôi trời ơi, cô sắp xong rồi!
Đến cửa tiểu khu cô ở, Lục Nghi như nhìn thấy cửa thoát hiểm mà xuống xe, cô nói tạm biệt anh rồi chạy thục mạng lên lầu.
Đợi cô chạy đến thang máy lên lầu, Tần Vũ cười cười lắc đầu rồi đánh xe về.
Anh nhấc điện thoại định gọi cho quản lý thì đã thấy quản lý gọi đến.
"Tần Vũ, cậu sang Lục Tinh tôi cũng theo cậu sang rồi, bộ phim của đạo diễn Từ cậu không thể bỏ phí như vậy được, đề tài của noa rất tốt, ông ấy cật lực muốn mời cậu đóng như vậy mà cậu lại quyết định đóng bộ phim cổ trang của công ty, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?" - Giọng Ngô Thịnh- quản lí của Tần Vũ ảo não hỏi
Tần Vũ kiên nhẫn đợi quản lí nói xong liền nói:
- Tôi mới sang công ty này, đây coi như là đáp lễ họ đi, còn về phim của đạo diễn Từ, tôi cũng hết cách.
" Cậu... tút...tút...tút... "
Thịnh ca ở đầu dây bên kia ảo não không thôi, hắn nghĩ kể từ khi nhìn trúng Tần Vũ, hắn đã xác định cậu sẽ nổi tiếng nên một mực kéo cậu.
Nào ngờ cậu lại từ ngay một bộ phim không được đánh giá cao mà nổi tiếng, năm đó Tần Vũ mới chỉ 20 tuổi.
Kể từ đó danh tiếng của Tần Vũ lên cao, lại cộng thêm giải Ảnh đế của cậu làm hắn cảm thấy vô cùng tự hào.
Vậy mà tháng trước Tần Vũ lại muốn chuyển sang Lục Tinh, mặc dù không muốn nhưng hắn nghĩ với dù sao cậu cũng đã đủ nổi tiếng rồi, công ty Lục Tinh lại nổi tiếng có đãi ngộ tốt nên liền cùng cậu sang.
Ai ngờ vừa sang được 2 tháng thì công ty lại muốn Tần Vũ đóng 1 bộ phim cổ trang do công ty sản xuất để nâng đỡ một số người mới trong công ty.
Hắn vốn dĩ không định nhận nhưng nghe Tần Vũ nói thế thì đành vậy.
Ngô Thịnh gọi điện cho đạo diễn Từ thương lượng, đàm phán một chút thì cuối cùng đạo diễn cũng chấp nhận cho Tần Vũ đầu tháng 12 mới vào đoàn phim rồi lại gọi cho đạo diễn Lê của công ty chấp nhận yêu cầu.
Đầu dây bên kia, đạo diễn Lê nghe trợ lý báo cáo thì vô cùng vui vẻ, ông thật sự nhìn trúng cái khí chất của Tần Vũ, thật sự muốn mời anh làm nam chính.
Còn về nữ chính thì buổi thử vai ngày mai sẽ chọn mấy người có khí chất giống nhân vật mà ông luôn hướng đến, nếu không có bắt buộc phải mời Ảnh hậu hoặc tiểu hoa đán của công ty khác qua đóng.
.......
Về đến nhà, Tần Vũ tắm rửa ăn uống qua loa rồi cầm điện thoại lướt weibo, anh tìm @Công ty giải trí Lục Tinh V rồi tiếp tục tìm weibo của Lục Nghi bởi vì weibo của công ty nào cũng theo dõi weibo của nghệ sĩ của mình.
Tìm một hồi, Tần Vũ nhếch môi cười, cuối cùng cũng tìm thấy cô bé rồi.
Anh bấm vào weibo của cô: Lục Nghi V thì thấy cô có 5 vạn người theo dõi, lướt xem từng dòng trạng thái của cô đều là ăn gì, chúc fan ngủ ngon, mặc dù cô không quá nổi tiếng nhưng vẫn có bộ phận fan nhỏ luôn bên cạnh cô.
Xem một lượt, anh gọi một cuộc điện thoại cho đạo diễn Lê - người mà anh sắp hợp tác trong bộ phim mới của công ty.
- Xin chào đạo diễn Lê, muộn thế này còn làm phiền ông, tôi là Tần Vũ, liệu ngày mai tôi có thể qua cùng phối hợp với các nữ diễn viên thử vai không?....Vậy cảm ơn đạo diễn.
Tần Vũ nghe được lời đồng ý của đạo diễn liền quăng điện thoại sang một bên, lên giường đi ngủ.
Trong khi Ảnh để của chúng ta đi ngủ thì Lục Nghi vẫn cố gắng xem nốt kịch bản cổ trang này.
Đây thật sự là một kịch bản thường thấy do đây vốn dĩ là truyện chuyển thể sang.
Cuốn tiểu thuyết gốc cô đã đọc rồi, vô cùng thích.
Nữ chính là con gái thứ hai của thừa tướng,tên là Hàn Nhược Tuyết nàng là một người có nhan sắc bình thường, tuy tài năng nhưng yếu đuối, không biết võ công.
Đấy là những gì người ngoài nhìn thấy, thực ra đằng sau tấm mặt nạ ấy là một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, võ công siêu phàm và có một lực lượng riêng.
Nam chính là một Vương gia đương triều, tên Độc Cô Lãnh, là chiến thần của vương quốc, đệ nhất nam nhân được bao cô nương khuê các chú ý, họ trong 1 yến tiệc mà gặp nhau, dần dần có tình cảm rồi vượt qua những âm mưu được giăng ra rồi cùng nhau sống hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng tưởng chừng có thể nắm tay đi cùng nhau đến cuối cuộc đời Hàn Nhược Tuyết sau khi sinh con thì bỗng dưng biến mất.
Độc Cô Lãnh- bấy giờ đã là vua dường như phát điên, lục tung cả đất nước chân trời góc bể để tìm nàng nhưng không có hi vọng.
Đến cuối đời, sau khi trao ngôi vị cho con trai duy nhất của hai người, hắn cuối cùng cũng tìm thấy nàng, nàng đang mỉm cười nhìn hắn, cả hai cùng quy ẩn trên núi đến lúc lìa đời, mãi không xa rời.
Hắn chời đợi nàng ngần ấy năm, cuối cùng cũng đợi được nàng.
Gập cuốn kịch bản lại, tâm trạng của Lục Nghi trở nên buồn bã, khi mà tình yêu đã đạt đến mức sâu đậm, một người lại vì người kia mà rời đi, một người ở lại thì chờ đợi, cuối cùng dù có bao nhiêu năm, họ vẫn luôn hướng về đối phương.
Lục Nghi dừng suy nghĩ của mình lại, nhìn đồng hồ đã là 10h30 tối, cô tắt đèn rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng cô nhớ đến khuôn mặt của Tần Vũ, mặt liền đỏ.
Cô lắc đầu rồi dần chìm vào giấc ngủ.