Chuyện Tháng Tư

Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên dịch: 1309

Sau 15 phút, cả bờ biển mênh mông là thế, trong tầm mắt chỉ còn lại một chiếc xe việt dã mui trần.

Vệ Lai nằm trên ghế sau xe, gọi điện cho Cây Cacao.

Ngay khi thông máy, lập tức nổi quạu: “Đưa mớ trang bị thôi, cần bày trận lớn vậy không hả? Dọa bố xém tí vãi hết linh hồn!”

Sầm Kim đang tựa vào xe hóng gió, nghe thế thì nhìn thoáng qua anh. Vệ Lai vội che điện thoại, giải thích: “Chém chơi ấy mà, chừng đó sao dọa anh nổi.”

Cây Cacao khí thế chẳng kém: “Biết tôi bảo vệ ai ở Nam Sudan không? Nhân vật quan trọng trong quân đội chính phủ đấy! Vì anh mới phải mặt dày mở miệng nhờ vả. Cỡ như tôi nhiều nhất chỉ tìm được cho anh một con xe van. Ai mà đủ sức thò tay đến tận biên cảnh chứ! Lắc não giùm cái đi! 

“Phải khách hàng của tôi lên tiếng mới bảo được binh lính đóng quân ở đó trang bị vũ khí xe cộ cho anh! Giờ lại còn được đằng chân lân đằng đầu, ý kiến ý cò nữa hả…” 

Vệ Lai cười khì. 

Mấy cậu lính vừa nãy đã kể rồi: Do cấp trên lên tiếng nên họ rất coi trọng, trời mới tang tảng sáng đã chạy vội đến nơi. Nhưng bờ biển này quá dài, chưa rõ địa điểm “Cây Noel” cập bờ, thế là quyết định lượn quanh tuần tra, lúc hứng chí lên còn phóng xe vài vòng. 

Khó mà không cảm động — Cây Cacao bảo vệ nhân vật quan trọng bấy lâu, cuối cùng chẳng tính toán gì cho bản thân, ngược lại chỉ xin giúp anh một ân huệ lớn. 

Vệ Lai nói: “Vậy giờ tôi trịnh trọng cám ơn cậu nhé.” 

Cây Cacao hất mặt lên trời: “Nên thế! À Vệ, xe này không được quăng bừa đâu đấy, người ta vẫn cần dùng — Đến cuối cùng anh dừng ở đâu thì báo lại với tôi, tôi bảo họ tới lấy về. Còn nữa, anh quen được tôi là may phước ba đời đấy nhé, thấy giấy thông hành chưa?” 

Giấy thông hành? 

Vệ Lai ngồi dậy. 

Vừa rồi kiểm tra túi vải bố, đúng là có gặp vài tờ giấy kẹp trong bản đồ, tưởng là nhét linh tinh thôi, không để ý lắm. 

Anh lục mấy tờ đó ra — Chất giấy khá dày, phía trên có logo quốc huy, đóng đầy con dấu, nội dung chính là chữ Ả Rập, đọc không hiểu. 

Cây Cacao đắc ý: “Người bình thường có muốn cũng chẳng xin được đâu. Đó là giấy thông hành đặc biệt! Có thể qua lại biên giới, dùng nó là vào được Ethiopia ngay. Tối qua đặc biệt làm gấp đấy, đều nhờ khách hàng của tôi có số má. Anh biết xử lý món này khó chừng nào không, bình thường chờ phê duyệt phải mất vài tuần. Tới đó nhớ cầm kèm với hộ chiếu…” 

Lòng Vệ Lai bỗng dưng trĩu nặng. 

Sau khi cúp điện thoại, tự nhiên lại đau đầu, cứ nằm sau xe xoa giữa mi. 

Có khả năng lòng tốt của Cây Cacao sắp gây họa lớn rồi. 

Sở dĩ không đi đường cũ là vì muốn tránh xa đám người tính hại Sầm Kim, dù rằng vẫn mơ hồ cảm thấy, cuối cùng sẽ có ngày đối phương tìm đến tận nơi — Song một khi đã làm giấy thông hành đặc biệt này, nguy cơ bại lộ vị trí sẽ tăng lên đáng kể. 

Mà chỉ cần xác định được vị trí tương đối, muốn nghe ngóng hành tung của bọn anh là hết sức dễ dàng — Ở loại địa phương này, hai người ngoại quốc da vàng sẽ rất nổi bật. 

Sầm Kim phát giác được sự khác thường của anh: “Sao thế?” 

Vệ Lai ngồi dậy, kéo cô ngồi vào lòng: “Hỏi em một vấn đề… Em thật sự không biết ai muốn giết mình à?” 

Sầm Kim trả lời: “Lần thứ hai hỏi, anh cảm thấy em chắc chắn sẽ biết sao?” 

Lần thứ hai hỏi, lần thứ hai đáp, hỏi và đáp đều không thay đổi. 

Vệ Lai trầm mặc. 

Lần đầu tiên hỏi, cô đáp như thế, anh cho là bình thường. Dù sao khi đó vẫn đang ở Helsinki, cô viết xã luận gây thù khắp nơi, không chỉ có một người gửi bưu phẩm đe dọa cô. 

Nhưng bây giờ, câu nói kia của Cây Cacao khá có lý. 

— Đuổi từ Bắc Âu tới châu Phi, mối thù này đâu phải chỉ vài câu công kích trên mấy bài xã luận mà kết thành được.

— Đã là người bình thường thì đều có ý thức, có hình dung, có hướng hoài nghi trong đầu.

Vệ Lai thử dẫn dắt cô: “Em nghĩ thật kỹ xem, trước giờ có trêu vào ai, để đối phương liên tục đuổi riết không tha không?” 

“Có đấy.” 

Vệ Lai khẽ giật mình. 

“Trêu vào một anh chàng, rồi bị bám riết không tha. Em với anh ấy cũng được, giờ còn đi theo anh ấy đây.” 

Vệ Lai dở khóc dở cười, cuối cùng cười giòn vang, thân mật ôm siết lấy cô thật lâu. 

Được rồi, mặc kệ đi, bất kể người tới là ai, chẳng phải anh đều bảo vệ cô sao. 

Sầm Kim hỏi anh: “Chúng ta đi đâu đây?” 

Xe của họ dừng ở bãi sình này rất lâu rồi. Trang bị, tiếp tế đầy đủ, mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu một phương hướng. 

Vệ Lai thành thật trả lời: “Đúng lý là phải chọn tuyến đường thích hợp nhất về Helsinki. Nhưng chúng ta cùng hiểu, chỉ cần chưa giải quyết hết mấy thứ uy hiếp em, trở về hay ở lại đây cũng chẳng mấy khác biệt, hai bên đều nguy hiểm như nhau.” 

Sầm Kim ừ đồng ý: “Vậy anh thử nghĩ xem, nếu không có nguy hiểm thì lúc này muốn đi đâu?” 

Vệ Lai mỉm cười, nếu không còn nguy hiểm, vừa hoàn thành hợp đồng, hốt về một món tiền lớn, lại có được cô gái mình thích, chắc tâm trạng đã lâng lâng lên tận mây rồi. 

“Tất nhiên sẽ dẫn cô nàng nào đó cùng ngao du ngắm cảnh non nước, rồi qua chơi bên nhà Cây Cacao, ăn dầm nằm dề cho cậu ấy nghèo mạt thì thôi.” 

Sầm Kim nói: “Vậy cứ thế đi.” 

Thế nào? 

Vệ Lai chưa kịp hiểu, Sầm Kim đã thư thái dựa vào lòng anh, lấy bản đồ từ túi vải bố ra dò tìm: “Ethiopia… Ngay chỗ này, tây bắc, là công viên quốc gia Mien trên dãy núi Simon, có rất nhiều động vật như khỉ đầu chó gelada, sói Ethiopia, cả sói lửa nữa… [1] 

“Hồi qua viện trợ châu Phi ấy, đồng sự bản địa từng kể cho em mấy nét đặc sắc nổi bật khi du lịch trong châu lục, ví dụ bên Kenya là các đợt di trú của động vật, Botswana thì là sư tử hoang dã… Mãi tới giờ vẫn chưa có dịp tham quan, sau khi sang Kallon xong thì lại vội về nước, không lấy đâu ra thời gian rảnh.” 

Cô ngẩng đầu nhìn Vệ Lai: “Ethiopia gần đây thôi, cũng tiện đường. Anh không thích nóng, chắc sau này sẽ chẳng tới đây nữa đâu. Nhân cơ hội này, mình đi xem thử, nhé?” 

Vệ Lai im lặng. 

Cô đề nghị vừa nghiêm túc vừa tự nhiên, không phải nói đùa, cũng không phải năn nỉ. 

Vệ Lai cảm thấy, thực sự mình sẽ chẳng bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô. Ngặt nỗi — 

“Còn nhớ có kẻ muốn lấy mạng em không? Trong tình huống này mà còn tính chuyện đi chơi?” 

Sầm Kim cười, cô nheo mắt lại, phủ bản đồ lên khung xe, dựng nên một mái che be bé cho cả hai: “Vệ Lai, chúng ta cần giao hẹn trước.” 

“Em nói đi.” 

Chẳng thể thấy rõ nét mặt cô, bản đồ che hết ánh sáng khiến cả khuôn mặt cô chìm vào bóng tối. 

“Khi vừa tới châu Phi, có một hôm, vị đàn anh trong nhóm cho gọi những thành viên mới chúng em lại, cả nam lẫn nữ, rồi dẫn vào một căn phòng để xem những tấm ảnh đẫm máu không thể công bố ra ngoài. Trong đó có hình đàn ông, cũng có hình phụ nữ. Phụ nữ thì anh biết rồi đấy, tình cảnh sẽ bi thảm hơn. 

“Anh ta nói, các bạn tới đây, đơn vị sẽ cố hết sức bảo vệ an toàn cho các bạn. Nhưng sự đời chẳng có gì là tuyệt đối, tôi muốn các bạn hiểu rõ: Đến thời điểm tình hình mất khống chế, các bạn cũng có thể rơi vào hoàn cảnh cực đoan nhất, tồi tệ nhất và mất hết tôn nghiêm. 

“Chúng em lần lượt chuyền tay nhau xem hình, có người buồn nôn, có người khóc, hoặc cầm chặt hình trong tay đến mức nhăn nhúm. 

“Vị đàn anh nọ nói tiếp, giờ thì xin hãy nhắn gửi đồng sự thân thiết nhất của mình: Khi loại tình huống này phát sinh thật, mà thời điểm đó bạn lại bất lực, bạn mong người kia sẽ làm gì cho mình. Hiện tại hãy giao hẹn cẩn thận, đừng đợi đến lúc nước sôi lửa bỏng rồi lại do dự, sẽ không còn kịp nữa. 

“Mọi người trầm mặc rất lâu, sau đó cùng nhờ cậy lẫn nhau. Em nói với họ, thay vì bị luân phiên làm nhục, mất sạch tôn nghiêm rồi chết đi, xin hãy giết tôi ngay khi đoán trước được nguy cơ. So với tình trạng trong ảnh, chết sớm đã là rất may mắn.” 

Vệ Lai đoán được đại khái, trong lòng hơi khó chịu, vòng tay đang ôm lấy cô siết chặt hơn. 

Sầm Kim cười: “Chẳng ai thích bàn tới những đề tài cấm kỵ đáng ghét đó, nhưng như thế đâu có nghĩa là chúng sẽ không phát sinh. Vệ Lai, em biết anh đã nghe được cuộc đối thoại giữa em và áo thụng trong nhà kính, có một vài suy nghĩ, cho đến nay em vẫn không thay đổi. Em chẳng thể chỉ ra ai muốn giết mình, nhưng em hiểu rõ, có đi cùng vệ sĩ tài giỏi tới mấy, thì chỉ cần một lần đạn lạc cũng đủ lấy mạng mình. Có lẽ đến ngày nào đó đang cười nói với anh, một viên đạn sẽ xuyên thủng giữa trán em. Hoặc có lẽ, lại phát sinh vụ nổ tương tự lần trên biển kia. Đối phương sẽ phái thêm nhiều người, tình hình sẽ càng nguy hiểm…” 

Cô nhẹ giọng: “Chúng ta nên giao ước kỹ trước, nếu xảy ra chuyện, nếu chính anh cũng rơi vào hiểm cảnh, Vệ Lai, xin anh đừng liều mạng bảo vệ em.” 

Vệ Lai im lặng thật lâu, rồi cười, nói: “Sao thế được, anh là vệ sĩ của em đấy.” 

“Em đã đi cùng anh thì không xem anh là vệ sĩ nữa. Hai ta là người yêu thôi.” 

“Người yêu quan trọng hơn khách hàng nhé. Đã được xem là người yêu, chẳng phải càng nên nỗ lực liều mạng vì em sao?” 

Sầm Kim thì thào: “Anh không hiểu đâu, cũng giống khi bọn em chuyền tay mấy tấm hình kia… Nếu anh vì em mà mất mạng, em sẽ còn khó chịu hơn chính bản thân mình chết.” 

Vệ Lai lật tấm bản đồ đánh soạt. 

Sầm Kim hơi nheo mắt lại. 

Một thứ ánh sáng không độ ấm chiếu tới, sáng đến chói lóa. 

Vệ Lai nói: “Cô Sầm, cô mà cứ bi quan vậy là tôi không vui đâu. Tôi còn đang tính xem sau này chung sống thế nào, cô đây lại luôn miệng đòi chết, thấy mất hứng chưa?” 

Sầm Kim cười: “Biết ngay là anh chẳng thích nghe… Chỉ giao hẹn trước thôi, chưa hẳn sẽ xảy ra mà.” 

“Thích giao hẹn thế à? Vậy được rồi, tới đây, hẹn một cái.” 

Anh vươn tay, gập các ngón khác lại, chỉ chừa ngón út móc ngoéo: “Tay đâu, đưa ra.” 

Sầm Kim cười, học theo, móc nhẹ ngón út vào tay anh. 

Vệ Lai nói: “Chúng ta giao hẹn, đầu tiên, quý cô Sầm này, nếu như muốn kết hôn, khi anh còn sống, chỉ được gả cho anh, nghiêm cấm cân nhắc tới bác sĩ, luật sư, giáo sư. Nhớ kỹ đấy. Còn mà anh chết rồi thì em cứ tùy ý — Một cô gái xinh đẹp, nhất định sẽ có hàng tá anh chàng theo đuổi, không cần phải ở góa vì anh, rất vô nhân đạo.” 

Vành mắt Sầm Kim hoe đỏ, cố gắng giữ nguyên nụ cười. 

“Thứ hai, nếu bất cứ ai trong hai chúng ta mất sớm, người còn lại tuyệt đối không được đi theo. Phải sống cho tốt, ăn ngon ngủ kỹ mặc đẹp, phải nhớ tới đối phương, ngày kỷ niệm mua hoa, hàng năm tảo mộ. Có thể khóc để giải tỏa cảm xúc, nhưng mỗi lần chớ vượt quá 10 phút, bằng không thì hại thân.” 

Sầm Kim vùi đầu vào ngực anh, sụt sùi gật đầu. 

“Thứ ba, từ giờ trở đi, đừng nói mấy lời chán chường nữa, đừng để những kẻ không liên quan ảnh hưởng tâm trạng; mua quần áo mua giày mua son môi, leo núi dạo công viên xem sói Ethiopia, ban ngày thêm son, ban đêm thân mật, chỗ này phải đặc biệt nhấn mạnh, nhỉ?” 

Sầm Kim phì cười. 

Vệ Lai cũng cười, tạm dừng rồi dịu giọng: “Đồng ý thì ngoéo tay nào.” 

Anh câu lấy ngón út cô, xoay gập tay mình để nâng tay cô lên, đoạn cúi đầu, khẽ hôn lên bàn tay cô. 

Thật lạ kỳ, lúc trước anh cho rằng, chung chăn chung gối là quan hệ nam nữ đã có một kết cục. Sau khi Nai với Eve xác định quan hệ, anh và Cây Cacao thay nhau reo hò bên cạnh: “Xong, cưa cẩm thành công, chấm dứt tâm sự trong lòng, bỏ chị ấy qua một bên được rồi. Giờ có thể cùng anh em đánh bài, nhậu nhẹt, phè phỡn thâu đêm rồi.” 

Nay mới phát hiện, hóa ra không phải có một kết cục, mà là chỉ vừa bắt đầu — Sao lại là chấm dứt tâm sự trong lòng chứ, cô ấy sẽ như dây leo, sinh trưởng, quấn quýt, trở thành niềm thương nhớ suốt đời anh.



Xe chạy mãi trên con đường đầy bùn sình, vòng vòng vèo vèo rời xa bờ biển. 

Điều đáng ngạc nhiên là ven đường còn gặp cột mốc lộ giới. 

Chạy ngang một thân cây, trên cành có treo bức tranh. Gió thổi tranh phất phơ trái phải, ngẫu nhiên xoay qua bên này, Vệ Lai thấy rõ trong đó vẽ một cục xà bông. 

Phong tục gì thế kia? 

Sầm Kim giải thích: “Quảng cáo đấy, không có chỗ dán nên họ mắc lên cây.” 

Thật đúng là tờ quảng cáo cô đơn. 

Xe tiến vào thôn nhỏ Khamka, may mắn trúng dịp họp chợ một lần mỗi tuần. Thực ra quy mô của phiên chợ này hơi bé — Đi từ đầu đến cuối còn chưa tới 50 mét, hai bên dựng mấy sạp hàng, bày đủ các thứ như gà, dầu cọ, xà phòng, giày đan, và quần áo. 

Chỗ bán quần áo là một chòi nhỏ, chăng một sợi thừng treo tầm chục bộ đầm sặc sỡ giá rẻ. Dẫu sao thì, có còn hơn không, Sầm Kim xuống dưới chọn lựa, Vệ Lai đỗ xe bên ngoài, mỉm cười nhìn theo. 

Có một phụ nữ bản địa tới chào hàng vài món nho nhỏ, trên cánh tay xỏ lủng lẳng mấy chục sợi dây chuyền vàng óng. Mặt dây chạm hình vỏ sò, ngó sơ qua cũng tạm, nhưng chỉ cần soi kỹ là thấy ngay tay nghề chất lượng cực kém. Vệ Lai lắc đầu, chị kia sốt ruột, ngôn ngữ lại không thông, vội mở vỏ sò nhỏ cho anh xem. 

Hóa ra trong vỏ sò có chứa thứ kem màu đỏ, Vệ Lai vẫn chưa hiểu. Chị ta cuống quýt làm động tác dùng ngón tay quẹt một ít, thoa lên môi. 

Đây là son tự chế của dân bản xứ, dùng màu tự nhiên và hỗn hợp kem. Vệ Lai khá hào hứng, mở mấy cái nhìn thử. Đại khái là kỹ thuật chưa đạt chuẩn nên chẳng chia ra được nhiều sắc độ, các màu đều sàn sàn như nhau. 

Anh mua một sợi, quấn quanh tay đủ hai vòng. 

Chợt có con gà quang quác chạy loạn, ông chủ cầm dao đuổi sát phía sau. 

Trong chòi, Sầm Kim đang ướm thử một chiếc váy xanh biển. Người bán nâng tấm gương vuông xoay quanh cô, để cô ngắm nghía trước sau. 

Vệ Lai cầm điện thoại vệ tinh gọi cho Nai: “Nhờ anh chút, giúp tôi tra tư liệu… Vụ án mưu sát lúc trước Sầm Kim bị dính vào ấy.” 

Nai chưa bắt kịp: “Hả?” 

“Anh xem, nếu việc uy hiếp tính mạng chẳng liên quan đến mấy bài xã luận kia, vậy rốt cuộc cô ấy đang bị ai đuổi giết không tha chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cái chết này là đáng ngờ. Chẳng phải anh từng đề cập cô ấy bị liên lụy trong vụ án mạng độc cá nóc sao? Thử tra rõ ngọn ngành hộ tôi đi, biết đâu sẽ có manh mối.” 

Nai hơi khó hiểu, qua hồi lâu mới hỏi anh: “Cậu thích cô Sầm rồi à?” 

Nếu không thì vô duyên vô cớ, sao tự nhiên lại để ý chuyện của cô ấy vậy. 

Vệ Lai đáp: “Đúng đấy.” 

Nai bực bội, thừa nhận thoải mái thế, làm anh ta ngoài hỗ trợ ra thì chẳng biết nói gì nữa. 

Anh ta nhắc lại cho Vệ Lai: “Ban đầu cô ấy là nghi phạm, nghe đâu không tìm đủ chứng cứ buộc tội nên mới thoát khỏi diện tình nghi. Lỡ tra xét đến cuối cùng, phát hiện cô ấy đúng là hung thủ thì sao?” 

Giả sử đúng là hung thủ, ngược lại đã giải thích thông suốt — Có lẽ người nhà nạn nhân đeo bám dai dẳng để trả thù. 

Sầm Kim xoay qua đây cho anh ngắm thử áo váy. Vệ Lai nháy mắt với cô, ý bảo: Rất đẹp. 

Sau đó trả lời Nai: “Nếu đúng là hung thủ cũng chẳng sao cả, phải xem xem người chết kia có đáng chết hay không.”

~♥~♥~♥~

Hiuhiu từ chương này lại phải chiến một mình rồi. Trong khoảng sáng nay mình sẽ up dần thêm 5ch nhóe, hi vọng tới đầu tuần sau là xong chính truyện.

Ghi chú:

[1] Công viên quốc gia Mien trên dãy núi Simon: Lấy nguyên mẫu từ công viên quốc gia Simien ở Ethiopia (hay Vườn quốc gia núi Simien, Simien/Semien/Simen Mountains National Park). Công viên này phủ khắp dãy núi Simien, bao gồm cả đỉnh Ras Dashan cao nhất Ethiopia và cao thứ 4 châu Phi.

chapter content



Khỉ đầu chó gelada (Gelada baboon):

chapter content



Sói Ethiopia (Ethiopian wolves, Simien fox, chó rừng đỏ Ethiopia):

chapter content



Sói lửa (Dhole, sói đỏ, chó rừng):

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv