*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên dịch: 1309
Sầm Kim cầm tới một chiếc ba lô đeo vai màu đen.
Vệ Lai nắm cả 5 khung mắc áo, dùng chút sức kéo soạt ra.
Cô mang theo 5 bộ lễ phục, toàn loại đầm dài, màu sắc và kiểu dáng khác nhau, được bảo quản trong bao chuyên dụng cứng cáp nên khá nặng. Phía dưới xếp lần lượt 5 hộp giày trong suốt, gồm đủ kiểu giày cao gót để đi phối hợp.
Sầm Kim “À” lên, rồi bình tĩnh như thường giải thích: “Anh Vệ, vấn đề này thuộc về thái độ sinh hoạt cá nhân. Tôi nghĩ, phụ nữ sửa soạn đẹp đẽ đâu có gì đáng chê trách. Người khác nhìn vào, thấy vừa mắt hay không, đều là việc của họ.”
Lời này cũng có lý, Vệ Lai cười cười: “Cô Sầm à, tôi nghĩ chúng ta đều đã nhất trí, lần này cô đi Somalia là để đàm phán, không phải tham dự thảm đỏ.
“Người Saudi đã có đoàn chuyên gia đàm phán tại Mogadishu, phóng viên sẽ không qua đây quay phim chụp ảnh cô đâu. Tất nhiên, phụ nữ thích tô điểm khoe sắc là không sai, nhưng đã vào địa bàn của hải tặc, tôi cho rằng cô nên hạn chế lại để tránh bị dòm ngó, dẫn đến rầy rà lôi thôi không cần thiết.
“Hơn nữa, mấy bộ này đều là hàng hiệu, lấy ra mặc lỡ đâu va quẹt làm rách mất thì tiếc lắm. Chờ khi nào quay về, cô sẽ có nhiều thời gian ăn diện thật đẹp, chẳng vội trong một chốc một lát. Tóm lại là không cần đem theo mấy thứ này.”
Anh bỏ lễ phục lên chiếc bàn gần đấy, rồi xếp chồng hộp giày sát bên, cố gắng thực hiện động tác này chậm thật chậm — Chuẩn bị sẵn, nếu cô phản đối thì lại cò kè mặc cả một phen, hoặc là để cô giữ lại bộ nào đó tượng trưng.
Đây cũng là đàm phán, cần chừa một khoảng chênh lệch.
Ngoài dự kiến, Sầm Kim thế mà chẳng nói gì.
Tiếp theo là một hộp trang điểm cực nặng, mở ra thấy có chia tầng chia ngăn, không còn chỗ trống, chỉ riêng son môi, nước hoa thôi đã hơn mười mấy loại.
Vệ Lai đắn đo giây lát, rồi cũng đặt lên bàn. Ánh mắt Sầm Kim biến ảo khôn lường, chờ anh giải thích.
“Cô Sầm ạ, hiện giờ châu Phi đã vào hè, ở một vùng nóng bức như thế, bất kể có trang điểm ra sao thì cũng nhanh chóng trôi sạch theo mồ hôi, vẽ vời đều chỉ tổ phí thời gian, uổng công vô ích, bởi vậy… tôi nghĩ không cần đem theo.”
Ánh mắt Sầm Kim hơi do dự, chuyển từ người anh qua hộp trang điểm. Ấy thế mà, thật là khiến người cảm động rơi lệ, cô vẫn chẳng nói gì thêm.
Kế tiếp sau đó…
Hộp da đựng dụng cụ vẽ, mở ra, bên trong có một xấp giấy và bút chì đủ loại độ cứng, ước chừng hơn 20 cây.
Đây là sở thích cá nhân, anh suýt chút muốn để cô giữ lại. Đáng tiếc hộp dụng cụ này quả thực quá nặng, vả lại, ba lô của cô đâu chứa hết nổi.
Lưỡng lự một lúc, chiếc hộp cũng bị đặt lên bàn.
“Cô Sầm ạ, tuy xét tổng thể châu Phi kém phát triển thật, nhưng tôi tin rằng mấy thứ như giấy và bút chì vẫn chưa đến mức hiếm có khó tìm, cho nên, không cần đem theo.”
Sầm Kim giữ nguyên thái độ, chẳng tỏ ý phản đối, đổi lại là Vệ Lai nhìn không thấu — Quá trình “thu gọn” diễn ra quá thuận lợi, chẳng biết có phải cô đang chờ tập trung chuẩn bị bùng nổ không.
Anh cứ tiếp tục, dựa vào lý do “không cần đem theo”, đồ đạc chất đống trên bàn càng lúc càng nhiều, bày la liệt ngổn ngang, nom như oán phụ bị đày vào lãnh cung, mở trừng trừng đôi mắt chẳng cam lòng.
Lại vô tình lôi lên một túi lụa, dây buộc miệng túi lỏng ra, nửa kín nửa hở để lộ cảnh xuân. Là chiếc quần lót ren cạp trễ mỏng tang, có đính kim sa lấp lánh ánh bạc.
Bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, Vệ Lai hơi lúng túng, hấp tấp buộc kín nhét vào ba lô.
Sầm Kim đột ngột ngăn lại: “Khỏi đi, theo lý thuyết, con người là do vượn tiến hóa thành, mà vượn thì cần gì thứ vớ vẩn đấy, con người cũng chẳng cần nốt. Bởi vậy, không cần đem theo.”
Vệ Lai chỉ giả vờ chưa nghe, cũng chẳng bị cô đả kích. Làm nghề dịch vụ mà, khó tránh khỏi phải chịu tí châm chọc khiêu khích, coi như gió nhẹ thổi bù tóc thôi.
Thu gọn xong, ba lô khá trống trải. Vệ Lai tự xét lại có phải mình làm hơi quá không, ngẫm nghĩ chút, mở hộp dụng cụ vẽ ra, quấn một xấp giấy quanh vài cây bút chì, rồi nhét vào túi bên hông ba lô.
Lại ấn mở hộp trang điểm, đề nghị cô chọn một thỏi son, lý do là: Nếu trên đường xóc nảy khó chịu, mặt mũi bơ phờ thì nên thoa vào, thêm ít màu sắc sẽ trông có tinh thần hơn.
Ngón trỏ của Sầm Kim khẽ cong lên, lựa lấy thỏi son vuông vàng kim từ dãy son dựng ngay ngắn trong hộp, cầm vào lòng bàn tay, nói: “Anh Vệ này, đây có tính là vừa đấm vừa xoa không nhỉ? Đợi ít lâu nữa, chắc anh cũng ngồi vào bàn đàm phán được đấy.”
Vệ Lai coi như đang được tán dương: “Cô Sầm quá khen rồi.”
Gần đến giờ xuất phát, cô gái Đông Âu vén màn, thong thả bước ra ngoài. Thời gian đã ước định sẵn, ngay lúc này, tiếng nhạc đột nhiên vang dội sôi nổi khí thế, ánh đèn chiếu xuyên qua tấm màn được chuyển đi, chừa lại một mảng tường tối đen lay động.
Sầm Kim tự khoác ba lô, mở cánh cửa nhỏ bên mặt hông, phía trước là một chiếc thang hẹp, thông ra cửa sau.
Cô lần mò bật đèn cầu thang, hỏi anh: “Anh Vệ, tôi phối hợp đến vậy rồi, có phải sẽ sống được thêm ít lâu không?”
Giọng điệu đầy châm biếm, tự nói tự đi xuống trước.
Sa’ad bỗng nhiên căng thẳng, vô thức liếm môi, quay qua dặn anh: “Anh Vệ, xin hãy bảo vệ cô Sầm thật tốt. Tàu của chúng tôi, còn cả những người trên tàu… đều ký thác hi vọng rất lớn vào cô ấy…”
Vệ Lai trả lời: “Nhìn từ góc độ quan hệ tiền bạc, cô ấy là khách hàng, tôi là vệ sĩ; nhìn từ góc độ giới tính, cô ấy là phụ nữ, tôi là đàn ông. Bất kể là theo góc độ nào, tôi cũng sẽ dốc sức lo cho cô ấy.”
Sa’ad không biết dặn thêm gì nữa, hai người trước mặt này đều là cao thủ, so với họ, cậu ta nhiều lắm chỉ là một nhân viên tạm thời vô cùng bình thường.
Cậu ta dõi theo cả hai đi đến cuối cầu thang, nhìn Vệ Lai đẩy cửa ra một khe hẹp chừng bàn tay, kiên nhẫn quan sát động tĩnh bên ngoài thật lâu, đoạn chụp ngay lấy vai Sầm Kim.
Cửa thoắt mở thoắt đóng, hơi lạnh còn chưa kịp tràn vào, người đã mất hút.
Bên mặt còn lại của tấm màn, âm thanh vang động từ vở opera «A Masked Ball» vọng đến, chen giữa giọng tenor cao vút là tiếng dân đen thị thành dồn dập rối rít, một thế giới láo nháo lao nhao dội thẳng vào tai.
Bất chợt Sa’ad cảm thấy, chọn vở opera này đúng là ý tồi.
***
Dựa theo chỉ dẫn trước đó của Nai, ra khỏi cửa sau, đi xuôi theo làn xe. Suốt quãng đường không trao đổi lời nào cùng Sầm Kim, chỉ vào lúc sắp đến gần xe thì kéo cô lại, ra hiệu đứng yên. Kế đó mở cửa xe, kiểm tra cẩn thận ghế trước ghế sau.
Sầm Kim hỏi: “Là sợ lúc ngồi vào, đột nhiên phía sau có người bật dậy, chĩa súng hay cầm dao cắt cổ phải không?”
Vệ Lai nói: “Nếu phim ảnh diễn mãi như thế, chứng tỏ ngoài đời thực đã từng xảy ra hơn trăm ngàn lần rồi, nên cẩn thận là tốt nhất.”
Anh bảo Sầm Kim lên xe trước, tự mình đi mở cốp sau. Nai làm việc rất chu đáo, túi hành lý đã ở đây, còn thêm một bao thực phẩm đặt sẵn thức ăn khô, nước và một túi giấy da.
Vệ Lai mở túi, bên trong là khẩu Beretta M9 nạp đầy đạn, dao tay gấu Smith & Wesson [1], túi cứu thương và vài ống tiêm có sẵn thuốc gây mê.
Trên giấy nhắn viết: Để ngừa biến cố phát sinh, dùng phòng thân trên đường, đến châu Phi đi tay không.
Vệ Lai hiểu ý anh ta, những vật này chẳng qua được kiểm tra an ninh ở sân bay, trước lúc đó phải quăng đi.
Anh dắt súng vào sau lưng, đóng cốp xe đánh sầm, cầm mấy thứ linh tinh vòng ra trước…
A, Sầm Kim đã ngồi vào ghế lái.
Anh gập ngón tay, gõ gõ lên cửa. Sầm Kim nhìn anh qua tấm kính, không có vẻ muốn dời đi.
Hiểu rồi, Vệ Lai cười cười, vòng qua phía ghế phụ, lên xe, hỏi: “Không giải thích gì à?”
“Cần giải quyết ít việc riêng.”
Vậy không hay lắm đâu.
“Cả tàu và con tin đều nằm trong tay hải tặc, chẳng phải chúng ta nên tranh thủ thời gian à?”
Sầm Kim nổ máy xe: “Anh Vệ, đây đâu phải cứu trợ sau tai nạn, buộc phải xử lý gấp trong vòng 72 giờ vàng. Đàm phán quan trọng nhất là vững vàng, chớ nên hấp tấp.
“Tính đến hết tháng này, tổng số tàu hàng của các quốc gia rơi vào tay hải tặc đã vượt qua 200 chiếc. Bởi vì đàm phán không thuận lợi, chiếc bị giam giữ lâu nhất là hơn 25 tháng — Mà tôi giải quyết việc riêng chỉ tốn 1-2 tiếng đồng hồ thôi.”
Mài rìu bao lâu cũng không ảnh hưởng tay nghề đốn củi, lý do này có thể chấp nhận, Vệ Lai làm động tác “xin mời”.
***
Hướng xe chạy là vào nội thành.
Suốt dọc đường Vệ Lai đều chú ý quan sát trước sau xe, xác định chắc chắn không có ai bám đuôi. Anh nghĩ có khả năng Sầm Kim nhận uy hiếp tính mạng từ stalker (kẻ theo đuôi rình trộm). Một số thống kê đã chỉ rõ, việc rời khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc, ví dụ như đi du lịch, chuyển đến quận huyện cách nhà thật xa, hay xuất ngoại, đều là cách hữu hiệu ngăn chặn vài kẻ rình trộm điên cuồng.
“Có thể hỏi một vấn đề chứ?”
“Anh hỏi đi.”
“Bàn tay kia… Cô không biết thật à?”
Sầm Kim cầm vững vô-lăng, chuyên chú nhìn đường sá phía trước: “Tôi cần phải biết sao?”
“Theo tôi nghĩ, đấy không phải là bàn tay dùng để đe dọa thông thường, vì dấu răng ở hổ khẩu chính là ký hiệu đặc biệt. Mà đã là ký hiệu, bình thường đều nhằm mục đích để cho người nắm rõ sự tình nhận ra… Cô thử hồi tưởng lại xem, cô từng trải qua những việc gì, có cái nào liên quan tới dấu răng kia không.”
Sầm Kim hơi chau mày, ánh đèn xe xa xa gần gần rọi qua tấm kính, lồng vào nhau, đan thành một biển sáng loang loáng trong mắt cô.
Chiếc xe lượn vòng qua tượng đồng Amanda đặt tại Quảng Trường Chợ ở trung tâm thành phố [2]. Giữa màn đêm tăm tối, một con bồ câu cô độc đậu lại trên mái tóc xoăn gợn sóng của mỹ nhân ngư.
Sầm Kim có vẻ vừa sực nhớ điều gì, hơi ngập ngừng: “Hình như… là có…
“Có khoảng thời gian tâm trạng tôi khá tệ, nên đăng bài liên tục, công kích đủ mọi hạng người, lời lẽ rất nặng nề…”
Hóa ra cô đăng xã luận tùy theo tâm trạng.
Vệ Lai nghĩ bụng: Cô cũng tự biết mình mắng rất nặng lời đấy.
“Sau thì, đoán chừng là bọn chúng cuống lên, đặc biệt tìm người chuyên viết bài phản kích tôi. Nội dung đại loại như, con mụ da vàng này giống y chó điên, bạ đâu cắn đó…
“Nói vậy, gởi một bàn tay có dấu răng cho tôi, vì muốn mắng tôi là chó điên à?”
Hình như… giải thích thế vẫn chưa thông suốt lắm. Trên tấm thiệp kia viết “Kế tiếp chính là mi”, đã xác minh đấy là một quá trình tuân đúng theo trình tự, tuần hoàn, và xâu chuỗi với nhau.
Chủ nhân của bàn tay, ít nhất cũng phải có một điểm chung nào đó với Sầm Kim.
Sầm Kim giảm tốc độ, ngoặt vào bãi đỗ: “Nhưng xài trò đấy với tôi là vô dụng rồi, nước bọt mà dìm chết người được thì đã khỏi cần đánh hai lần thế chiến… Chẳng sao cả, cứ chửi tự nhiên.”
Xe dừng hẳn lại, ngẩng đầu nhìn, đã thấy dòng tên khách sạn rực rỡ bay bướm, trông như được tô đậm bằng ngòi bút ánh sáng, dần dần hòa vào màn đêm trên tầng trời cao.
Khách sạn quảng trường Rita [3].
Có hẹn? Dùng bữa? Gởi nhận đồ?
Đều không đúng, Sầm Kim dẫn anh vào đại sảnh, lên lầu, rẽ phải. Trên hành lang dài bắt đầu xuất hiện biển quảng cáo đứng được dựng tạm thời, trong đó là hình ảnh từng mảnh địa cầu vụn vỡ giữa vũ trụ sâu thẳm.
Tựa đề là: Hướng Đi Của Địa Cầu (nhân loại, môi trường và tương lai)
Đến nghe tọa đàm à?!
Ngay lối vào có đặt một chiếc bàn, cô gái phụ trách ghi danh thẽ thọt dặn họ: “Tọa đàm đã bắt đầu rồi, anh chị đẩy cửa vào thì cứ ngồi ở mấy hàng cuối là được. Cố gắng nhẹ chân nhẹ tay nhé, đừng gây ra tiếng ồn…” Vừa nói vừa đưa qua một tập sách nhỏ, “Xin lỗi, chỉ có một phần quà thôi.”
Vệ Lai đứng gần, thuận tay nhận lấy. Đó là cuốn sổ bỏ túi thật mỏng, to cỡ bàn tay, chất giấy sần sùi, anh lại thuận tay nhét vào túi quần sau.
Làm nghề bảo vệ môi trường nghèo thật nhỉ.
Hai người nín thở rón rén ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Buổi tọa đàm này rất thú vị, còn chiếu đèn giống bên sân khấu kịch, trên bục sáng như tuyết, thính giả thì chìm vào bóng tối.
Sầm Kim thì thầm: “Thật ngại quá, chắc là anh không mấy hứng thú với dạng tọa đàm này.”
Ngữ điệu lại chẳng nghe ra chút “ngại” nào cả.
Vệ Lai cười, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không sao, vị khách lần trước tôi nhận ấy, còn muốn thường xuyên đi theo thử quần áo phấn son, đến mức tôi có thể phân biệt rõ được kiểu dáng nào, tông màu nào có mức tiêu thụ ra sao luôn. Nghề của chúng tôi là kiếm cơm lúc trẻ, học thêm vài kỹ năng cũng tốt. Sau này già cả, có thể đổi sang bán đồ trang điểm, hoặc là làm bảo vệ môi trường.”
Sầm Kim liếc nhìn thoáng qua anh, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, đường nét góc cạnh như đao khắc thành, nhờ ánh sáng chiếu vào mà mềm mại hẳn đi.
Trên bục, cậu sinh viên cầm micro bất thình lình phẫn nộ lắp bắp: “Tôi không hiểu, vì lẽ gì giáo sư Khương Mân lại khăng khăng nói bảo… vệ địa cầu là sai, địa cầu không cần bảo vệ sao? Ngôi nhà chung của nhân loại không cần bảo vệ sao?”
Vệ Lai thầm trả lời trong bụng: Đương nhiên là cần rồi… Loại giáo sư bá láp gì, ngay cả địa cầu cũng không chịu bảo vệ.
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Dao tay gấu Smith & Wesson:
[2] Tượng mỹ nhân ngư Havis Amanda: Tác phẩm của nhà điêu khắc Ville Vallgren, biểu đạt sự tái sinh của Helsinki.
[3] Khách sạn quảng trường Rita (Rita’s Place Hotel): Thực ra thì đây là tên một khách sạn bên Hy Lạp, tên tiếng Trung chỉ có âm đầu khớp với khách sạn quảng trường Radisson (Radisson Blu Royal Hotel) ở Helsinki, Phần Lan.