Nhân vật thứ 4 trong Chuyến tàu địa ngục:
Robin Hood, mọi người gọi anh là hiệp sĩ rừng xanh
Anh là tên trộm trứ danh thời Trung cổ ở nước Anh, cùng với John ‘bé bự’hợp thành nhóm trộm chuyên lấy của người giàu chia cho dân nghèo, đặcbiệt nhằm vào bọn quý tộc bóc lột của cải mồ hôi xương máu của nhân dân. Anh đối đầu với vua Charles đời thứ nhất tại vị lúc bấy giờ, và đã trởthành đề tài nóng bỏng của tiểu thuyết vỉa hè.
Về kết cục câuchuyện anh hùng Robin Hood, có rất nhiều dị bản khác nhau, bản thườngxuất hiện nhất là anh đã bị vua Charles hãm hại, và trút hơi thở cuốicùng trên tay người anh yêu quý nhất, Marian.
Trong đêm khuya,con tàu mất lái chạy mỗi lúc một nhanh, phát ra những âm thanh chói tai, lao qua từng đoạn, từng đoạn đường ray phía dưới thành phố, ở nơi sâuthẳm nhất trong từng giấc mơ của con người, phóng như điên như dại.
Đó chính là chuyến tàu địa ngục, tuyến phòng thủ duy nhất giữa nhân gian và địa ngục.
Toa số 3, 4, 5, 6 trên tàu là toa tàu người tốt, chuyên chở những vong hồn bất hạnh tới địa ngục.
Nhưng lúc này, trong bốn toa tàu đó, toa số 4, số 5, số 6 đã bị tấn công toàn diện, những vong hồn bất hạnh không có sức mạnh, người già trẻ nhỏ đành bấu víu lẫn nhau, vội vã lùi về đầu toa tàu số 4, chỉ còn lại vài linhhồn có chút tinh thần và sức lực trong đám vong hồn, tận dụng địa thếcủa toa tàu, miễn cưỡng chống lại sự tấn công của đám ác quỷ, nhưng việc phải tiếp tục lùi về phía sau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng, nếu coi toa tàu là một dạng địa hình quân sự, nhược điểm lớn nhất củanó là không chỉ có một đầu, toa tàu có hai đầu này rất dễ bị đánh úp.
Phía đầu toa tàu số 3, cũng chính là điểm giao nối giữa toa số 2 và toa số3, trưởng tàu Anubis không màng tới cơ thể nặng nề của mình, vẫn anhdũng chiến đấu.
Ông dựa vào chút sinh lực cuối cùng, chặn đứngđội quân ác mộng được tạo nên bởi sự tàn khốc và bạo ngược tới từ toatàu số 2 - đội quân người bị tra tấn.
Đúng lúc này, J tay cầm cung dài, bắn tên như thần cuối cùng cũng mang tới tin vui muộn màng.
“Tiểu đội săn quỷ đã lên tàu.”
Quân tiếp viện cuối cùng cũng tới rồi.
Những vong hồn không ngừng chen vào toa tàu số 3 vốn đã vượt quá sức chứa tối đa, trong đám hỗn loạn ấy, mọi người chen chúc lẫn nhau, mấy trăm vonghồn bất hạnh không chịu nổi kêu lên đau đớn.
“Á! Đau quá!”
“Cẩn thận.”
Một cô bé khoảng năm sáu tuổi mất thăng bằng trong đám chen chúc và ngãxuống, thân hình nhỏ bé như sắp sửa bị hàng trăm gót chân giẫm đạp lên.
May sao một cánh tay già nua nhưng rắn rỏi đã nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình cô bé.
Cô bé rưng rưng nước mắt, nhìn chủ nhân của cánh tay đó, khẽ nói: “Cháu cảm ơn ông ạ!”
Chủ nhân của cánh tay cười xòa, toàn thân ông được che lấp dưới một chiếcáo choàng cực lớn màu đen, ngay cả mặt cũng chẳng nhìn rõ, nhưng kể cảlà như vậy, cũng không che giấu nổi ánh mắt sáng quắc thước của ông.
“Ông ơi, cháu, cháu sợ quá…” cô bé nắm chặt cánh tay rắn rỏi, mũi khẽ sụt sịt chực khóc òa.
“Đừng khóc, ngoan nào.” Ông già dịu dàng nói. “Cháu gái đi cùng mẹ phải không?”
“Vâng ạ!” Cô bé gật mạnh đầu. “Nhưng mẹ… mẹ không thấy đâu nữa rồi.”
“Không thấy nữa hả? Đừng sợ, lát nữa sẽ tìm được mẹ thôi.” Ông già nheo mắt, dưới những nếp nhăn đó là một nụ cười hiền từ.
“Còn nữa, cháu bé, cháu yên tâm đi, có một đội quân rất giỏi đã lên tàu rồi, những kẻ xấu xa sắp bị đuổi đi rồi.”
“Thật thế sao? Sao ông biết là người tốt đã lên tàu rồi ạ?” Cô bé nhìn thấyông già cười thân thiện như vậy, tâm trạng cũng vui hơn.
“Khàkhà, ông biết pháp thuật mà... nhưng...” Ông già ngẩng đầu lên, nhìn vềphía toa tàu đằng sau, sắc mặt khẽ chùng xuống. “E rằng vẫn còn một trận khổ chiến nữa!”
Cô bé nghe vậy ngơ ngác, chỉ dùng hai tay nắmchặt cánh tay của ông già, trong sự chen chúc của mọi người, cô pháthiện ra, sau lưng của ông già, dưới tấm áo choàng màu đen đó, hình nhưcó vật gì đó bằng kim loại, phát ra tiếng kêu leng keng.
Không nén nổi tò mò, cô bé thò tay, vuốt theo cái vật kim loại kỳ dị đó.
Á! Hóa ra là một thanh bảo kiếm!
Cô bé tiếp tục sờ xuống dưới.
Trên vỏ kiếm, còn khắc vài chữ, cô cẩn trọng đọc lên. “Vua mặt trời, Athur.”