Không khí vắng vẻ nhưng không yên tĩnh, bởi vì có một vài tiếng dế kêu liên tiếp như một bản nhạc, đêm đã khuya.
Một gia đình trong thôn trang, vẫn còn lóe ngọn đèn.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, nam nhân ngồi ở trên miếng vài mới nay, may vá ngay giữa ánh đèn, bên cạnh đặt cái đệm đã làm được một nửa, mà dưới chân của hắn, nữ tử đang ngủ say.
Cúi đầu thuần thục ghép nửa cái đệm kia thành một, nam nhân lại không nhịn được buông kim chỉ, lấy tay cẩn thận xoa mặt của nữ tử.
Khuôn mặt khi ngủ của nữ tử yên bình, trong mộng giống như cảm nhận được cái chạm nhẹ của nam nhân, nhẹ nhàng chép chép miệng, theo bản năng cọ cọ khuôn mặt về phía nam nhân, sau đó lại yên tĩnh lại, một bộ dáng ngây thơ đáng yêu như một hài tử.
Nam nhân nhìn người nằm trên đầu gối, không nhịn được nhếch môi, cúi người ôm nữ tử, đặt môi ma sát lên trán nàng vài cái, dừng một chút, mới lưu luyến đứng dậy, vuốt tóc đối phương cho mượt, lúc này mới cầm lấy kim chỉ làm tiếp việc vừa làm.
Đêm càng ngày càng đen, ngọn đèn duy nhất ở Lê gia, cũng chập chờn vài cái, rồi tắt.
Trong bóng tối, nam nhân nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, để nữ tử gối lên trên khuỷu tay của mình, lại chắp chăn cẩn thận, mới nhắm mắt, ngủ thật say trong tiếng hít thở của thê nhà mình.
*****
Lúc Lê Phong mở mắt, trời còn chưa sáng, nhưng nàng cũng không ngạc nhiên việc mình cỏ thể dậy sớm như vậy.
Xoa xoa ánh mắt hơi cay bởi vì không quen dậy sớm, nữ tử ngáp hai cái, mới cảm thấy hơi tỉnh táo chút, thuận tiện hơi dùng sức, muốn đẩy hai tay của nam nhân đang ôm eo mình, lại rõ ràng đánh giá thấp độ nhạy cảm của đối phương.
“Sao lại dậy sớm như vậy?” Nam nhân đầu tiên hơi di chuyển cánh tay, mới nói, săn sóc lại không đến nỗi hù dọa Lê Phong, nhưng cũng không ngăn được nữ tử chán nản, “Sao đã tỉnh rồi? Ta dùng sức rất lớn sao? Hay là do chàng ngủ không ngon giấc?”
“Không phải, là do Thư Nhi ngủ quá nhiều thôi.” Nam nhân nhếch môi, “Phong Nhi đói bụng sao?”
“Không có, không phải bình thường chàng đều dậy vào lúc này sao? Chẻ củi, làm một chút cơm thì trời sẽ sáng.” Nữ tử nói như đương nhiên, “Cho nên dậy vào lúc này cũng không phải sớm mà.”
Đang nói chuyện, thuận tiện che lời khuyên mang theo đau lòng của nam nhân, “Sớm như vậy xung quanh cũng sẽ không nấu cơm mà!”
Lê Thư bẹp bẹp miệng, thế nào cũng luyến tiếc thê chủ nhà mình đi làm việc nặng mà mình phải làm, rồi lại không tìm được lý do thích hợp để nói lại, liền chỉ biết nắm cổ tay của nữ tử, do dự mở miệng vài lần, mới rốt cuộc phát ra tiếng, “Phong Nhi đồng ý, sinh hoạt tìm người làm.”
“Đây không phải là do không tìm được mà ~” nữ tử nhướn mi, “Chàng cũng không đến mức không để ta làm cái gì chứ, thật là, luôn cảm giác mình bị chàng nuông chiều đến hỏng.”
Nam nhân lại chỉ vuốt ve tay của nữ tử, im lặng.
Nữ tử bất đắc dĩ thở dài.
Thực sự, Lê Thư thật không nghĩ đến, bản thân lại có thể có lúc cảm ơn tình địch của bản thân như vậy.
Thì giống như bây giờ.
Tại lúc thê phu hai người không căng thẳng mà giằng co, cửa đột nhiên có tiếng gõ.
Lê Phong đoán, đây tiếng đập cửa nàng thích đầu tiên.
Đắc ý nhếch mi nhìn nam nhân, nữ tử cười bướng bỉnh, sau đo coi như đương nhiên mà thoát khỏi tay Lê Thư, đứng dậy đi mở cửa.
Chỉ tiếc, người ngoài cửa... Thật là vẫn như trước không khiến người vui vẻ mà.
Lê Phong thề, lúc bản thân nhìn thấy bóng nhỏ bé rụt rè ở ngoài cửa, thật sự huyệt thái dương không nhịn được giật giật vài cái.
Quay đầu thở dài, Lê Phong an ủi mình,... ít nhất... Bởi vì sự tồn tại của vật nhỏ này, mà bản thân tạm thời thoát khỏi sự kiềm chế của tướng công “hộ thê như mạng” nhà mình, sau đó không nhịn được lại thở dài, cuối cùng mới điều chỉnh được tâm trạng của mình, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng, cố gắng biến mình thành đại tỷ tỷ tri kỷ toàn tâm toàn ý chỉ điểm sai lầm cho tiểu bằng hữu, “Tiểu Trụy Nhi đúng không, đệ đến làm gì vậy?”
“Đệ, đệ...” Tiểu nam hài đỏ mặt, lắp bắp, “Cơm... đưa...”
“Cơm?” Nữ tử kinh ngạc nhếch mi, lúc này mới chú ý đến hộp đựng thức ăn trong tay nam hài, “Muốn tỷ đưa cơm giúp đệ sao?”
“Không, không phải...” Đầu nam hài giống như muốn cúi xuống dưới lòng đât, “Cho, cho... tỷ...” Đang nói chuyện, nhưng thật giống như không chịu nổi nữa, không quan tâm mà bỏ hộp đựng thức ăn vào trong tay của Lê Phong, xoay người dừng sức kinh người lên đôi bàn chân mà chạy.
Lê Phong kinh ngạc nhìn một chút trời còn chưa sáng hẳn, lại nhìn một chút hộp đựng thức ăn trong tay mình.
Đây là... Có ý gì?
Sáng sớm đã làm xong cơm, không nhìn ra, hài tử này còn chăm chỉ như thế đó.
Không đúng không đúng, vẫn đề trọng tâm không phải cái này mà! Là, tại sao nàng lại ăn cơm của hắn chứ?
Chắc chắn làm ý của lão bà bà, lẽ ra nàng nên trả lại!
Nhưng mà, nữ tử xoa xoa tóc, không nhịn được bắt đầu kiếm cớ cho sự lười biếng của mình, nhưng trả về như vậy cũng không lễ phép nhỉ...
Ai nha nha, dù sao cũng đã nhận rồi, cứ cầm về chia sẻ với tướng công nhà mình đi đã!
Thấy thê chủ nhà mình xách một hộp thức ăn bước vào, đôi mắt Lê Thư tối lại, lập tức lại tự nhận là giấu đi bày ra vẻ mặt bình thường, mạnh mẽ mở miệng cười, “Tiểu công tử nhà bên cạnh đưa đến?”
“Ừ, đúng vậy.” Nữ tử một bên trả lời, một bên mở hộp đựng thức ăn, sau đó không nhịn được khen, “A, thơm quá a! Không nhìn ra, mới nhỏ như vậy đã biết làm cơm rồi!”
“A, ừ, đúng vậy.” Nam nhân lung tung hòa theo, ngón tay nắm chặt đệm giường dưới thân.
“Đáng tiếc,“ nữ tử nếm thử một miếng, “Ta vẫn thích mùi vị chàng làm hơn cơ.”
“Là, thật không?” Nam nhân nghe vậy, lúc này mới cảm thấy sự đè nén trong lòng tiêu tán hết, “Thực ra hiện tại Thư Nhi, có thể làm cơm rồi.”
“Không được, ta đau lòng!” Nữ tử chuyển bàn đến cạnh giường, gắp một miếng rau đưa đến bên miệng nam nhân, vừa lòng nhìn nam nhân nuốt xuống, “Ta làm cơm không ngon, hắn đã đưa đến, ta cứ vui lòng nhận trước.”
Cười cười, nữ tử lại đút một miếng, nhìn nam nhân ăn như nhai sáp, “Cho nên, chờ vết thương chàng khỏi, hắn tặng bao nhiêu phần cơm, chàng liền làm bấy nhiêu phần cơm cho hắn cầm về, chúng ta sẽ không nợ hắn!”
Đôi mắt nam tử theo lời nói này, trong nháy mắt liền sáng lên, mặt không tự chủ mang theo sự vui sướng như hài tử, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tâm trạng sung sướng lên, vì vậy mặt mày cong cong, lại mở miệng ngậm lấy rau thê chủ nhà mình đút.
Bị hài tử kia làm cho ăn thì sao chứ, Phong Nhi nhà hắn, muốn phân quan hệ với Tiểu Trụy Nhi mà!
******
Đôi khi, Lê Phong thật sự khâm phục sự kiên nhẫn của người già, quả nhiên khiến cho bậc phàm phu tục tử như nàng thở dài tự nhận không bằng mà.
Nữ tử nhìn nam hài đang đỏ mặt cúi đầu, đột nhiên cảm thấy rất vô lực.
Ba bà ơi bà bà, rốt cuộc vãn bối đã làm gì để người nóng ruột nóng gan ưu ái có thừa như vậy chứ, người hãy nói cho vãn bối đi, vãn bối nhất định sẽ sửa!
“Làm sao vậy, Trụy Nhi?” Cảm giác mình thở dài thật nhiều phải buồn đến chết rồi, Lê Phong để giọng nói thật ôn nhu.
“Phòng, trên mái nhà...” Nam hài quyết tâm kết thân với muỗi, giọng nói nhỏ đến gần nhu không nghe thấy.
“Trên mái nhà lại có vấn đề?” Nữ tử chịu đừng thay hắn nói hết câu.
“Ừ, ừ...” Nam hài nhỏ giọng trả lời, hai tay nắm góc áo, liều mạng xoa nắn.
Lê Phong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hỏi được, vừa định đi theo nam hài đi sửa cái mái nhà không biết là vô tình hay cố ý bị hỏng kia nhà hắn, lại không nghĩ rằng, có thể nghe thấy một giọng nói vạn phần không tưởng, “Ôi! Muội sao lại có thể quen biết một tiểu mỹ nhân như vậy, sao không giới thiệu cho tỷ tỷ quen biết một chút?”
Lê Phong ngạc nhiên, khó tin nói nhỏ,“... Mạnh Triêu Thần...” Sau đó lại tỉnh hồn lại, “Tỷ tỷ?”
“Đúng vậy, còn nhận ra ta ha!” Nữ nhân vẫn yêu thích bạch y như cũ, lắc lắc quạt bước đi thong thả về phía này, “Không nói chứ nơi này của muội muội thật hảo lánh, để tỷ tỷ tìm thật khổ mà...” Ngữ điệu bi thương, làm như một tiểu nha đầu bị người phụ tình vứt bỏ, hết lần này đến lần khác còn mang theo sự trêu tức không thể bỏ qua.
Lê Phong quay đầu, tức giận trừng mắt một cái.
Mạnh Triêu Thần lại chỉ cười cười, liền nghiêm túc, “Quay về chuyện chính.”
“Hả?” Quay đầu, Lê Phong nhìn đối phương một cách nghiêm túc.
“Lúc nào muội gặp được một tiểu mĩ nam như thế?”
“...” Nàng chỉ biết, không nên nghiêm túc với người này!
Xoa xoa huyệt thia dương, lúc này Lê Phong mới nhớ đến bên cạnh còn có một tiểu nam hài, lại bất hạnh nhớ đến, hài tử này nhìn thấy nàng mặt đều đỏ bừng, nếu nhìn thấy Mạnh Triêu Thần như vậy... Không phải bị dọa chết khiếp?
Cho nên, khi nàng vội vàng xoay người nhìn về phía nam hài, mới phát hiện người bị dọa là mình.
Vì sao, nam hài nhìn thấy ai đều mặt đỏ tim đập, lúc này lại mở mắt to, tò mò chớp chớp nhìn về phía Mạnh Triêu Thần liên tục đánh giá, không có nửa phần sợ hãi như bình thường?
Mạnh Triêu Thần rõ ràng chú ý đến ánh mắt nam hài, nở nụ cười, “Thế nào, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng có hứng thú với tỷ tỷ ta hả?”
“Tỷ đang nói vớ vẩn gì đó?” Lê Phong nhíu mày. Mặc dù không có một chút tình cảm với hài tử này, nhưng nàng lo lắng hài tử sạch sẽ như Tiểu Trụy Nhi sẽ bị cái nữ tử mặc dù bản thân không hiểu rõ, lại nhìn thì biết là một tên hoa hồ điệp (người trăng hoa) làm bẩn.
“Tiểu đệ đệ vẫn chưa trả lời mà, sao lại bảo nói vớ vẩn chứ?” Nữ nhân giống như không cảm nhận được sự đề phòng của nữ tử, chỉ cười nói chuyện tiếp với nam hài, “Ngươi tên là gì vậy?”
“Tiểu Trụy Nhi.” Lại còn không có nửa phần nói lắp. Nhất thời Lê Phong có chút thất bại.
“Ừ, Tiểu Trụy Nhi, Tiểu Trụy Nhi, thật là một cái tên hay.” Nữ nhân gật đầu. “Ta là Mạnh Triêu Thần, tất nhiên, tên bên ngoài hay dùng là “Hạ Sơ”, ngươi hãy gọi là Sơ tỷ tỷ nhé?”
“Ừ, Sơ tỷ tỷ.” Nam hài gật đầu, không hiểu có biết bao ngoan ngoãn, càng là cho Lê Phong thấy thất bại.
Quên đi, dù thế nào cho dù Mạnh Triêu Thần là một tên hoa hồ điệp, cũng tuyệt đối là một chính nhân quân tử, sẽ không làm gì với nam hài này đâu! Dù sao cũng là tiền Hoàng trưởng nữ.
Cho nên, điều nàng nên làm là về chăm sóc cho tướng công nhà mình thôi!
Vốn là nghĩ như vậy, bất đắc dĩ, chợt Mạnh Triêu Thần lại nhớ đến ít chuyện.
“Được rồi, muội muội, còn có chút chuyện nhỏ quên nói.”
“Chuyện gì?” Lê Phong vô tình phất tay, “Nói mau!”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là nửa đường gặp gỡ Ôn công tử và Ôn tiểu thư, thấy Ôn tiểu thư bị thương nặng, liền thuận tay mang đến khách sạn bình dân, muội có muốn đi thăm không?”
Lê Phong bình tĩnh áp chế dục vọng muốn giết người của mình, “Tỷ tỷ, cái này, chỉ là việc nhỏ?”