Tôi ngủ một mạch tới chiều.
Ánh sáng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, hắt lên mặt tôi... mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thị giác khôi phục, tôi chống tay ngồi dậy, lơ lửng như vừa trải qua một giấc mơ. Hóa ra bên ngoài không phải là cảnh tượng xám xịt không biết là mưa hay sương như trong tưởng tượng.
Mà là nắng.
Nắng hắt lên cửa sổ, có màu vàng cũ kỹ, bụi bay lơ lửng... Tôi lật chăn xỏ dép ra ngoài, muốn đi tìm Dương để bảo với cậu ấy rằng"Dương ơi, tớ xin li..."
Không biết vừa rồi cậu ấy có bị thương ở đâu không. Tôi tệ thật, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cảm xúc của mình, mà không biết rằng người khác cũng có thể bị tổn thương...
Tôi xuống tới bếp thì thấy mẹ. Mẹ vừa nấu xong chè ngô, bèn bảo tôi đi họi Dương xuống ăn.
- Ơ, con tưởng cậu ấy ở ngoài vườn?- Tôi thò cổ nhìn ra, chỉ thấy mấy chậu cây trơ trọi. Vừa rồi, tôi có ghé qua phòng Dương, bên trong hoàn toàn yên ắng. Cậu ấy không có ở trong phòng.
Dương có thể đi đâu?
Trong lòng tôi bỗng loãng ra một bóng đen lo lắng. Có phải cậu ấy giận tôi, chuyện hồi chiều? Nhưng việc đó cũng chẳng hể đáng sợ bằng việc cậu ấy cảm thấy đau đớn ở đâu mà không muốn nói...
Hay là... hay là...
Không hay là gì cả! Tôi không dám nghĩ tới cảnh huống xấu nhất. Tất cả sợ hãi và lo lắng cộng dồn lại, đầy tôi chạy ra khỏi cửa nhà, lao vào khoảng nắng vàng mật trước mắt.
Tôi phải đi tìm Dương!
Tôi phải tìm cậu ấy về và nói lời xin lỗi với cậu ấy. Bảo với cậu ấy rằng, Dương à mấy lời vừa rồi là tớ nói dối đấy...
Tớ thực ra rất cần cậu...Tớ sợ rồi!
Tớ không muốn 1 mình thêm nữa.
Tớ thừa nhận. Tớ cần cậu nhiều.
Tôi sợ rằng Dương sẽ rời đi. Cậu ấy sẽ mang tất thảy những điều tươi đẹp vừa mới nhen lên theo cùng... mà tồi tệ hơn nữa, sự rời đi của cậu ấy lại là do tôi tạo nên.
Không!
Không!
Tôi không muốn như vậy....
Không muốn...
Tôi lao vội ra ngõ.
Giờ này Dương có thể đi đâu? Cậu ấy chẳng biết gì về đường xá nơi này. Càng không quen biết quá nhiều người...
Nên chắc cậu ấy chỉ đi loanh quanh chỗ này thôi...
Tôi mím môi, không ngừng tự trấn an chính mình rằng sẽ không sao đâu... Không sao đâu....
Vậy mà nước mắt cứ dàn ra, nhòe đi con đường phía trước. Cánh cống nhà Phong để mở. Dàn hoa giấy nhà cậu trở nên nhập nhòè chói mắt. Từ trong nhà có hai bóng người bước ra...
Không kịp né đi rồi.
- Ối!
- Oái... mày mù à, con điên này?
- Phương!
Mất vài giây tôi mới có thể nhận ra sự việc mình vừa mới gây ra nghiêm trọng như thế nào. Bạn lớp trưởng bị tôi đụng trúng, váy trắng lấm bẩnn mũi giày hoa bong ra thê thảm. Phong nhìn tôi, nói cậu chạy đi đâu mà vội vã như vậy.
- Cậu có thấy Dương chạy qua đây không?
Tôi gấp gấp hỏi.- Này, bỏ cái tay ra đi!- Phương giật tay tôi ra khỏi tay áo Phong.- Cậu ta đi đầu là việc của cậu ta, liên quan gì tới Phong?
Bàn tay khựng lại trong không khí...
Tôi nhận ra ngay lúc này đây, người bạn thuở ấu thơ đang đứng trong bóng tối đổ dài từ bức tường nơi ánh sáng yếu ớt trên đỉnh chạm tới. Cậu ấy dẫn trở nên xa lạ... Xa lạ...
Không hiểu sao lúc đó tôi lại có cảm giác Phong đã rời khỏi thể giới của mình từ rất lâu... Rất lâu trước đó. Chúng tôi như 2 tia chung gốc. Xuất phát từ 1 điểm. Nhưng bắn ra 2 hướng khác nhau.
Chúng tôi... bao giờ gặp lại?
Hay chẳng bao giờ nữa?
Sự xa lạ bao trùm lên không khí ngưng đọng.
Tôi nhìn ánh mắt né tránh của Phong. Tôi không nhận ra cậu ấy nữa.
Thậm chí còn mơ hổ nghĩ rằng cậu ấy chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi...
Phong không nhìn tôi.
Gương mặt cậu ấy khuất sau dàn hoa giấy.
Tôi bất giác lùi lại vài bước. Chơi với.
Lạ thật!
Không có Dương ở đây, mọi thứ dù là thân thuộc nhất cũng trở nên xa lạ biết bao nhiêu.
Không còn nhiều thời gian nữa!
Tôi không kịp ngoảnh lại nhìn Phong thêm bất cứ 1 lần nào nữa.
Người tôi cần tìm không phải cậu ấy.
Mà là Dương của tôi!