Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê

Chương 7: Nàng dâu kính trà



Tiêm Nhu đem xe bốn bánh đẩy tới, lúc này Nghiêm Tiêu Nghi và Hoàng ma ma bắt đầu trang điểm, Khương Kỳ thì ngồi bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

Tiêm Nhu thấy Khương Kỳ đã chuẩn bị xong thì đỡ hắn ngồi lên xe. Có xe đẩy, Khương Kỳ liền kêu Tiêm Nhu đẩy hắn tới bên bàn trang điểm. hắn vừa tới liền thấy Nghiêm Tiêu Nghi đang điểm môi đỏ. Đôi môi được tô thêm sắc đó khiến dung mạo Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm đẹp.

“Rất đẹp!” Khương Kỳ không tiếc lời ca ngợi.

Trước kia hắn thích nữ tử mảnh mai dịu dàng, cho nên mới không để ý tới sự phản đối của mẫu thân muốn thú Nghiêm Tiêu Nguyệt. Nhưng lúc này, hắn cảm thấy hoàng phì yến sầu (1) đều không so được với người trước mắt. Khi không trang điểm nàng thanh lệ thoát tục, trang điểm lên rồi càng khiến vạn vật thất sắc.

(1) Hoàng phì yến sầu (環肥燕瘦)Câu nói hãy còn lưu truyền trong dân gian Trung Quốc. Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại với vóc dáng mỏng manh, thon thả đó, Dương Hoàn (Dương Quý Phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp, có thể ví như “khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào “tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ”. 

Nguồn:https://nhunggidepnhat.wordpress.com/2017/08/03/hoan-phi-yen-sau-環肥燕度/​

hắn nhớ rõ từng có người nói Khương Kỳ hắn vận khí tốt, nếu không phải xuất thân từ Phủ Ninh Quốc Công, kinh thành này có mấy người sẽ xem trọng hắn chứ. Khương Kỳ cảm thấy lời này không sai, nếu không phải do xuất thân, hắn sao có thể thú được một nương tử xinh đẹp như vậy?

Khương Kỳ cảm thấy bản thân ở trong mộng từng không xem trọng Nghiêm Tiêu Nghi, ánh mắt đúng là bị mù, may mà cuối cùng Nghiêm Tiêu Nghi không ghét bỏ. Nghĩ như vậy, Khương Kỳ liền nở nụ cười kỳ quái.

Nghiêm Tiêu Nghi vốn là bị Khương Kỳ đột nhiên khen ngợi khiến mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn lại liền thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng, cười ngây ngô, gương mặt nhỏ vốn đã phiếm hồng lại càng đỏ hơn.

Hoàng ma ma cầm yên chi trong tay, nghĩ tới chuyện giằng co tối qua, sợ sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi không tốt, cho nên bà định tô thêm cho nàng chút sắc đỏ, nhưng thấy tình hình này liền cười trộm, lặng lẽ để yên chi xuống.

*** *** ***​

Ở chủ viện.

“Bẩm Quốc công gia, Đại Trưởng Công chúa, lúc nãy Điền quản sự phái người tới nói, Tiêm Nhu bên cạnh thế tử đi lấy xe bốn bánh về”. Lâm ma ma bên cạnh Đại Trưởng Công chúa nhỏ giọng báo cáo.

“Xem ra lát nữa Kỳ nhi cũng muốn đi cùng với Nghiêm thị”. Khương Văn Chính cười nói.

Đại Trưởng Công chúa lại nói: “Kỳ nhi mới tỉnh lại bao lâu chứ? Nghiêm thị vậy mà cũng không biết khuyên nó”. Nếu không phải sáng nay phải đợi con dâu dâng trà, phu thê bọn họ sớm đã đi thăm nhi tử.

Khương Văn Chính nắm tay Đại Trưởng Công chúa: “Biết nàng đau lòng cho Kỳ nhi, cho dù Nghiêm thị không biết khuyên, người bên cạnh chẳng lẽ cũng không biết sao? Hẳn là Kỳ nhi muốn tự mình tới”.

“Thiếp cũng không muốn làm khó Nghiêm thị, cho dù có phải chỉ là trùng hợp hay không, nhưng dù sao nàng vào cửa Kỳ nhi mới tỉnh, thế nào cũng là có ân với Phủ Ninh Quốc Công chúng ta”. nói xong, Đại Trưởng Công chúa lại nghĩ tới chuyện tối qua, cảm thấy có chút kỳ quái: “Chàng có cảm thấy hành động tối qua của Kỳ nhi có chút kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ chỗ nào?” Khương Văn Chính lắc đầu khó hiểu.

Đại Trưởng Công chúa nhớ lại tình hình lúc đó, nói: “Kỳ nhi luôn lôi kéo Nghiêm thị không buông, ánh mắt kia… Giống như là.. Như là ngựa non lúc ở bên cạnh ngựa cái vậy, căn bản không nguyện ý buông ra”.

Khương Văn Chính bật cười nói: “không chịu buông ra không phải là ngựa cái nhìn ngựa non sao? Sao nàng lại đổi ngược vị trí rồi?” Ông dừng lại, ngẫm lại tình hình lúc ấy, lại nói: “Có điều thái độ của Kỳ nhi quả thật có chút kỳ lạ. Lúc trước nó vì nữ nhi của Nghiêm Bồi Luân, náo loạn với chúng ta hồi lâu, sau khi tỉnh lại biết người bị đổi, không chỉ không làm khó, còn kéo người ta không buông? Đúng là có chút kỳ quái”.

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới âm thanh bẩm báo Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đang đi tới chủ viện. Hai người nghe thấy vậy, liền ngừng câu chuyện, Đại Trưởng Công chúa sửa sang lại xiêm y, Khương Văn Chính ngồi thẳng người, nhìn cửa chằm chằm. Trong chốc lát hai người đồng thời quay qua nhìn lẫn nhau, lập tức cười vang.

một Ninh Quốc Công phụ trách bốn mươi vạn quân binh bảo vệ kinh thành, một người đường đường là Đại Trưởng Công chúa, vậy mà lúc này lại có chút khẩn trương.

“Còn tưởng rằng Kỳ nhi còn nhỏ, vậy mà hôm nay chúng ta đã được uống trà của con dâu rồi..” Đại Trưởng Công chúa thở dài: “Xem ra ta già thật rồi”.

Khương Văn Chính ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng người đi, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, thấp giọng nói: “Trong mắt vi phu, nàng vẫn là người sát phạt quyết đoán trên tường thành năm đó, Đại Trưởng Công chúa khiến nhân tâm bị thu phục”.

Đại Trưởng Công chúa liếc mắt nhìn hắn, oán trách nói: “Vậy cũng nói được”.

Từ lúc Kỳ nhi gặp chuyện không may tới giờ, phu thê bọn họ liền không nhẹ nhàng thoải mái như vậy, bây giờ Kỳ nhi tỉnh rồi, tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

Bà tử nha hoàn đừng hai bên hầu hạ thầm cười trộm, thế tử tỉnh, Quốc Công gia và Đại Trưởng Công chúa rốt cuộc cũng trở lại như ngày xưa.

Lúc Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ đi tới cửa, bởi vì có thanh chặn nên xe bốn bánh không thể đi vào được. Lúc này, Nghiêm Tiêu Nghi mới kêu Tiêm Nhu gọi bốn bà tử cường tráng đi theo, Bốn bà tử thấy cửa chính, mau tay lẹ mắt tiến lên mang xe bốn bánh vào trong.

Hai người vừa tới liền thấy Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công chúa ngồi đó, Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cúi người, Khương Kỳ vì lý dó thân thể, không cần đứng dậy.

Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công chúa nhìn thấy cũng mỉm cười gật đầu.

Lâm ma ma bên cạnh Đại Trưởng Công chúa lấy nệm mềm đặt trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi cúi đầu, nàng quỳ trên đệm, Lâm ma ma cầm khay đựng hai tách trà đứng bên cạnh.

Nghiêm Tiêu Nghi cầm lấy một tách trong đó, hai tay dâng lên, cung kính nói: “Phụ thân, mời người uống trà”.

“Được”. Khương Văn Chính mỉm cười nhận lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm. Sau đó ông cầm hồng bao đã được chuẩn bị trước ở trên bàn đưa cho Nghiêm Tiêu Nghi.

“Tạ ơn phụ thân”.

Hai tay Nghiêm Tiêu Nghi tiếp nhận hồng bao, tuy rằng cầm lên không nặng, nhưng theo độ dày của nó, nàng e rằng số lượng bên trong không ít. Sau đó, Nghiêm Tiêu Nghi lại cầm lấy một tách khác trênkhay, đưa tới trước mặt Đại Trưởng Công chúa, giọng nói không lớn không nhỏ, cung kính nói: “Mẫu thân, mời người uống trà”.

So với Khương Văn Chính, Đại Trưởng Công chúa tất nhiên không cần quá câu nệ. Bà cười một cái nhìn Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ, coi thế này đúng là có tức phụ quên nương mà, vừa tỉnh lại cũng không biết đi thăm người làm mẫu thân là bà.

Đại Trưởng Công chúa nhận trà, nói liên tục hai tiếng tốt, sau đó khẽ nhấp một ngụm liền để tách trà trên bàn.

Bà cầm lấy một cái hộp gấm, mở ra khiến đồ vật bên trong lộ ra ngoài ánh sáng. Đó là một cây trâm vàng khảm bướm bằng ngọc bích, xinh đẹp lại phú quý.

“Đây là năm đó thái hậu tặng cho ta, con nhận đi! Sau này Kỳ nhi liền giao cho con”. Đại Trưởng Công chúa dịu dàng nói. Tuy bà đối với bộ dáng ngóng trông Nghiêm Tiêu Nghi của Khương Kỳ có chút bất mãn, nhưng so với việc hắn vì thú một người khác mà nháo nhào lên thì tốt hơn nhiều!

Đại Trưởng Công chúa cẩn thận nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, cũng cảm thấy nàng hợp mắt bà. So với những thiên kim tiểu thư nũng nịu kia, Nghiêm Tiêu Nghi mang theo anh khí cùng kiên nghị của nữ tử, đây mới thật là thế tử phu nhân mà Phủ Ninh Quốc Công cần.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe nói do thái hậu ban tặng, có chút kinh sợ, nàng cúi đầu, hai tay tiếp nhận trâm cài, bái tạ nói: “Tạ ơn mẫu thân”.

“Được rồi, đứng lên đi!” Đại Trưởng Công chúa cười khanh khách nói. Nàng còn không đứng dậy, bạch nhãn lang nhi tử sợ rằng sẽ trợn trắng mắt nhìn người làm mẫu thân bà đây.

Nghiêm Tiêu Nghi đem hồng bao và trâm cài giao cho Hoàng ma ma đứng bên cạnh, sau đó lại hướng hai người làm nghi thức bái lạy một lần rồi mới chậm rãi đứng lên.

Đợi Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ đều ngồi xuống ghế, Đại Trưởng Công chúa cẩn thận đánh giá Khương Kỳ, ân cần hỏi han: “Kỳ nhi, con tốt hơn chưa?”

Khương Kỳ gật đầu, giọng nói còn mang theo một chút ý làm nũng, nói với Đại Trưởng Công chúa: “đãtốt hơn nhiều rồi, nhưng mà trên người có chút không có sức lực”.

Đại Trưởng Công chúa nghe vậy liền không vui nói: “Ai bảo con không nghe khuyên bảo thích làm bừa, lần này chính là tự làm khổ mình. Về sau đừng cùng những kẻ kia trộn lẫn một chỗ nữa, làm loạn khắp nơi, suýt nữa khiến cho mệnh cũng không còn. Trước kia con hồ nháo thì cũng thôi, bây giờ cũng đãthành gia, đều thu hồi tâm tính lại đi”.

Khương Kỳ vội vàng gật đầu nói: “Nhi tử biết sai, về sau nhất định sẽ không khiến mẫu thân lo lắng nữa”.

Mặc kệ là thế nào, Khương Kỳ chưa bao giờ cãi lại Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công chúa, ai bảo bọn họ cho dù sủng ái cưng chiều hắn vô cùng, nhưng nếu hắn chọc mẫu thân không vui, phụ thân tất nhiên sẽ thu thập hắn chẳng chút nương tay.

hắn không phải chưa từng phản kháng qua, nhưng kết quả chính là phụ thân hắn không đi theo lối thông thường mà đi theo đường giang hồ. Chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, hắn muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Lần này, bản thân vì không biết tự lượng sức mình mà đi thu phục liệt mã, cuối cùng nằm trên giường cả nửa năm, chắc chắn làm mẫu thân hắn vô cùng thương tâm.

Khương Kỳ vùng trộm nhìn về phía Khương Văn Chính, hắn nghĩ nếu không phải bộ dạng hắn thành ra thế này, chỉ sợ vừa tỉnh lại đã bị phụ thân xách đi giáo trường nơi hậu viện tập luyện. Trong lòng sợ hãi, Khương Kỳ theo bản năng muốn tìm Nghiêm Tiêu Nghi an ủi.

Nghiêm Tiêu Nghi lúc này còn bận cúi đầu, thuận theo mà nghe Đại Trưởng Công chúa nói chuyện, kết quả tay nàng đang đặt trên đầu gối bị Khương Kỳ nắm lấy. Nghiêm Tiêu Nghi theo bản năng liền nhìn qua Khương Văn Chính và Đại Trưởng Công chúa, lại nhanh tay muốn rút về.

"Thế tử, mau buông tay." Nghiêm Tiêu Nghi hạ giọng, vội vàng nói. Ở trước mặt trưởng bối như vậy đúng là thất lễ.

Khương Kỳ hoàn toàn không cảm giác được Nghiêm Tiêu Nghi xấu hổ, hắn cười tươi, giọng nói lại khôngcoi là nhỏ vang lên: “Như vậy ta an tâm”.

Đại Trưởng Công chúa thấy vẻ mặt Nghiêm Tiêu Nghi muốn khóc tới nơi, mà nhi tử bọn họ lại giống như tiểu hài tử không cần mặt mũi chết cũng không buông tay, bà thấy thật là mất mặt. bà nhìn thoáng qua Khương Văn Chính, sau đó khoát tay nói với Khương Kỳ: “Được rồi, các con về nghỉ ngơi đi!”

Mãi tới lúc bọn họ rời đi, Khương Kỳ cũng không chịu buông tay Nghiêm Tiêu Nghi ra.

“Tiểu tử ngốc kia”. Đại Trưởng Công chúa không vui nói.

Khương Văn Chính lại đăm chiều rồi nói: “Bộ dáng Kỳ nhi có chút kỳ quái”.

Trong lòng Đại Trưởng Công chúa cả kinh, vội hỏi: “Chỗ nào kỳ quái?”

“Tính tình Kỳ nhi thế nào chứ? Ta và nàng làm phụ mẫu đều rõ. Ta chưa từng thấy nó dây dưa hoặc ỷ lại vào một người như thế? Lúc nãy nó nhìn ta, mới theo bản năng đi tìm Nghiêm thị, giống như đangtìm kiếm người bảo hộ vậy”. Khương Văn Chính chậm rãi nói: “Tiểu tử kia thì biết sợ ai? Trước kia mặc dù bị ta đánh tới không xuống giường được cũng không đi tìm nàng cầu tình, bây giờ lại…”

không đợi Khương Văn Chính nói xong, Đại Trưởng Công chúa liền đánh lên ngực ông một cái, đôi mắt phượng trừng lên, tức giận nói: “Chàng lại hù dọa Kỳ nhi?”

Khương Văn Chính giả bộ bị đánh đau, nói: “không phải ta cũng chưa động thủ sao?”

“Hừ!” Đại Trưởng Công chúa trợn mắt nhìn ông, sau đó nhân tiện nói: “Theo như chàng nói, Kỳ nhi quả thật không bình thường!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv