Trước mắt có ánh sáng hiện lên, Ôn Thu không nhịn được hơi híp mắt lại, liền nghe thấy một bên có tiếng người nói: “Đã tỉnh rồi!”
Sau đó là tiếng bước chân rối loạn.
Có như vậy trong nháy mắt, nàng cho là hay mình còn sống, nhưng ở lúc hoàn toàn mở mắt thì lại bỏ đi cái ý nghĩ buồn cười này trong đầu.
Đập vào mắt là một mảnh trắng noãn, tất cả mọi người bên cạnh đều mặc bạch y, ngay cả đệm giường đều là màu trắng. Cái này không quan trọng, quan trọng là..., bên người nàng là hình hình bọn quái vật nàng chưa thấy qua bao giờ, mắt to, bóng loáng...
Kinh hãi, nàng lo lắng lần đầu tiên rời khỏi công tử xuống địa phủ có phải sẽ bị dọa sợ không. Nếu như có thể, nàng có thể khẩn cầu Diêm vương, khi tới đón nàng, đừng làm cho nàng sợ quá hay không.
Chỉ là, suy nghĩ vớ vẩn còn chưa nghĩ xong, liền dừng lại, đó là bởi vì nữ nhân gặp được người tự nhận là tuyệt đối không thể nào nhìn thấy.
Nữ tử mặc lục y đẩy cửa mà vào, tại đâu đâu cũng thấy màu trắng có vẻ đặc biệt dễ thấy được, quen thuộc nói vài câu với người mặc bạch y, liền đi đến trước giường nàng.
Không phải Lê Phong thì có thể là ai?
Nữ nhân nhìn thấy nữ tử kia, chợt ngạc nhiên, vội vàng khởi động nửa người, nhưng không ngờ lại đánh giá thấp vết thương của mình, liền bị đau nhức giống như từ trong cốt tủy dọc theo người ra ngoài làm cho ngã xuống, cũng may giường đệm mềm mại.
Bên tai là tiếng nữ tử lo lắng nhắc nhở, “Này này, đừng lộn xộn! Ngươi suýt nữa đã bị đánh chết có biết không?”
“Suýt nữa? Ta không chết?” Ôn Thu nhíu mày kinh ngạc nói, nghĩ đến tình trạng lúc này của mình, “Đây là đâu vậy, đã có chuyện gì?”
“Ừm... Ngươi bình tĩnh một chút.” Nữ tử gãi đầu một cái, “Nơi chưa thương cho ngươi thôi, thương lành thì phải trở về, về phần nói cụ thể, giải thích cũng rất phiền phức, dù sao cứ coi như là quê hương của ta là được.” Thở một hơi, nữ tử nhìn nữ nhân, “Nói chung, ta không có lý do đến hại ngươi không phải sao?”
Liếc mắt nhìn nữ tử, nữ nhân cúi đầu, như là do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Công tử... Hắn thế nào rồi?”
“Ôi chao?” Trọng tâm câu chuyện chuyển quá nhanh, nữ tử có một chút ngẩn ra, mới hoàn hồn đáp, “Ừ, chúng ta mang hắn ra ngoài.”
“Cái gì?” Bởi vậy, Ôn Thu cũng không quan tâm đến vết thương trên người, đột nhiên ngồi dậy, kích động nói giống như pháo liên thanh, “Các ngươi, các ngươi làm cái gì vậy? Vì sao còn dẫn hắn ra ngoài để chịu khổ? Hắn ở tại phủ Tả tướng sống thật tốt, hắn phải gả... Phải gả chính là Vương nữ nước láng giềng, hắn muốn trôi qua là những ngày phú quý sống yên ổn, các ngươi mang hắn đi làm cái gì?”
Môi Lê Phong giật giật, không nói ra “Vậy trước đây ngươi mang hắn đi khỏi để làm cái gì”, chỉ là trần thuật sự thực, “Là chính hắn muốn đi khỏi.”
“Còn có, hắn nói muốn gả cho ngươi.”
Ôn Thu sửng sốt, ngơ ngác ngồi ở đằng kia, nửa ngày mới nói ra được, “Này không buồn cười.”
“Tự nhiên là ta nói thật.” Biểu cảm nữ tử chăm chú, không có nửa phần ý đùa.
Bỗng nhiên Ôn Thu hiểu, thì ra, mình đang ở trong mộng thôi. Nhưng mà, công tử mà nàng không dám khinh nhờn nhà mình, nữ nhân nhíu nhíu mà, đột nhiên cho mình hai cái tát.
... Đau.
Nữ nhân lại ngạc nhiên. Đây không phải, không phải là... Mơ?
Lê Phong ở một bên thở dài, cổ nhân không có việc gì đều thích nghĩ mình đang nằm mơ sao? Tiểu đứa ngốc nhà nàng cũng từng làm như vậy a!
Nữ nhân vừa tát mình một cái, cũng bình tĩnh hơn, “Sao, chuyện gì xảy ra?”
Hắn, lời của hắn, làm sao có thể? Rõ ràng trong lòng hắn, đều là nha đầu trước mắt này cơ mà!
“Ta cũng không biết, có thể là bị ngươi làm cho cảm động đi...” Nữ tử chần chờ, mang theo rõ ràng không xác định, “Hoặc là, nghĩ đến lòng tốt của ngươi?”
Ôn Thu đều làm đến tận đây, người bình thường đều bị cảm động đến lấy thân báo đáp và cái khác là chuyện không có gì đáng nói, Lê Phong lại không xác định, nam tử kia có thực sự hay không...
Lê Phong không xác định.
Khẽ thở dài ngẩng đầu, Lê Phong nắm tóc, “Nói chung, hắn đã xem ngươi thuộc về mình rồi.”
Nàng kia cũng chẳng biết lúc nào dựa vào đầu giường, cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian không lâu sau, nữ nhân vốn im lặng cất tiếng, “Ta sẽ, đối tốt với hắn.”
“A...” Nữ tử xoa xoa mũi, đột nhiên không biết phải nói cái gì cho đúng, “Ta đi trước Thư Nhi trong chốc lát lại không thấy người, chờ vết thương của ngươi khỏi, thì sẽ mang ngươi về.”
“Không cần.” Nữ nhân nhìn một chút ống tiêm trên mu bàn tay, không dám rút ra tùy tiện, nhưng vẫn cố sức xoay người lấn tới, “Đã không sao, công tử ở đâu?”
“Ngươi có cần phải nóng ruột như vậy sao?” Nữ tử liếc mắt, đè nàng xuống, “Tuổi còn trẻ bị thương nặng không cố gắng chăm sóc, chờ già xuất hiện bệnh gì đó, người nào đo chăm sóc Ôn Đường?”
Nữ nhân nghe vậy, mân miệng, lúc này mới yên lặng dừng lại.
“Không chịu nổi ngươi.” Nữ tử thở dài, “Được rồi, chờ ta giúp mang Ôn Đường đến ở bên cạnh người là được chú gì. Hắn ở cùng với chúng ta, trong đầu chắc cũng đang khó chịu.”
“Ừ...”
“Ta đi trước.” Xoa xoa mũi, nữ tử dứt khoát tạm biệt. Những chuyện si tình này a...
***
Eo nhỏ của tướng công nhà mình vẫn tiêu hồn như trước, nữ tử giở trò cọ xuống eo nam nhân không chút khách khí.
Nam nhân bất đắc dĩ vỗ về lưng đối phương, có chút dở khóc dở cười, “Phong Nhi, hôm nay sao vậy?”
“Không có gì...” Nữ tử hơi câu môi, làm nũng chui vào trong lòng đối phương, “Chỉ là nhìn hai người kia không được trôi chảy, bỗng nhiên cảm thấy chúng ta thật tốt thôi!”
“Ừ? Thật không?” Nam nhân ngẩng mặt, duỗi hai tay, kéo nữ tử vào trong lòng, “Trong nhà có lạnh không Phong Nhi?”
“Không lạnh, không đông lạnh.” Nữ tử cười không nhìn thấy mắt, làm nũng nói, “Thư Nhi ôm...”
“Ừ.” Nam nhân gật đầu. Lúc thoát lực, sức lực không lớn bằng lúc trước, ôm lấy nữ tử phải hơi cố sức, nhưng Lê Thư vẫn theo lời ôm đối phương lên giường.
“Thư Nhi tốt nhất!” Mặt mày nữ tử cong cong, nhẹ nhàng vén chăn nhìn một chút, “Ừ, chảy cũng không nhiều lắm. Đau không?”
“Không đau.” Nam nhân kéo nữ tử qua, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, “Không mệt mỏi sao?”
“Mệt mỏi ----” Làm nũng như đứa trẻ, nữ tử củng vào trong lòng nam nhân, “Muốn ngủ quá! "
“Được.” Tiếng nói của nam nhân mơ hồ mang theo ý cười.
Từ từ trong không khí yên lặng, hai bóng dáng tựa sát vào nhau.
Ngày ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, không phải sao?
Ngươi biết.
Cho nên thời gian, nhoáng cái đã năm năm.
...
“Đáng ghét! Là của mình là của mình, cậu đưa cho mình!” Một nha đầu mặc lam y tầm năm sáu tuổi vẻ mặt đỏ bừng kêu.
“Vớ vẩn! Niệm Niệm không có nói đưa cho cậu chơi!” Nha đầu vận hồng y không giấu sự xem thường trong mắt, một mặt nói, một mặt cướp đoạt, cuối cùng cũng đoạt được túi cát trong mìnhy nữ hài đối diện, “Mới không phải cho cậu đâu! Niệm Niệm nói phải cho mình chơi!”
“Không đúng! Cậu ấy cũng không nói gì! Chỉ ném qua đây mà thôi!” Nữ hài mặc áo lam vội vàng tranh luận, “Đáng ghét, lát nữa cha mình sẽ gọi về nhà ăn cơm rồi, không được chơi nữa!” Dứt lời, lại nhào đến cướp.
“Cha mình cũng như vậy!” Hai đứa bé nói nhao nhao ồn ào cậu tranh mình cướp, một chút không cẩn thận, lại ném túi cát lên trên một cây không cao.
“A!”
Hai nữ hài nhìn mặt nhau, “Làm, làm sao bậy giờ?”
“Cái gì, làm sao bây giờ đây! Niệm Niệm tức giận sẽ đánh người đó!”
“A a! Làm sao bây giờ, lấy xuống kiểu gì bây giờ!” Lam y không biết làm sao mà giậm chân một cái, “Niệm Niệm sẽ về ngay giờ đó!”
Hồng y lại chú ý đến bóng dáng màu xám cách đó không xa, “Không, không phải sẽ... Niệm Niệm cậu ấy... Đã đã trở về...”
“Hả?” Lam y nhìn theo ánh mắt của đối phương, không ngoài dự liệu lại càng hoảng sợ, “A... A... Sao, sao lại... Nhanh như thế?”
“Cái gì mà sao mà nhanh như vậy?” Bóng dáng màu xám chỉ chốc lát liền đến trước mặt hai người, “Túi cát mà mình để các cậu trông đâu?”
“Cát, túi cát?” Hai đứa bé xoay đầu lại, ấp úng, “Túi cát nó...”
“Đi đâu vậy?” Nữ hài tên Niệm Niệm chau mày lại, cũng chỉ là cô nương năm sáu tuổi, đã mang theo một chút khí thế không giận tự uy, “Không phải để cho các cậu để ý thật kỹ sao? Đi đâu vậy?”
Hồng y đột nhiên như bị dọa, nước mắt bá một phát chảy ra, “Oa... A, người mình không phải cố ý đâu...”
“Này này, cậu khóc cái gì chứ?” Niệm Niệm không kiên nhẫn thở dài, “Túi cát ở chỗ nào?”
“Ở, chúng mình không phải cố ý, chỉ là, không nghĩ là, liền quăng lên trên cây...” Mìnhy nhỏ bé của lam y sợ hãi chỉ một cái, cẩn thận đáp, “Bởi vì, thực sự quá dễ nhìn...”
“Cái gì?” Nữ hài áo xám chợt ngẩn ra, tiếp theo liền giận dữ, “Các cậu chơi cái gì? Đó là cha mình làm cho mình, các cậu chơi mà làm hỏng thì làm sao bây giờ?” Chưa nói xong, liền dứt khoát cởi giày ra, liền leo lên thân cây, “Nhìn xem có người hay không, để nương mình thấy là mình chết chắc rồi!”
“Ừ, ừ...” Hai nữ hài không ngừng bận rộn gật đầu.
Tay chân nữ hài áo xám rất lưu loát, thuần thục leo lên cây, vươn mình một cái, sau đó nhẹ nhàng trượt, liền cầm túi cát vào trong mình, quá trình mất không quá nửa phút.
Cầm túi cát xuống dưới, chuyện thứ nhất nữ hài để ý không phải túi cát như thế nào mà là kiểm tra lại y phục của mình, vỗ vài cái bụi bặm trên người, nhìn kỹ trái phải, lúc này mới buông lỏng nói, “Tốt quá, tốt quá, không có làm hỏng, làm hỏng y phục cha mình làm, nương sẽ giết mình.”
Sau đó tức giận nhìn hai nữ hài, giống như thị uy mà giơ quả đấm nhỏ, “Sau này túi cát còn để cho các cậu quản, các cậu làm hỏng hoặc là để cho nương mình biết, mình không tha cho các cậu đâu!” Thấy hai nữ hài không ngừng bận rộn gật đầu, Niệm Niệm vừa lòng, “Chúng mình chơi tiếp đi!”
Chơi tiếp? Nếu như có thể.
Thiếu phụ ở một bên cười đến tự nhiên, “Niệm Niệm, cho hỏi công khóa của con làm xong chưa vậy?”
Tiếng nói đột nhiên xuất hiện thành công làm co bóng dáng của nữ hài áo xám cứng đờ, sợ run giật mình, liền cười xoay người chạy về phía thiếu phụ, “Nương, sao người lại đến đây? Người mình đang định đi giạt quần áo giúp cha đó!” Từ nhỏ cậu ấy chỉ biết, trước mặt nương nhà mình, nói một chút điều cha thật tốt hoặc các thứ liên quan còn có tác dụng hơn với việc lấy lòng nương nhiều.
Không ngoài dự đoán, vẻ mặt âm trầm của mẫu quả nhiên hơi chuyển tốt một chút, đáng tiếc, chi là hơi mà thôi.
Thiếu phụ nhíu mày, tiếp tục nói, “Đừng đánh trống lảng, viết xong công khóa chưa?”
Tiểu cô nương rụt cổ một cái, “Nương, mình đã, có thể thuộc lòng...”
“Hỏi con có viết xong chưa, không có hỏi con có thuộc hay không.” Giọng nói của thiếu phụ giống như hờ hững, “Viết chưa?”
“Con, con sẽ đi viết ngay đây!” Dưới giọng nói càng ngày càng nguy hiểm mà chỉ mình mới có thể hiểu của nương nhà mình, nữ hài nháy mắt nhìn về phía nữ hài cầm túi cát, ý bảo đừng nói túi cát là của cậu ấy, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
Thiếu phụ mỉm cười gật đầu nhìn về phía hai đứa bé, ôn nhu nói, “Niệm Niệm của nhà thẩm phải đi làm công khóa, các cháu chứ chơi vui đi nhé!” Sau đó xoay người rời đi.
“Đáng ghét, vì sao nương nhà mình không thể ôn nhu giống như nương của Niệm Niệm chứ!”
“Đúng vậy, chẳng qua thật lạ, nương của Niệm Niệm ôn nhu như vậy, vì sao Niệm Niệm còn sợ hãi thẩm ấy chứ? Thật nghe lời.”
“Hừ! Nếu như mình có nương tốt như vậy, mình nhất định cũng sẽ nghe lời!”
“Còn nói nữa! Cậu đã làm bài tập chưa?”
.....
Trong phòng.
Thiếu phụ bị khích lệ là ôn nhu dễ thân đang nhẹ nhàng cười với nữ hài, “Nếu oán trách với cha con...” Miệng cười càng thêm tươi, “Nương không ngại đi tư thục của con mượn thước trở về nha ~”