Biên dịch: 1309
Trong cùng ngày chưa thể có kết luận ngay, còn cần tổng hợp lại ý kiến các bên để xem xét.
Nhưng kết quả gần như đã quá rõ ràng — Sầm Kim được đưa về trước, lúc đứng dậy, tưởng chừng phải đón nhận vô số ánh mắt sắc lạnh như dao.
Nhân viên lần lượt rời đi, Vệ Lai ngồi bất động trên ghế. Cây Cacao biết điều không nói lời nào, bờ môi khi mở khi đóng, buồn chán ngó nghiêng trong ngoài căn phòng.
Cuối cùng, Vệ Lai lên tiếng: “Tôi đi thăm cô ấy.”
Lần thứ hai đến đây, bầu không khí đã căng thẳng hơn hẳn, lính gác được tăng thêm. Tuy chưa đến mức kè kè bên người, nhưng cũng không cho phép đóng kín cửa, tất cả mọi cử động đều phải diễn ra trong tầm mắt họ.
Tâm trạng Sầm Kim sa sút rõ rệt. Gặp lại nhân chứng trong khu bảo hộ may mắn sống sót, cô thật sự rất chấn động, bèn kể về cô gái kia: “…Tên là Athena, thuộc đợt đầu tiên vào khu bảo hộ. Khi đó cô ấy mới 16 tuổi, cứ khóc mãi, em phải an ủi thật lâu, sau thì hướng dẫn cách băng bó vết thương để cô ấy hỗ trợ em — Anh có để ý lúc cô ấy giới thiệu bản thân không, giờ đang là y tá đấy.”
Cô lại còn lòng dạ quan tâm tới thứ này.
Vệ Lai ngắt lời cô: “Việc của Jeremie, thêm cả về sau Serge đi tìm em, em chưa từng đề cập đến.”
Sầm Kim nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên cười rộ: “Vệ Lai, trước khi gặp anh, em đã sống 27 năm, thời gian ở cùng anh, tính tới nay… còn chưa đầy một tháng. Mà em kể chuyện quá khứ của mình cho anh cũng chỉ mới một buổi tối. Việc em chưa nhắc tới vẫn còn rất nhiều — Muốn kể cho hết thì dùng cả năm trời cũng chưa chắc đã đủ.”
Vệ Lai cười khổ, sau đó gật đầu: “Đúng là thế thật.”
Sầm Kim nói: “Kết quả phiên tòa này đã nằm trong dự đoán sẵn rồi. Jeremie rất tinh ranh, những kẻ chột dạ như thế luôn lo nghĩ trước các tình huống phát sinh, sẽ tìm đủ mọi cách bịa chuyện để rũ sạch tội lỗi — Lão biết rõ sự thật, cho nên nhất định đã mổ xẻ phân tích cả quá trình rồi xé lẻ xử lý từng khâu nhỏ, để lỡ đâu gặp chuyện thì vẫn có cả bộ phương pháp ứng phó hoàn mỹ.
“Lời lão nói chẳng sai. Trừ phi em vĩnh viễn giấu kín sự thật, nếu không, bất kể có tố cáo ở nơi nào, Kallon cũng thế, tòa án Liên Hiệp Quốc cũng thế, em đều thua trắng vì sẽ chẳng một ai chịu tin tưởng em.”
Vệ Lai nói: “Có anh tin đây.”
Sầm Kim vươn tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn tay hơi gập lại của anh: “Anh tin tưởng em, là bởi vì anh thích em. Có đôi khi, đấy không phải đang bảo vệ em, mà là nỗ lực bảo vệ tình cảm này. Đổi thành người khác, anh cũng sẽ nói: ‘Ai mà chẳng biết bịa chuyện, chúng tôi muốn thấy chứng cứ thôi.’”
Cô rút tay về.
“Lúc ấy, Jeremie đã sắp đặt kín kẽ đến mức không lọt một giọt nước, trên đời này chỉ có 3 người biết rõ chân tướng, nhưng đã chết mất 2. Em mặc kệ mấy người trên tòa nghĩ gì, mặc kệ toàn thế giới nghĩ gì, cho dù bị phán tử hình thật, em cũng không muốn anh thất vọng về em — Tất cả những điều em nói liên quan đến khu bảo hộ, đều là sự thật.”
Vệ Lai cố gắng bắt lấy mỗi một khả năng: “Nhất định còn có chứng cứ, Jeremie từng liên lạc với quân Huka, biết đâu sẽ nhờ được đối phương đứng ra cáo buộc gã…”
Cũng chưa ổn, chuyện này chỉ có thể chứng minh Jeremie là tòng phạm, người khác sẽ lại nói lão chỉ nghe lệnh làm việc, chủ mưu phía sau vẫn là Sầm Kim.
Đầu óc anh chạy hết công suất: “Đêm hôm đó, tại bìa rừng, chẳng phải Jeremie đã uy hiếp em sao? Binh lính Huka ở đấy có thể làm chứng, chỉ cần anh tìm được một người trong số họ…”
Sầm Kim đáp khẽ: “Khi Mặt trận Giải phóng Katsi phản công, binh lính Huka nếu còn ở trong thành thì hoặc là vội vã trốn chạy, hoặc là ngoan cố kháng cự đến chết. Mấy trạm lính ven sông nghe đâu là toàn quân bị diệt. Anh cho rằng nhiều năm như vậy, em chưa từng cẩn thận phân tích hết mọi khả năng tìm ra chứng cứ sao?”
Vệ Lai hỏi: “Jeremie là do em giết à?”
Sầm Kim trả lời: “Nếu không phải bị ép đến đường cùng, ai lại muốn bất chấp tất cả chứ? Bởi vậy bản thân em, cũng chẳng phải trên tay chưa từng dính máu tươi, nếu phải đền mạng thật thì đâu oan uổng gì.”
***
Về đến phòng, Cây Cacao đang nối máy với Nai, thấy anh vào bèn đưa điện thoại vệ tinh qua: “Muốn nói mấy câu không?”
Vệ Lai cạn sạch sức lực: “Bật loa ngoài đi, tôi nghe thôi.”
Anh nằm ngay xuống giường, ván giường quá cứng — Tự dưng anh chỉ muốn có được loại nệm mềm thật mềm, mềm đến mức cả người có thể lõm sâu vào làm tổ kén.
Cây Cacao mở loa ngoài.
Giọng Nai truyền đến: “Tra xét giúp cậu rồi đây, còn nhớ tôi từng kể khi Jeremie chết, két sắt mở toang chứ? Cảnh sát điều tra thông tin tài khoản của lão, phát hiện trước đó lão đã rút ra 500 ngàn USD, rất có thể là bị cuỗm đi số tiền này.
“Còn nữa, phong cách của cô Sầm đột ngột thay đổi là vào 3 năm trước.”
3 năm trước, quá nhiều việc cùng phát sinh vào 3 năm trước. 3 năm trước Sầm Kim về Kallon, Jeremie bị giết, Sầm Kim đổi phong cách viết xã luận, thậm chí thêm cả sự xuất hiện của Bàn Tay Thượng Đế…
Vệ Lai mơ hồ cảm thấy, có một sợi dây vô hình rất quan trọng, xâu chuỗi rất nhiều chuyện, ngay vào 3 năm trước này.
“Giúp tôi kiểm tra ngày tháng cụ thể, đừng chung chung như vậy, tôi muốn biết trình tự, cái nào trước cái nào sau.”
Cây Cacao hỏi: “Có gì khác đâu?”
Vệ Lai nói: “Trước tiên tôi quăng hàm cá mập của cậu khỏi cửa, sau đó cậu chạy ra nhặt — Cậu nghĩ có thể đã xảy ra chuyện gì?”
Cây Cacao lập tức cảnh giác, tự động nhích qua che lại hàm cá mập treo ở đầu giường: “Đảm bảo là anh lên cơn hâm dở, tôi sẽ giận thật đấy!”
Vệ Lai tiếp tục: “Vậy nếu cậu ra ngoài trước, sau đó tôi quăng hàm cá mập theo — Cậu nghĩ xem là chuyện gì?”
Ánh mắt Cây Cacao đảo quanh, thế này thì khó nói lắm: “Có thể là tôi đánh anh trước, sau đó chạy ra ngoài, anh tức quá xách hàm cá mập chọi tôi; hoặc có thể là tôi nhờ anh ném hàm cá mập ra cho mình, phải xem tình huống đã.”
Vệ Lai đáp: “Đúng vậy, cái nào trước cái nào sau, phải phân biệt thế đấy.”
Cây Cacao đã kịp hiểu, không ý kiến ý cò nữa.
Nai nghe thế thở dài: “Vệ à, Cây Cacao vừa kể diễn biến trên tòa cho tôi. Đã tới nước này, vào chỗ chết đến nơi rồi, cậu còn chưa hết hi vọng sao?”
Vệ Lai cười, hỏi lại: “Vẫn đang học thành ngữ chứ?”
“Vẫn học đây.” Nhắc đến thành ngữ, Nai liền hào hứng ngay, “Tôi thích loại dễ hiểu như tốp năm tốp ba, trên trên dưới dưới, linh tinh lang tang ấy, chứ mấy cái khác khó kinh.”
Vệ Lai đề nghị: “Anh lật ra sau sách thử, chắc là chưa học tới, tôi nhớ có cụm từ là ‘từ cõi chết hồi sinh’ đấy.”
Đã vào chỗ chết rồi, anh chỉ thiếu hai chữ “hồi sinh” nữa thôi.
Trong chớp lóe, Vệ Lai chợt bật khỏi giường.
Ennu!
Sầm Kim từng nói, Jeremie sắp đặt kín kẽ đến mức không lọt một giọt nước, trên đời này chỉ có 3 người biết rõ sự thật. Vì sao Ennu có thể đưa ra thư tố cáo, vạch trần bí mật của khu bảo hộ, thậm chí còn cung cấp được cả danh sách hoàn chỉnh?
***
Mặt sẹo từ chối để Vệ Lai gặp Ennu.
Gã cười nhạt: “Anh Vệ, anh giết tôi cũng chẳng sao, nhưng ông Ennu mà xảy ra chuyện thì tôi không gánh nổi đâu — Chẳng riêng gì Bàn Tay Thượng Đế, ông Ennu còn được giới truyền thông xưng tụng là ‘Ngôi sao tương lai của Kallon’, bao nhiêu chuyện quan trọng đều cần nhờ ông ấy thúc đẩy. Bởi vậy tôi đâu thể để ông ấy gặp một mảy may nguy hiểm nào, nhỉ? Tuyệt đối không thể.”
Vệ Lai cố gắng tỏ ra hòa nhã: “Tôi chỉ muốn vào trao đổi vài câu thôi, đâu phải đến gây chuyện.”
Mặt sẹo nhún vai: “Anh không thuyết phục được tôi, tôi không tin anh.”
Vệ Lai thật phục gã: “Ông ta có lắm vệ sĩ thế mà!”
“Nhiều vệ sĩ hơn nữa cũng khó đảm bảo sẽ tránh hết được sơ sẩy. Anh ‘trao đổi vài câu’ với ông ấy, đến nửa chừng đột nhiên giở quẻ, lỡ đâu mấy vệ sĩ kia không phản ứng kịp thì sao?”
Vệ Lai ráng kìm nén, tạm dừng, rồi đưa hai tay tới trước mặt gã: “Thế này đi, anh còng tay tôi, hay trói lại gì ấy, để người khác dí súng dẫn tôi vào. Tôi đứng cách bàn nói chuyện với ông ta, đã được chưa?”
Mặt sẹo im lặng, qua chốc lát mới đáp: “Tôi hỏi ông Ennu xem sao.”
Vệ Lai nói: “Anh nhớ hỏi cho kỹ, đường đường là ‘Ngôi sao tương lai’ mà ngay cả một kẻ bị trói, bị dí súng cũng chẳng dám gặp — Tôi thật hoài nghi làm sao các anh dám giao tương lai cho loại người không đáng tin này.”
Thực tế là, “Ngôi sao tương lai” vẫn khá can đảm.
Nửa tiếng sau, Vệ Lai được dẫn vào phòng của ông Ennu, không bị trói hay còng tay, không cả dí súng.
Ông Ennu nghỉ tại sân sau vô cùng tĩnh lặng của viện an dưỡng, đây chắc là căn phòng duy nhất được xây biệt lập trong viện. Bên ngoài có vệ sĩ, nói “lắm” thì hơi oan, tổng cộng là 3 người. Ông Ennu ở phòng trong, khi Vệ Lai đi vào, ông ta đang ngồi sau bàn làm việc, chau mày lật xem tư liệu bày trên bàn. Vệ Lai ngồi xuống trước bàn, trông thấy mấy thứ đã xuất hiện trên tòa như máy ghi âm, thư tín, ảnh chụp, nhật ký, và vài giấy tờ tư liệu khác chưa công bố ra ngoài đang được gấp gọn.
Một vị quan lớn chẳng có dây mơ rễ má gì với Sầm Kim, trừ phi là vì liên quan mật thiết đến lợi ích của bản thân, bằng không thì tại sao lại chú ý vụ án này đến thế?
Ennu ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu Vệ?”
“Ừm.”
“Nghe nói cậu là vệ sĩ của cô Sầm, có quan hệ rất thân thiết với cô ta nhỉ?”
“Ừ.”
Ennu mỉm cười: “Cậu trai à, phải phân biệt rõ ràng phải trái đúng sai chứ, chớ nên để tình cảm làm đầu óc u mê.”
Thực ra Ennu vẫn đang lúc tráng niên, hoàn toàn chưa thể gọi là già. Thế mà vừa mở miệng đã “Cậu trai”, chắc là bởi vì thân ở địa vị cao, đã quen phát biểu ý kiến chỉ đạo người khác.
Vệ Lai chẳng muốn vòng vo: “Ông và khu bảo hộ kia có quan hệ gì? Ông có bạn bè thân thích quan trọng từng sống ở đó à?”
Ennu lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sao ông đưa ra được thư tố cáo và danh sách?”
Bấy giờ Ennu mới ý thức, Vệ Lai đang xem ông ta là vị “nhân vật quan trọng” nọ: “Tôi chỉ nhận được thôi, mà cũng phải tới tận khi đó tôi mới biết khu bảo hộ kia là xoáy nước sâu. Hồi ấy Jeremie vẫn còn là thượng khách của chính phủ Kallon.”
“Ai đưa cho ông? Tại sao ông vừa nhận được đã lập tức hoài nghi Jeremie — Chính ông cũng thừa nhận, lão là thượng khách. Theo trình tự thông thường, lẽ ra là phải xác nhận thân phận người tố giác trước chứ?”
Ennu mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ điều này. Tôi chỉ có thể nói với cậu, thư tố cáo kia đến từ một vị hết sức quan trọng mà tôi rất tôn kính và biết ơn, cho nên tôi không cần phải xác nhận thân phận. Bất kể Jeremie có được ca tụng cỡ nào tại Kallon, tôi đều dám hoài nghi. Cậu cũng thấy kết quả điều tra rồi đấy, thật kinh hoàng.”
Vệ Lai chưa bỏ cuộc: “Tôi có thể gặp người đó không? Chuyện ở khu bảo hộ chỉ có 3 người biết, người đó là thứ tư. Có lẽ tôi gặp được rồi, hiểu ra nhiều khía cạnh hơn, sự việc sẽ thay đổi ngay.”
Ennu lại cười, ánh mắt như vô tình đảo qua tất cả chứng cứ trên bàn, giọng điệu đầy khinh miệt: “Thay đổi?”
Ông ta chẳng còn hứng thú trò chuyện tiếp, ra hiệu cho vệ sĩ đưa Vệ Lai đi.
Đúng lúc đến cửa, mặt sẹo liếc về phía Ennu, Ennu lắc đầu.
Mặt sẹo giữ nguyên vẻ mặt, cùng Vệ Lai về phòng, khi gần tới nơi thì báo một câu: “10 giờ sáng mai sẽ công bố kết quả tuyên án.”
***
Dù dự đoán được kết quả tuyên án sẽ không hay ho gì, cũng sẽ không giống với mong muốn của anh, Vệ Lai vẫn khẩn trương chờ đợi như chưa biết trước.
Muộn thêm chút nữa, Nai lại gọi điện, cung cấp một mạch thời gian tương đối cụ thể.
Tóm tắt ngắn gọn thì, đầu tiên là Vết Thương Tháng Tư tròn 3 năm, Jeremie và Sầm Kim đều trở về Kallon.
Kế đó là Jeremie bị mưu sát ở Pháp, Bàn Tay Thượng Đế xuất hiện khá gần với thời gian Jeremie chết; chưa rõ thứ tự, nhưng suy đoán thử thì hẳn là xuất hiện sau — Bởi vì một tổ chức mới bắt đầu thành lập, hiển nhiên vẫn cần phải có thêm ít lâu để ổn định.
Ngay tiếp theo là phong cách viết xã luận của Sầm Kim đột ngột thay đổi, như lời Nai nhận xét: “Trước đó là ăn bánh mì sữa bò, về sau chỉ ăn thuốc súng, nhả ra đoàng đoàng đoàng, căn bản là chẳng sợ bố con thằng nào.”
Thứ tự trước sau này mách cho anh điều gì? Lẽ nào chỉ để nhấn mạnh, anh chính là kẻ đã ngã nhào xuống nước, đang cố vùng vẫy giãy chết, phí sức quơ quào mà vẫn chỉ bắt được bọt nổi trên mặt sóng?
Vệ Lai sốt ruột tới mức cáu kỉnh, lật qua lật lại thao thức trên giường. Mãi đến tận quá nửa đêm, ngoài trời đổ mưa rả rích, anh mới dần dần thiếp đi.
Giấc mộng này không hề an ổn, vừa bước vào đã là trời đất quay cuồng, sóng cuộn đến tầng không, chiếc thuyền vượt biên tròng trành giữa từng lớp sóng trắng toát. Khi vật lộn lên được tới boong thuyền, đập vào mắt Vệ Lai là giấy và giá vẽ của Sầm Kim bị gió bão hất văng. Những trang giấy mỏng manh bị gió xé tan tác chao liệng khắp con thuyền, bên góc mỗi trang đều có đánh số, hiện trên giấy, lần lượt là gương mặt của từng nạn dân Katsi, cùng những nỗi bi ai khắc sâu vào đáy mắt.
Vệ Lai hét về phía Sầm Kim: “Sóng to quá, em mau qua chỗ anh!”
Sầm Kim đứng bất động. Ngay sau đó, thuyền chợt nghiêng, Sầm Kim ngã ngửa xuống sàn, lăn thẳng ra mạn thuyền.
Vệ Lai vọt tới, đúng khoảnh khắc cả người cô văng ra, anh nhào lên vươn tay, cố sức túm chặt tay cô.
Nhưng kế tiếp anh đột nhiên phát hiện, mình vươn ra, là cánh tay trái.
Dường như có một luồng điện, đâm thẳng từ gốc cổ tay đến lòng khuỷu tay. Cánh tay kia bỗng mất khống chế, run lên bần bật, sức lực yếu dần, tay Sầm Kim chầm chậm tuột khỏi tay anh…
Vệ Lai mở choàng mắt.
Bên ngoài đang mưa xối xả, sấm sét vang rền, nhưng anh rõ ràng còn nghe thấy tiếng động cơ xe xen giữa hàng chuỗi tiếng lào rào dày đặc.
Vệ Lai không chút do dự, xoay người xuống giường, gần như xông thẳng ra. Anh thoáng thấy ánh sáng yếu ớt vút qua dốc núi quanh co phía trước.
Tâm trí Vệ Lai nổ tung, chớp mắt đã vọt tới cửa phòng Sầm Kim. Gặp hai tên lính gác cản đường, anh túm cổ một tên, đập mạnh đầu hắn vào tên còn lại, đoạn quẳng cả hai ngã lăn ra sau, một cước đạp bung cửa, bật sáng đèn.
Trên giường là chăn đệm hỗn độn, nhưng không thấy ai.
Trên bàn đặt sợi dây chuyền màu vàng, nửa sợi buông thõng xuống mép bàn. Vỏ sò đựng thứ son thô sơ kia khép hờ, lớp sáp hơi vẹt đi, đã có người dùng qua.
Máu toàn thân Vệ Lai cơ hồ đều xộc lên não, sau lưng vang lên tiếng bước chân, anh ngoảnh lại nhìn.
Là mặt sẹo, hiển nhiên vừa đội mưa trở về, cả nửa người ướt đẫm, gọi: “Anh Vệ…”
Vệ Lai chưa đợi gã nói xong đã như sư tử giận dữ nhào tới, trực tiếp quật gã xuống đất, một tay siết chặt cổ họng gã: “Người đâu rồi?”
Mặt sẹo gian nan nhả từng chữ: “Chuyển… chuyển chỗ.”
“Chuyển chỗ, hay đưa đi hành hình?”
Mặt sẹo không đáp, trái lại bật cười. Vệ Lai hận đến mức muốn cắn nát răng, nện một đấm lên sườn mặt gã.
Khóe miệng mặt sẹo rỉ máu, cười khà khà: “Là… là sợ xuất hiện loại tình huống này, nên phải chuyển đi từ sớm. Xem… xem ra làm đúng rồi.”
Vệ Lai túm chặt cổ áo gã, xách gã lên: “Anh đã nói, 10 giờ sáng mai mới công bố kết quả tuyên án!”
Mặt sẹo trả lời đứt quãng: “Đúng… đúng vậy, 10 giờ sáng mai chúng tôi sẽ công bố kết quả tuyên án, đâu… đâu hề lừa anh. Nhưng đã có kết quả hội thẩm, tòa án cũng đưa ra phán quyết…”
“Mau gọi xe quay lại, trên xe có điện thoại không, gọi quay lại ngay!”
Mặt sẹo nghiêng đầu, phun một ngụm nước bọt nhuốm máu: “Tôi làm gì có quyền đấy.”
Vệ Lai nói: “Tốt, là anh tự chuốc lấy, nhớ cho kỹ, anh tự chuốc lấy.”
Anh vứt mặt sẹo qua, bỏ đi.
Mặt sẹo vuốt cổ họng, giãy giụa ngồi dậy. Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, Cây Cacao vừa mặc áo vừa thò đầu vào: “Vệ đâu, tôi vừa nghe tiếng, sao mới nháy mắt đã mất tiêu rồi?”
Mặt sẹo nhìn Cây Cacao, mặt chợt trắng bệch, khàn giọng rống: “ÔNG ENNU, MAU, ÔNG ENNU!”
***
Vệ Lai giận đỏ mắt, nhưng đầu óc không rối loạn.
Khi ra sân sau, anh bắt đầu bước khẽ, đến trước khung cửa thì tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đều là vệ sĩ nên tương đối nắm rõ thói quen làm việc của nhau. Nhóm 3 vệ sĩ theo sát bảo vệ này hẳn là sẽ ở phòng ngoài, chia ra một người trực đêm, hai người nghỉ ngơi. Ban chiều gặp Ennu, anh đã quan sát cách bố trí căn phòng, đại khái đoán được 3 người sẽ phân chia góc độ và chỗ gác thế nào, thêm cả phản ứng của họ khi có biến cố đột xuất.
1 chọi 3, rất bất lợi, tuyệt đối không thể kéo dài. Trong vòng 5 giây mà chưa chiếm ưu thế thì tiếp theo sẽ vô cùng thê thảm.
Vệ Lai cắn chặt răng, thình lình đá một cước. Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, anh cấp tốc nằm ngửa ra sau, áp lưng sát đất, đẩy tay lấy đà trượt vào.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, ánh đạn lóe sáng để lộ vị trí nòng súng. Vệ Lai nhắm chuẩn chỗ đấy, giơ ngang tay, mượn lúc trượt đến chộp ngay mắt cá chân hai tên trái phải, vừa kéo nhẹ đã ngã nhào, sau đó hét lớn: “CÂY CACAO, BẮN!”
Tên còn lại vội rụt người, Vệ Lai liền bắt lấy chỗ hổng ở nháy mắt này, mở bung cửa, lăn thẳng vô phòng trong.
Tiếng súng ngừng lại, ước chừng sau nửa phút, đèn phòng lần lượt sáng lên.
Cánh cửa lật ra lật vào, có tên vệ sĩ do dự định đến gần.
Giọng Vệ Lai đã vọng lại: “Thử bước tới nữa xem, muốn ông ta chết ngay không?”
***
Nai đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại. Eve trở mình, hình như làu bàu phàn nàn gì đó. Nai vùi mặt trong gối, bật điện thoại thả bên tai: “Alô?”
Nghe được vài câu, anh ta giật thót xoay người ngồi dậy, hỏi: “Hiện tại thế nào?”
Cây Cacao đáp: “Vệ muốn gọi xe về, phía Kallon sao dám từ chối. Chẳng có gì đâu, cái ông Ennu kia đang bấm điện thoại. Mỗi tội… kế tiếp hơi khoai đây, người ta là quan to, đâu thể đắc tội…”
Nai ngắt lời: “Không phải, cậu ấy hạ cả 3 rồi à?”
Cây Cacao thế mà rất hãnh diện: “Chuẩn luôn, lần này Vệ cực nhanh nhé, chắc chỉ mất chục giây là dẹp yên hết. Mấy tên kia đúng hàng lởm khởm…”
Trong đầu Nai nổ uỳnh, gào vào ống nghe: “CẨN THẬN BỌN HỌ!”
Cây Cacao sực tỉnh.
Thị trường vệ sĩ bản địa ở châu Phi cực rối loạn, nhất là không lâu sau chiến tranh, bởi vì cục diện chính trị bất ổn nên thường xuyên xảy ra đấu đá nội bộ. Giới chức đương quyền có khuynh hướng ủy thác các tập đoàn vệ sĩ cho lính đánh thuê quản lý, hoạt động theo lối phân chia khu vực độc quyền. Một tập đoàn sẽ độc quyền một khu vực riêng cho vệ sĩ của mình, mỗi lần thất bại thường đồng nghĩa với việc đánh mất địa bàn.
Thế là từ đó nảy sinh ra quy tắc chữa cháy bất thành văn: Nếu khách hàng thương vong, phải xử lý kẻ xâm lấn, đền bù phần nào sai sót. Nếu khách hàng bị quấy nhiễu nhưng vẫn bình an, phải xử lý kẻ xâm lấn, trường hợp không gây ra sai sót đáng kể thì còn được khen thưởng thêm.
Cây Cacao căng thẳng đến mức ù cả tai, cậu ta vụt ngẩng đầu, hết thảy trước mắt giống hệt từng phân cảnh ghép lại thành một thước phim.
— Mặt sẹo tái nhợt, sốt ruột đổ mồ hôi đầy trán.
— Ennu cầm điện thoại, hình như đang bấm số.
— Vệ Lai đứng trước bàn làm việc, nín thở.
— Mà trong 3 tên vệ sĩ nọ, đột nhiên có tên nâng súng.
Cây Cacao rống: “VỆ! NẰM XUỐNG!”
Cậu ta nhào thẳng tới giữa tiếng súng vang rền đảo loạn không khí. Trước khi xô tên kia ngã lăn, cậu ta thấy Vệ Lai lộn ra sau bàn làm việc. Thân bàn và mặt tường dính đạn lỗ chỗ, vụn gạch vụn gỗ bay tứ tán, trên mặt bàn bừa bộn hỗn loạn, rất nhiều giấy tờ tài liệu bị hất tung rơi lả tả.
Cây Cacao giận sôi gan, không chút nghĩ ngợi dộng đầu tên kia xuống đất, sau đó ngẩng lên, ánh mắt hung hãn, đảo qua hai tên còn lại.
Hai tên đấy chẳng dám động đậy.
Cây Cacao cũng chẳng dám động đậy, nhìn qua chiếc bàn, giọng hơi run rẩy: “Vệ?”
Không nghe trả lời, cũng không nghe động tĩnh.
Có một dòng máu, dọc theo mé ngoài góc bàn, chầm chậm chảy xuống.
Trước mắt Cây Cacao lập tức nhòa đi, cậu ta lật đật lao lên.
Lao đến bên cạnh, phát hiện Vệ Lai nằm rạp dưới đất. Vết thương trên vai anh rách ra, có đôi chỗ thấm cả mảng máu, song ánh mắt cứ dán chặt vào bản tài liệu trước mặt.
Đó là một phong thư, nặc danh, vạch trần sự kiện khu bảo hộ năm đó. Dòng cuối cùng viết xuống theo thứ tự, hẳn là tên của những kẻ phải chịu trách nhiệm và cần điều tra trong sự kiện này.
Jeremie, Serge, Sầm Kim.
Hóa ra tên tiếng Anh của Sầm Kim là Silvia.
Phía sau tên tiếng Anh cũng chú thích tên tiếng Trung. Chữ “Kim” ấy, ngừng bút theo thói quen, trông như chữ “Lệnh”.