Điện thoại sáng lên con số mười tròn trĩnh. Có chút mệt mỏi vì đêm qua thức quá khuya, tôi vờ vật trên giường không biết là bao lâu mới có thể tỉnh táo một chút vì tiếng chuông điện thoại vang đâu đó dưới mấy cái gối, lười nhác mở máy, thấy dòng chữ hiện lên càng ra sức chán nản.
- Dạ, em nghe.
- "Hí, ra trường đón anh với."
- Xe anh đâu?
- "Chết máy rồi."
Bên kia vang lên đủ thứ âm thanh hỗn tạp, tiếng mưa, tiếng xe át cả tiếng của ổng. Rồi tôi chợt nhận ra hôm nay đài báo có áp thấp đổ bộ. Chuyển cái nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài màu trắng xóa.
Và ổng bắt tôi vác xe ra đường trong thời tiết này để đón ổng về?
Không bao giờ.
- Anh không thương em hả? Bão lớn quá!
Tôi giở giọng nhão nhẹt thường ngày ra đàm phán.
Người bên kia cũng không vừa, dùng chính giọng tôi vừa nãy mà bật lại.
- "Em không thương anh hả? Bão lớn quá! "
Tôi rùng mình, giọng anh và tôi khác nhau một trời một vực như thế này sao? Tôi nói dễ thương thế kia cơ mà!
- Oppa, lạnh lắm!
Ôi mẹ ơi, da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên rồi đây.
- "Hai cuốn Conan tập mới nhất."
- Em mua rồi.
- "Tối nay, mì cay với trà đào."
- Em mới ăn hôm trước.
Người bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn, sau vài giây mới có thể nghiến răng thốt mấy chữ.
- "Tao lau nhà cho mày một tuần."
- Chờ em mười phút.
Cánh cửa vì gió mà đâm sầm vào tường.
Bộ dạng tôi bây giờ, "ướt như chuột lội" là hoàn toàn chính xác.
Tôi ra sức vẫy cái áo mưa cho ráo bớt nước rồi phơi lên cái sào ngay sân trước nhà.
- Mưa với chả gió, may mà không ướt cặp.
Người nào đó bên cạnh tôi than vãn. Nếu không phải vì ổng phải ôn thi thì tôi cũng không nhân từ mà chống chọi thời tiếc đi rướt ổng về đâu.
Tôi lườm lườm thể hiện sự không đồng tình, người kia nhận ra liền trợn mắt nhìn lại tôi.
- Thay đồ nhanh đi ở đó mà lườm với chả liếc.
- Anh khỏi cần nhắc.
- Nhớ sấy khô tóc vào, mày bệnh lại báo hại tao.
- Vâng vâng biết rồi, khổ lắm cơ!
Chả là ba mẹ tôi đi công tác rồi, tận ngoài Hà Nội cơ, nên đứa con gái yếu đuối là tôi đây, lại phải xông pha đi đón anh trai.
Tôi tắm xong thì mặt trời cũng đã đứng bóng. Lúc nãy còn mưa với gió kinh lắm mà giờ chang chang lên rồi. Thời tiết lúc đực lúc cái thật khiến người khác mệt mỏi.
Trùm cái khăn lên đầu, đang lau tóc thì có tiếng hú từ tầng dưới lên.
- Hí! Mày có xuống ăn không?
Giọng nói hống hách từ dưới lầu vọng lên, đập bôm bốp vào tai tôi.
Lão anh già đáng chết!
Hí với chả héo, không thích gọi tên tôi thì ít ra cũng phải đặt cái biệt danh nó đáng yêu một xíu chứ. Cái gì mà ra đường cứ một tiếng Mắt hí hai tiếng Mắt hí, nghe chẳng xuôi tại tẹo nào cả.
Có lần lão đến trường đón tôi, không một chút nhân từ liền gọi tôi bằng biệt danh ở nhà. Hại tôi hôm sau bị cả lớp trêu đến thúi cả mặt. Tôi điên người về nhà hỏi lão tại sao biết bao nhiêu cái tên lại đặt tôi cái danh từ chết dẫm ấy, lão trả lời rất điềm nhiên, vì khi mày cười mắt mày chẳng thấy đâu.
Cái đó, người ta gọi là "mắt cười", chứ không phải hí.
Dù bao nhiêu lần tôi đã nghiêm túc nói chuyện này với lão, mà lão vẫn chẳng mảy may quan tâm. Thời gian trôi đi, cái tên này không thua gì tên thật mà đi đôi với tôi mọi nơi mọi lúc.
Kể cái sự tích này ra cho bạn hiểu rằng mắt tôi hoàn toàn không có hí, mắt tôi hai mí, to tròn, sáng như sao đàng hoàng và cười lên là một bầu trời cute chứ không như cái biệt danh mà lão đặt cho tôi chút nào đâu.
Tôi đáp lại lời lão anh cho ổng biết là tôi có nghe rồi mới tiếp tục công cuộc sấy tóc các thứ. Thế mà chẳng bao lâu sau đó, khi tôi đã có mặt thì nhận thấy bàn ăn đã vơi đi 1 nửa, và người anh đáng mến của tôi vẫn đang rất từ tốn tiếp tục sự nghiệp lấp đầy dạ dày. Tôi tự hỏi là, nếu như tôi xuống trễ một chút, chắc ổng cũng rất sẵn lòng ăn luôn phần cơm của tôi.
- Sao không chờ em xuống? Có hai anh em mà anh ăn trước vậy?
Khác với phong thái nhã nhặn ban nãy, anh chỉ qua bát cơm của tôi rồi còn ngang nhiên mà giương mắt lên thách thức.
- Thời gian là vàng là bạc, một giây cũng rất quý báu. Xem bát cơm tao bới cho mày xem, chắc nguội ngắc rồi.
- Nhưng... ít ra cũng phải chờ em xuống.
- Thân ai nấy lo.
Và rồi còn thản nhiên mà dùng cảm xúc ngang tàn vừa nãy mà tiếp tục ăn cơm.
Lão có thật là anh trai tôi không thế?
...
- Tao nghe.
- "Có điểm xét tuyển rồi, đi xem không?"
- Hả? Đ-Đi chứ.
- "Vậy hẹn trước cổng trường."
Kết nối đã ngắt mà tim tôi vẫn còn đang chạy marathon.
Tuy tôi thi vào trường là vì bị bắt buộc nhưng một phần nào đó tôi cũng mong mình sẽ đậu. Dù sao tôi cũng phải ôn sấp mặt mới đi thi được còn gì? Đã vậy cũng không phải quá tệ nếu như tôi đậu vào trường.
Trường Chuyên, nghe cái tên đã thấy sang chảnh vãi chưỡng rồi. Còn chưa nhắc đến cái lõi bên trong rằng cơ sở vật chất đều rất tiên tiến, giáo viên đều nằm trong tốp những người dạy giỏi nhất đã vậy công tác xã hội cũng được chú trọng.
Thôi bỏ đi bỏ đi, cái quan trọng là bây giờ tôi phải mau chuẩn bị để đi vào trường.
Đậu... hay là rớt đây?
Tôi với nó đứng trước bảng thông báo, hai đứa nhìn nhau run như cầy sấy. Lấy hết can đảm, bọn tôi nắm tay nhau bước đến nơi sẽ quyết định tương lai cấp ba của cả hai.
Tên tôi... tên tôi đâu rồi?
Tay tôi dò từng tên trên tờ giấy quyền lực dán ở bảng. Mà tờ này, đã là tờ thứ năm rồi.
- T-Tao đậu rồi, tao đậu rồi này!
Con Ngân nhảy cẫng lên vui sướng bên cạnh tôi. Tôi quýnh quá chẳng biết mình dò tới đâu, quay qua nhìn nó mếu máo. Tôi run tới mức không biết nên làm gì bây giờ, dò tiếp sao? Có đậu không? Lỡ như không... Tôi và nó...
Con Ngân cứ thế ré lên ngay bên tôi.
Mồ hôi tôi túa ra ướt đẫm cả tay và trán.
Cổ họng như nghẹn lại, chẳng bật lên thành lời.
- Tao...
- --
Cà Mau, 05/12/2016, 12:57 p.m
Ngoc_vi