Hầu hết mọi người khi thấy anh đều cúi đầu hành lễ, duy chỉ có một cô gái đang đứng đầu đoàn người không làm vậy.
Nàng ta đứng thẳng lưng, nhìn chăm chú vào cánh tay đang ôm lấy Kreiss của cô, ấn đường khẽ nhăn lại.
Melly cũng nhìn chằm chằm cô gái ấy. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, y phục không hề rườm rà mà lại vô cùng đơn giản, ngũ quan hài hoà, đôi mắt đen sâu thẳm tạo cảm giác mạnh mẽ cho người sở hữu nó.
Cho đến khi người bề tôi nhắc nhở nàng ta phải hành lễ, người đó mới gập người xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán vào bọn họ.
“Đại công chúa Valerie của Babylon xin được yết kiến hoàng tử thứ nhất của đế chế Ai Cập.”
Bầu không khí trong sảnh lớn đột nhiên im lặng đến lạ thường.
Nàng ta đã ngó lơ người bên cạnh Kreiss là Melly - vị hôn thê của anh. Đây là một hành động mang tính xúc phạm đến cô và anh, hơn hết là cả đất nước Ai Cập.
“Hình như công chúa đã quên điều gì đó thì phải?” - Kreiss lên tiếng nhắc nhở khiến Valerie chuyển ánh mắt về phía anh.
Đập vào mắt nàng ta là cái nhìn lạnh lẽo của anh. Khuôn mặt anh vẫn mỉm cười, nhưng Valerie nhìn được sát khí rình rập. Xem ra, nếu bây giờ nàng không hành lễ với người phụ nữ bên cạnh anh, tương lai sẽ khó nói trước được.
Đây chỉ là một lời cảnh cáo nhỏ dành cho ai dám vô lễ với người phụ nữ của anh thôi.
Cả người nàng ta khẽ run lên vì sợ hãi, đây là lần đầu bắt gặp ánh mắt đáng sợ như vậy của anh, khiến cả giọng nói cũng lạc đi: “Xin thứ lỗi. Hân hạnh được diện kiến công nương.”
“Được rồi, ta hi vọng công chúa của quý quốc có một quãng thời gian thoải mái khi ở đây.” - vừa nói, anh vừa ra hiệu cho Kelt đi thu xếp.
Valerie chạy tới gần hai người, toan níu lấy vạt áo của Kreiss, điều này làm cô cảm thấy không thoải mái.
Cô đứng chắn trước mặt anh, nghiêm nghị nói: “Công chúa đi đường xa chắc hẳn đã mệt rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cô và đoàn tuỳ tùng phía sau, có chuyện gì để hôm sau nói tiếp. Mời cô về nghỉ ngơi.”
Từng lời nói, cử chỉ không có chỗ nào đáng chê trách. Mọi hành động của Melly đều toát lên vẻ cao quý, thanh lịch khiến Valerie không tài nào bắt bẻ được.
Nàng ta không cam tâm, còn định đẩy cô sang một bên để ôm lấy anh.
Bất quá, cô ‘vô tình’ tháo chiếc khăn quấn cổ để quấn tay như các quý phu nhân ngày xưa, thế nào lại ‘trùng hợp’ để lộ ra cổ họng trắng mịn, điểm vài dấu đỏ nhỏ.
“Mời công chúa về nghỉ cho, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi nữa.” - cô mỉm cười thân thiện.
Valerie nhìn thấy cổ của đối phương chằng chịt dấu hôn đỏ liền quay người rời đi, theo sau là đoàn tuỳ tùng.
Thoáng cái, cả sảnh đang đông đúc bỗng trở nên vắng tanh.
“Được rồi, chúng ta cũng mau về nghỉ thôi, em buồn ngủ lắm rồi.” - cô vươn vai, che miệng ngáp dài.
Sắp đi ngủ cũng không yên!
[…]
Bước vào trong, vừa đóng cửa phòng thì Kreiss đột ngột giữ chặt lấy cổ Melly hôn tới tấp.
Bị tấn công bất ngờ khiến cô không kịp trở tay, cứ thế phải thuận theo nhất cử nhất động của anh.
Bọn họ không biết từ khi nào mà đã năm trên giường, trong khi anh vẫn không ngừng ‘gặm’ môi cô.
Kreiss luồn tay xuống phần dưới, nhẹ nhàng nới lỏng y phục của cô.
Melly giật mình mở to mắt, ‘đảo khách thành chủ’, ngồi trên người anh.
“Tự nhiên bị làm sao vậy?” - cô dùng móng tay mơn trớn da thịt anh.
“Á…còn không phải tại nàng kích thích sao?” - cảm giác nhột nhột truyền tới làm anh không nhịn được mà tạo ra âm thanh xấu hổ.
“Em? Làm gì? Không nói rõ thì chúng ta dừng lại vậy~” - thấy âm thanh mị hoặc ấy rất êm tai, cô tiếp tục chạm vào anh thêm lần nữa.
“Nàng…Á…để lộ dấu hôn cho công chúa Babylon thấy…”
“Tự nhiên nhắc đến cô ấy?” - Melly cau mày tỏ vẻ không vui.
“Khi nãy, cô ấy còn nhìn chằm chằm em. Cứ như thể bị em giành mất thứ gì đó.”
“Người yêu cũ à?”
“?” - đối diện với mớ câu hỏi dồn dập của cô, Kreiss căn bản không tài nào chen vào được!