Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê

Chương 47: Cữu Cữu Bị Để Mắt Tới



Triệu Liên suy nghĩ làm sao tìm được cái cớ rời đi nhưng nàng còn chưa tìm được cớ thì đã nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói ra: "Ngươi ta cũng đã lâu không gặp, có thể bồi ta đi dạo một chút hay không?"

Triệu Liên không hiểu, cho dù quan hệ giữa nàng và Nghiêm Tiêu Nghi cũng không gọi là tốt nhưng không có cái gì để mà tâm sự ôn chuyện cả. Triệu Liên muốn từ chối nhưng vừa rồi nàng chủ động đưa tới, bây giờ nếu từ chối thì cái này không phải chính là cố ý tìm phiền toái sao?

Triệu Liên ảo não bản thân lỗ mãng, đành phải hạ thấp người đáp ứng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy thế, nghĩ đến ba năm nay Triệu Liên cũng không phải thiếu nữ từng đơn thuần ngây thơ nữa, có điều trông có vẻ tính tình lỗ mãng kia vẫn còn không thay đổi.

Sợ Khương Kỳ lo lắng, Nghiêm Tiêu Nghi sai một tên hộ vệ đi báo với Khương Kỳ một tiếng. Bên trong bãi săn cũng không phải chỉ là địa phương săn thú, doanh địa cách hành cung không xa, bên ngoài cũng có xây đình nghỉ mát và hoa trì, hành lang hoa cỏ các loại để cho nữ quyến tùy hành không đi săn, du ngoạn nghỉ ngơi.

Triệu Liên đi cùng Nghiêm Tiêu Nghi, cả người không được tự nhiên. Bọn họ đi đến đình nghỉ mát, nơi đó cũng có không ít nữ quyến đi xem tỷ đang bắt chuyện về thứ gì đó.

Các nàng nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi đi về hướng này, người không có cáo mệnh trong người đương nhiên là lập tức đứng dậy hành lễ. Mà người có cáo mệnh, tuy nói Nghiêm Tiêu Nghi có Hoàng hậu nương nương ban cho phong hào nhưng các nàng cũng là bệ hạ đích thân hạ chỉ phong phẩm cáo mệnh, thân phận tất nhiên là không thấp. Chỉ là cố kỵ thế lực Ninh Quốc Công phủ, các nàng cũng không dám làm lớn, sợ chọc Nghiêm Tiêu Nghi không thoải mái.

Nếu là ngày trước, nội tâm Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên sẽ kinh sợ nhưng bây giờ nàng biết rõ, nếu mình quá khiêm tốn thì ngược lại sẽ bị người khác coi thường.

Nghiêm Tiêu Nghi thản nhiên tiếp nhận hành lễ của những cáo mệnh kia nhưng cũng phải đáp lễ lại. Hết thảy là chuyện đương nhiên, hết thảy lại tự nhiên như thế.

Triệu Liên đi theo một bên nhịn không được tắc lưỡi. Nghĩ đến Nghiêm Tiêu Nghi thật đúng là dám làm lớn mà những phu nhân này ngày bình thường tự xưng là thân phận cao quý, vậy nên người ta không nhìn trúng Triệu gia bọn họ vì xuất thân thứ dân. Bây giờ lại là bởi vì thế lực Ninh Quốc Công phủ, hành lễ với một Thế tử phu nhân, quả nhiên như lời mẫu thân nói, thân phận quan trọng hơn bất cứ cái gì.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Ninh Quốc Công phủ chỉ mới hai tháng có thừa, trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là dự yến thỉnh* cũng rất ít khi có những phu nhân các phủ này tham gia. Lần này cũng coi là lần đầu tiên vào trường hợp không chính thức nhìn thấy nhiều cáo mệnh phu nhân các phủ như vậy.

*Yến thỉnh: tiệc mời

Không giống với những tiểu thư trong khuê phòng tính tình vừa thận trọng vừa kiêu ngạo, những phu nhân này lại không muốn bỏ lỡ cơ hội có thể trò chuyện với Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi vừa thấy là biết đi không được thì có chút áy náy nhìn về phía Triệu Liên.

Triệu Liên hơi thất thần, vội vàng nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu mình cũng không ngại.

Thân phận của Triệu Liên những phu nhân kia cũng biết đến, một nữ nhi nhà quan viên tứ phẩm tới từ Tây Bắc, trong nhà không huân không tước, sợ không phải tận lực đến nịnh bợ Nghiêm Tiêu Nghi. Cứ như vậy, Triệu Liên vốn còn đi theo bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi, chỉ chốc lát sau bị đẩy ra bên ngoài.

Triệu Liên liếc qua Nghiêm Tiêu Nghi bị vây quanh ở trung tâm, vẻ hiền lành bắt chuyện cùng những phu nhân kia thì âm thầm lắc đầu. Lúc trước cũng không thấy Nghiêm Tiêu Nghi là người hiền lành như thế, bây giờ gả vào Ninh Quốc Công phủ ngược lại đã biết giả vờ giả vịt

Triệu Liên tới gần Tiêm Nhu cũng bị gạt ra, thấp giọng nói: "Ngươi còn không mau đi cứu Thế tử phu nhân các ngươi ra?"

Tiêm Nhu thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng ổn thỏa thì lắc đầu nói: "Nếu phu nhân cần nô tỳ, nô tỳ tất nhiên là sẽ lên trước."

Triệu Liên bĩu môi, bất mãn nói: "Vừa rồi phu nhân ngươi cũng không ghét bỏ ta không hành lễ, ngươi cũng không cần chào hỏi liền trả lời."

Tiêm Nhu khẽ vuốt cằm hạ thấp người."Mặc dù chọc Triệu tiểu thư ngài không vui nhưng nô tỳ không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì. Thân là nô tỳ nhất định phải nhanh tay lẹ mắt, không thể chờ chủ tử nói mới biết phản ứng. Một nữ tỳ không thể vì chủ tử giải ưu, không xứng ở lại bên người chủ tử."

Triệu Liên đánh người vô vị, nhỏ giọng thầm thì: "Vừa rồi còn nói phu nhân cần mới lên trước, lúc này còn nói phải nhanh tay lẹ mắt, không thể để cho chủ tử ghét bỏ. Lời hay đều bị ngươi giành nói hết."

Triệu Liên lại liếc mắt nhìn nha hoàn của mình, cảm thấy sau khi trở về cũng phải để nàng luyện một chút những lời xả giao này thật tốt mới được.

Nhưng mà đúng vào lúc này, tựa hồ trong đó một phu nhân thấy thần sắc Nghiêm Tiêu Nghi ôn nhu hiền lành, ngữ khí khiêm tốn thì cho rằng tính tình của nàng cũng nhu hòa, lương thiện. Trong nội tâm nàng ta có chút không thích nhưng sắc mặt cũng không lộ ra, chỉ là điệu bộ vênh váo tự đắc trước kia dường như lại xuất hiện.

Chỉ nghe nàng ta chỉ vào hộ vệ Quốc Công phủ đứng ở ngoài đình nói ra: "Không phải ta nói, nơi này đều là nữ quyến, người phu nhân Nghi phu nhân ngài mang theo. . . Một người cầm binh khí, vạn nhất dọa đến người coi như không xong."

Đôi mày thanh tú của Nghiêm Tiêu Nghi chau lên, khóe môi mang cười."Vậy vị phu nhân này nghĩ như thế nào?"

"Ta. . ." Không đợi vị phu nhân kia nói dứt lời, người bên cạnh lập tức giật giật ống tay áo của nàng ta, bảo nàng ta chớ nên nói tiếp.

"Hộ vệ Quốc Công phủ là được bệ hạ cho phép, có thể trang bị quan đao. Chẳng lẽ Trương phu nhân đối với chuyện này có dị nghị?" Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cười một tiếng, dường như vô tình hỏi.

Vị Trương phu nhân kia sau khi nghe xong, vội nói: "Bệ hạ cho phép, chúng ta làm sao có dị nghị. Ý của ta là. . . Ý của ta là nơi này còn có nữ quyến, một nam tử như vậy đứng ở nơi này, sợ là. . ."

"Nếu là như thế, bên trong bãi săn nam tử còn nhiều hơn nhiều, Trương phu nhân cần gì phải tới đây?" Chuyện năm đó Trưởng Công Chúa chém phò mã trước, cho dù là bây giờ vẫn có người tranh cãi như cũ. Lúc này có người lấy chuyện nam nữ đại phòng ra nói, Nghiêm Tiêu Nghi không xử lí thỏa đáng vậy có người nhờ vào đó liên lụy đến trên người Trưởng Công Chúa thì nàng làm con dâu còn mặt mũi nào ở tại Khương gia, cho nên nàng sao có thể có chút do dự nào.

Đám người thấy Nghiêm Tiêu Nghi mới rồi còn khiêm tốn hữu lễ đột nhiên thay đổi sắc mặt, một số người suy nghĩ, lập tức hiểu được nguyên do trong đó. Các nàng nhịn không được oán trách Trương phu nhân này quá không biết nói chuyện, lúc nãy dừng lại cũng không sao, còn cố gắng kiếm cớ, kết quả lại là biến khéo thành vụng. Vì sợ bị liên lụy, nữ quyến tùy hành đều có bộc tử hoặc là hộ vệ đi theo, lương đình này cũng không lớn, tất cả nha hoàn bộc tử của các nàng đều bị phái đi chờ ở một bên. Nếu không phải vị Nghi phu nhân này đi ngang qua đây, bị các nàng giữ lại nói chuyện thì cũng sẽ không ở lại chốn này. Nhưng Trương phu nhân này vừa nói ngược lại thành Nghi phu nhân không phải, lời người đáng sợ, hơi không cẩn thận là có thể dính vào Trưởng Công Chúa.

Mà càng làm cho đám người không nghĩ tới là, cô nhi phụ mẫu đều mất bị nhị phòng khi nhục này lại không chút do dự làm Trương phu nhân không còn mặt mũi. Xem ra thật đúng là không thể coi thường nàng.

Sau đó, Nghiêm Tiêu Nghi cũng lười cùng những người này lôi kéo làm quen nữa, nàng đứng lên, mang theo nụ cười ấm áp, khom người."Chư vị phu nhân cứ thong thả ngồi, ta còn có việc đi trước một bước."

Nói xong, cũng không đợi các nàng phản ứng nhấc chân đi ra khỏi lương đình.

Triệu Liên bước nhanh đuổi theo, quay đầu nhìn thoáng qua lương đình: "Còn tưởng rằng ngươi có thể giả bộ lâu hơn đấy! Bây giờ còn chưa nói hai câu nói đã phá vỡ, phản công lại."

Nghiêm Tiêu Nghi kỳ quái."Ta giả bộ chỗ nào?"

Triệu Liên tức giận nói ra: "Rõ ràng cũng không phải là người tính tình tốt gì còn ra vẻ ôn nhu lương thiện, đây không phải giả bộ thì là cái gì?"

Nghiêm Tiêu Nghi liền nói: "Lúc trước ngươi khắp nơi nhằm vào ta, nếu ta không phản kích chẳng phải là để cho người ta coi thường?"

"Nhưng ngươi đá ta vào ao sen. . ." Triệu Liên chỉ trích nói.

Nghiêm Tiêu Nghi mắt lạnh nhìn nàng, trả lời: "Đó là ngươi suýt nữa để cho ta từ trên ngựa ngã xuống, một thù trả một thù, ngươi có cái gì hay mà ủy khuất?"

"Lúc đó ta còn nhỏ, ta làm sao biết sơ ý một chút đánh roi trúng lên mặt ngựa?" Triệu Liên giải thích: "Hơn nữa lúc ấy ta càng bị dọa sợ hơn. Cuối cùng ngươi cũng không có thương tổn gì mà ta lại bị cha ta phạt quỳ từ đường ròng rã hai ngày sau đó còn bệnh thật nhiều ngày."

"Gieo gió gặt bão." Nghiêm Tiêu Nghi trả lời.

Triệu Liên sưng mặt lên, liếc mắt sang chỗ khác, vẻ mặt không muốn nói chuyện với nàng nữa, Nghiêm Tiêu Nghi cũng mặc kệ nàng ấy. Nhưng mà chưa đi mấy bước lại nghe Triệu Liên có chút không tình nguyện nói ra: "Chuyện trước kia đều là ta không hiểu chuyện. Còn xin ngươi chớ để ý."

"Tính tình của ta luôn luôn rất tốt làm sao sẽ để ý chút chuyện nhỏ này." Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, khẽ cười nói.

"Thật là mặt dày." Triệu Liên nói thầm, sau đó lại nhìn xung quanh, nói: "Lúc đó nhà chúng ta mới từ Tây Bắc chuyển đến, ta tuổi còn nhỏ cũng chưa từng thấy qua loại công tử văn nhã trong kinh thành. Cho nên lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Lô công tử, ta liền thích, về sau nhất định phải gả cho người như vậy. Kết quả, nghe nói hắn đã đính hôn. . ."

Triệu Liên dừng một chút, rồi sau đó tiếp tục nói ra: "Thế nhưng hiện tại ta hiểu được, nhà chúng ta không phải danh gia vọng tộc gì, đừng nói là Lư gia, trong kinh thành những người huân quý kia nào có ai có thể để ý nhà chúng ta? Hơn nữa ngay cả Lư gia và ngươi. . . Thực ra ta ngược lại cảm thấy ngươi thật đúng là may mắn, bây giờ nhìn thấy ngươi sống rất tốt."

Nghiêm Tiêu Nghi chỉ mỉm cười, không nói gì. Đại khái là Triệu Liên mang theo tâm tính người Tây Bắc, không câu nệ tiểu tiết, thích ai, chán ghét ai hoàn toàn không có che giấu. Cũng không giống những khuê tú kia xấu hổ e sợ, muốn nói cũng lại thôi, sốt ruột sợ bị người nhìn.

Triệu Liên tiếp tục nói: "Còn có, quan trọng nhất chính là ta phát hiện, nếu Lô công tử như vậy, mặc dù là nam tử có gia thất, có tướng mạo, có tài học, trong kinh thành không hề ít nhưng chân chính có thể gánh trách nhiệm lại không có bao nhiêu. Ngày đó ở chuồng ngựa ta cũng nhìn thấy, việc đã đến nước này vẫn còn muốn ở trước mặt Khương thế tử quốc công bày ra dáng vẻ tình chân ý thiết với ngươi, đây không phải cố tình khiến người ta không thoải mái sao?"

Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ nghĩ, liền hiểu được Triệu Liên sợ là tại chuồng ngựa nhìn thấy Lư Bản Trác nói chuyện với nàng. Chỉ là nghe nàng ấy nói như vậy. . .

"Chúc mừng Triệu tiểu thư có thể nghĩ thông suốt." Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ, mình là bởi vì biến cố mới hiểu rõ ràng mà Triệu Liên lại lấy thân phận người chứng kiến lại nhìn thấu, xem ra mình quả thật không thông minh bằng nàng ấy.

"Ngươi cũng đừng chúc mừng vội, lúc này không tận mắt thấy trong nhà của ta đang nghiêm túc bàn chuyện hôn nhân cho ta. Có thể là trước đó gây quá nhiều rắc rối, nương ta hỏi thăm đều là những thư sinh công tử kia, thật là làm cho ta đau đầu." Triệu Liên một mặt buồn rầu.

Nghiêm Tiêu Nghi có chút buồn cười, vốn là nàng muốn để Triệu Liên theo nàng giải sầu một chút, lại không nghĩ thoáng chốc đổi thành Triệu Liên thổ lộ khổ tâm của nữ nhi gia với nàng.

Nghiêm Tiêu Nghi có chút do dự nói: "Nếu là Triệu tiểu thư có ý với người nào rồi, đều có thể cho Triệu phu nhân biết." Người này không thích thư sinh công tử, chẳng lẽ đổi thành tiểu tướng trẻ tuổi? Nghe nói Triệu đại nhân mặc dù bây giờ nhậm chức Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự nhưng cũng xuất thân là quan võ, Triệu Liên chịu ảnh hưởng cũng không khó lý giải.

Chỉ thấy Triệu Liên gật gật đầu, nói: "Ta nhìn trúng người kia sợ là cha mẹ không cho phép."

"Chẳng lẽ đã có hôn ước? Hoặc giả là thường dân?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

Triệu Liên lắc đầu."Hắn không chỉ độc thân, còn là quan cư* chức vị quan trọng, được bệ hạ coi trọng."

*Vị trí của quan liêu trong triều đình

"Chẳng lẽ là. . . Không có nương tử?" Quan cư chức vị quan trọng? Nghiêm Tiêu Nghi có chút xấu hổ, đương triều được xưng tụng là quan cư chức vị quan trọng đều không có công tử trẻ tuổi. Nếu là như vậy, bất kỳ phụ mẫu nhà nào cũng sẽ không bằng lòng để cho con gái ruột của mình đi làm kế thất, cũng khó trách Triệu Liên không nói với cha mẹ.

"Hắn còn chưa thành thân đâu!" Triệu Liên vội nói.

"Thì ra là thế." Quan cư chức vị quan trọng, được Hoàng đế coi trọng, chưa thành thân, nghe được còn hẳn là một quan võ. . . Chẳng biết Nghiêm Tiêu Nghi tại sao sinh ra một loại cảm giác không ổn. Nàng cảm thấy có lẽ mình nên dừng cuộc nói chuyện này lại.

Nhưng mà nhắc đến người trong lòng của mình, Triệu Liên không nhịn được muốn nói nhiều hơn.

"Nghe nói người kia mười bảy tuổi bỏ văn theo võ, vì triều ta lập được công lao hiển hách. Bây giờ đã là quan đến tam phẩm Vân Huy Tướng quân."

Quả nhiên!

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn gương mặt non nớt của Triệu Liên còn mang theo chút ngây thơ, nhìn sang chỗ khác. Tuy nói nương nàng khi còn sống cũng luôn lo lắng hôn sự của cữu cữu, nhưng nếu nương nàng ở dưới suối vàng biết được, biết cữu cữu được một nử tử chưa cập kê nhìn trúng, tâm tình sẽ như thế nào?

Nghiêm Tiêu Nghi do dự nói: "Triệu tiểu thư, ngươi có biết Vân Huy Tướng quân trong miệng ngươi là. . ."

"Là cái gì?" Triệu Liên hai mắt sáng lên, vội vàng sáp tới hỏi.

"Đó là cữu cữu ta." Nghiêm Tiêu Nghi chậm rãi nói.

Triệu Liên mắt hạnh trợn lên, một mặt không thể tin, suýt nữa kinh hô thành tiếng."Trời! Ta lại muốn trở thành cữu mẫu ngươi."

". . ." Nàng không phải nhận định bọn họ không có khả năng sao? Làm sao lại thành cữu mẫu nàng chứ?

Không chỉ có là Nghiêm Tiêu Nghi, ngay cả nha hoàn hộ vệ sau lưng các nàng nghe nói như thế cũng đều là bộ mặt khó có thể tin.

Nha hoàn theo Triệu Liên theo bản năng nhìn sang hai bên, sợ có người ngoài nghe được chuyện hoang đường này của tiểu thư nhà mình. Tiêm Nhu thì nghĩ đến vào ngày đưa dâu đó, nàng nhìn thấy vị cữu lão gia đến đưa dâu lại nhìn vị nhân nhi nhỏ nhắn non nớt trước mắt này, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Về phần vị hộ vệ kia, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như không nghe thấy cái gì cả nhưng nội tâm của hắn lại đủ loại hâm mộ. Trước khi đến Lãng Châu, mẹ hắn nói muốn cho hắn đi nhà Vương bá cầu hôn cũng không biết Vương bá đồng ý hôn sự giữa hắn và Ni Nhi không?

"Ta chỉ biết là hắn gọi Dương Hàm, là Vân Huy Tướng quân, những chuyện khác cũng đều để nha hoàn nghe ngóng. Ta thật không biết hắn chính là cữu cữu của Nghi phu nhân ngươi, thật sự là thật trùng hợp!" Triệu Liên mặt mũi tràn đầy vui mừng.

"Vậy ngươi, Nghi phu nhân có thể nói cho ta, tiểu nữ, Vân Huy Tướng quân thích người như thế nào hay không?" Triệu Liên vừa rồi còn mở miệng một tiếng ngươi ta, lúc này lại một mặt thẹn thùng.

"Chuyện đó đó, cữu cữu của ta năm nay đã hai mươi lăm." Nghiêm Tiêu Nghi nói.

Triệu Liên gật đầu nói: "Ta, tiểu nữ biết."

"Ông và Triệu đại nhân là đồng liêu, tính ra ngươi phải gọi ông một tiếng bá phụ." Nghiêm Tiêu Nghi lại nói."Hơn nữa ta là tiểu bối, như thế nào cũng không có khả năng nhúng tay vào chuyện hôn sự của cữu cữu."

"Tiểu nữ không ngại." Triệu Liên lắc đầu nói."Vân Huy Tướng quân chỉ lớn hơn tiểu nữ mười một tuổi, không tính là trưởng bối."

Nghiêm Tiêu Nghi có chút bất đắc dĩ: "Ý của ta là, nếu Triệu tiểu thư thật lòng thích Vân Huy Tướng quân vậy cũng phải nói cho Triệu đại nhân cùng Triệu phu nhân biết trước mới phải. Dù sao mới Triệu tiểu thư cũng nói Triệu phu nhân đã bắt đầu tìm người, Triệu tiểu thư nghĩ như thế nào?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv