Chuyên Sủng

Chương 45: Ổn định cuộc sống



Editor: Sakura Trang

Gió thu hơi lạnh, thổi qua ruộng lúa mạch, tạo thành từng đợt từng đợt gợn sóng, mang theo cảnh đẹp ý vui đáng thưởng thức. Trên sườn núi phía xa xa yên bình, từng đàn dê núi nhàn nhã gặm cỏ xanh tươi mới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng be be, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng chó sủa rõ to.

Cảnh thu khiến người khác vui vẻ thoải mái như vậy, thật xứng vô cùng với đôi bích nhân đứng ở nơi đó.

Mặt nữ tử tràn đầy thích thú nhìn xung quanh, mà nam nhân nhìn thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Thư Nhi ~ sao chàng tìm được nơi xinh đẹp như vậy chứ!” Nữ tử cũng không quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh, xúc động cầm tay nam nhân, “Tuyệt quá! Thật có cảm giác như được trở lại Kiều thôn mà... Rất đẹp...”

“Nàng thích là tốt rồi, vốn còn lo lắng nàng không thích.” Nam nhân thuận tiện chỉnh lại y phục cho nữ tử, cúi đàu cụp mi, “Đáng tiếc, phòng ở...”

“Không sao, không phải là không mua được đâu! Tuy rằng hơi cũ kỹ, tu sửa một chút là người có thể vào được mà!” Nữ tử với biểu tình “như vậy là đủ“. sau đó đột nhiên nghiêng đầu một chút, nhìn chung quanh, không dễ nhận ra hơi nhếch môi một chút, vẫy tay với nam nhân, “Cúi đầu.”

Nam nhân khó hiểu, những không làm trái ý nữ tử, nghe lời cúi đầu, không phòng bị thì môi đối phương đột nhiên dính vào, bị hôn trộm một cách bất ngờ.

“Phong, Phong Nhi!” Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, vội vàng ngẩng mặt nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý bên này, thở phào một hơi, sau đó quay đầu u oán, “Phong Nhi, nàng...”

“Cái gì ~ chàng không cho người ta hôn a...” Nữ tử bĩu bĩu môi, trong nháy mắt còn u oán hơn cả nam nhân, “Là vậy à, ta đã biết...”

“Không, không phải!” Lập tức nam nhân liền hoảng sợ, nhìn biểu cảm ai oán của nữ tử mà tay chân luống cuống, thật không biết bản thân phải đối ứng như thế nào mới tốt nữa, chỉ còn biết chịu đựng ngượng ngùng, lại cúi đầu, đưa môi đến, “Cho, cho nàng...”

“Ừ, lúc này mới ngoan mà ~” Lập tức nữ tử lại thay đổi sắc mặt, nhanh đến không tưởng, vỗ vỗ đầu của nam tử giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, kéo cổ tay của hắn, “Đi thôi!”

Hắn, hắn chỉ biết nàng lại trêu chọc hắn!

Nhưng mà, cho dù biết là như vậy, cả đời này hắn cũng không chạy thoát được khỏi bàn tay nàng...

Sự thật rõ ràng như vậy, trong đầu hiện lên từng sợi ngọt ngào nhẹ nhàng nho nhỏ.

Theo sát hai bước, nam nhân cúi đầu hỏi: “Phong Nhi, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tiệm thuốc bắc thôi ~”

“Ừm, nhưng mà, tiệm thuốc bắc, là ở hướng kia...”

“Vậy hả? Sao chàng không nói sớm!”

“...”

“Không nghĩ rằng sẽ lớn như vậy đó!” Nữ tử nhìn một chút quy mô cửa hàng, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, “Rất đắt đúng không?”

“Cũng không rẻ lắm, nhưng mà, quan trọng là cách nhà gần, xung quanh cũng không tồi.” Nam nhân cẩn thận liếc mắt nhìn nữ tử, “Không thích không sao, ta còn chưa có mua, chờ ý kiến của nàng.”

“Rất thích mà! Giá cả hợp lý sao? Ta không biết nhiều về khoản đó...”

“Ừ, người bán là một nam tử, muốn bán nhanh.”

“Ừ, vào xem đi.” Dứt lời, nữ tử kéo cổ tay nam nhân đi vào cửa hàng.

Trước quầy. Trong cửa hàng.

Nam tử che mặt đang sửa sang lại quầy thuốc, không thấy được có người đến.

Suy nghĩ việc gì mà chăm chú như vậy, Lê Phong nhếch mi, lên tiếng nhắc nhở, “Công tử?”

“A!” Nam tử kia hình như bị hù dọa, chợt quay đầu, nhìn thoáng qua Lê Phong, lại giống như không nhìn thấy, ánh mắt liền tự nhiên chuyển hướng về phía Lê Thư, “Lê công tử, ngươi đã đến rồi.”

... Đây là trực tiếp coi như không nhìn thấy nàng sao? Nữ tử có chút thất vọng, mà Lê Thư đứng sau lưng nàng rõ ràng cũng nhận ra thái độ của nam tử này, cũng vẫn chưa đáp lại lời thăm hỏi thân thiết của nam tử, chỉ giới thiệu, “Đây là thê chủ của tại hạ.”

“Ngưỡng mộ đã lâu,“ Nam tử trả lời nhàn nhạt theo lễ phép, sau đó lại coi như không nhìn thấy nữ tử, quay đầu nói với Lê Thư, “Thê chủ của Lê công tử đã đồng ý mua lại cửa hàng này rồi sao?”

Lê Phong nhăn mặt nhăn mũi, vô cùng khó chịu với thái độ của nam tử, lại cũng không tiện nói điều gì, nhưng thật ra Lê Thư lại là người nổi giận trước, cau mày, cắn rõ ràng từng chữ, “Tần công tử, ý là của thê chủ đại nhân của tại hạ, chẳng lẽ ngươi không tự hỏi trực tiếp sao?” Cắn mạnh hai chữ “đại nhân”, thể hiện sự tôn trọng của Lê Thư với Lê Phong.

Trong mắt nam nhân lóe lên khinh thường, cũng không làm khác được, đối phương đã nói rõ như vậy, chỉ có thể quay đầu, hỏi Lê Phong, “Xin hỏi, ý kiến của Lê tiểu thư là?”

“Có thể mua được.” Lê Phong gật đầu. Bởi vì diện mạo và các loại nguyên nhân khác mà nàng đã chịu nhiều mắt lạnh, cho dù có chút buồn, lại cùng lười so đo.

Cho dù vậy Thư Nhi nhà nàng cả đời cũng không ngại nàng mà ~

“Người đồng ý là tốt rồi.” Nam tử cúi đầu, chẳng biết suy nghĩ điều gì, do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Chỉ là, ta còn một yêu cầu.”

“Mời công tử nói.”

“Ta muốn ở lại chỗ này, phụ bốc thuốc hoặc những việc khác cũng được, không cần tiền công.”

“Ừ... Được.” Không cần tiền công? Nữ tử có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

Nhưng mà, cũng tốt. Có người trông coi cửa hàng, nàng và Lê Thư có thể cùng đi xửa lí việc trong ngôi nhà nhỏ rồi!

......

Nửa tháng sau.

Cuối con đường nhỏ, phòng ở nửa tháng trước còn không có hơi người, lúc này đang có khói bếp lượn lờ. Lê Phong đang trên đường về ngẩng đầu, nhìn thấy vậy, không nhịn được nở nụ cười, vội vàng bước nhanh hơn.

Ngày hôm nay ăn cái gì?

Giống như đoán được thời gian, nữ tử mới vào nhà thì nam nhân cũng đang bưng cơm nước lên bàn, nhấc mắt thấy nàng trở về, hình như có chút phiền muộn, “Vẫn chưa tốt, nếu ăn bây giờ vẫn còn bỏng...” Đầy mặt áy náy liếc mắt nhìn nữ tử, nam nhân tiếp tục nói, “Ta thổi nguội cho nàng?”

“Không cần! Người ta thích thức ăn mới nấu xong!” Nữ tử nhảy một phát về phía trước, thoáng cái bổ nhào về phía nam nhân, tay nhỏ bé không thành thật đưa đến sau lưng của đối phương, cũng không quan tâm nam nhân ngượng ngùng, theo thường lệ véo tận hứng chiếc mông đang vểnh lên, sau đó khoe mẽ ngẩng đầu, “Thật mềm ôi chao ~”

“Ăn, ăn, đi...”

“Tốt ~” Tâm trạng của nữ tử rất tốt, mang khuôn mặt tươi cười không nhìn thấy mắt đâu.

Nam nhân xấu hổ quay mặt đi...

Lê Thư nhấc tay, gắp những thứ nữ tử thích ăn vào trong lòng nàng, nhỏ giọng nói, “Chậm một chút, không cướp với nàng.”

“Chàng làm ăn ngon quá mà...” Nữ tử tủi thân nói lầm bầm một tiếng, há mồm nhậm lấy thức ăn trong đãu của nam nhân, lại duối tay chọn một miếng thịt bỏ vào trong miệng nam nhân -- không biết có phải do đã chịu nhiều đau khổ, nam nhân rất thích ăn thịt.

Cái lấy lòng nho nhỏ, lại có thể khiến mặt Lê Thư lập tức rạng rỡ lên, hơi nhíu mày, nói thầm, “Rõ ràng đã ăn thời gian lâu như vậy”, liền không nói nhiều nữa.

Lê Phong hí mắt, vừa lòng cọ cọ vào trong lòng tướng công nhà mình, ngẩng đầu lên, đột nhiên nói ra một câu, “Thư Nhi... Thích chàng nhất!”

Nam nhân nghe vậy, cơ thể run lên, nhếch môi, lại đút đối phương một miếng, “Ừ.” Cằm ma sát nhẹ lên tóc nữ tử, “Yêu, yêu Phong Nhi nhất.”

“ Từ "yêu” này thật buồn nôn...” Nữ tử nghiêng đầu một chút.

“... Thật không...“.... Thì ra, không phải từ để hắn nói sao?

“Ừm ~ lời của chàng, buồn nôn một chút cũng tốt.” Nữ tử tự hỏi một lúc, gật đầu, di chuyển trong lòng nam nhân, thay đổi một tư thế để ánh mắt có thể nhìn thấy đối phương, “Ta, yêu nhất Thư Nhi.”

Cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ chuồn chuồn lướt nước lên môi của đối phương, Lê Phong giơ tay, tặng kèm theo một miếng thịt béo.

Nam nhân nhìn nữ tử, trong mắt hơi mang theo hơi nước, cúi đầu, ôm chặt nữ tử vào trong ngực của mình.

Người tốt như vậy, như vậy, làm sao lại là thê chủ của mình chứ?

Vì vậy, dưới bầu không khí như vậy, một bữa cơm ăn một hai tiếng đồng hồ cũng không phải chuyện quá lạ... nhỉ...

Lê Phong híp mắt nhìn một chút ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, ừm... Ăn no ấm áp rồi suy tư... Lê Phong ngươi quả nhiên đã hư hỏng.

Ngẩng đầu, nữ tử cười nói an nhàn, “Thư Nhi, chúng ta lên trên giường trò chuyện đi?”

Trên thực tế, thật ra ông trời cũng có mắt mà! Cho nên, hắn không quen nhìn quang cảnh như heo của người nào đó, cũng rất bình thường không phải sao?

Như vậy, vốn kiều diễm, a không, hoàn cảnh ấm áp, chuyển đổi thanh một nam một nữ lòng tràn đầy oán giận mà nhìn lão bà bà trước mặt --- hết lần này đến lần khác còn không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài -- thì càng bình thường đi!

Nếp nhăn trên mặt lão bà bà xô lại với nhau, cười giống như đóa hoa cúc, “Cô nương à, không có quấy rầy đến việc gì của các ngươi chứ?”

“Không có, không có...”

“Thật tốt, không có là tốt rồi, vậy các ngươi phụ giúp dọn dẹp phòng được không? Ngươi nhìn những ngươi có thể làm tốt như con gái con dâu ta đều đã đi hết, chỉ còn lại mấy người già trẻ nhỏ như chúng ta, để cháu nhỏ của ta làm một mình cũng không phải chuyện hay đúng không?”

“A. vầng vâng, ta sẽ đi giúp.” Nữ tử xoa xoa khuôn mặt, cười đến quá mệt mỏi....

Lão bà bà này chính là hàng xóm của Lê Phong, cũng là chủ nhân cũ của ngôi nhà các nàng đang ở. Người trẻ trong nhà đã đi làm việc bên ngoài hết, chỉ để lại nàng và ba phu lang ở trong thôn.

Thấy Lê Tư tìm phòng ở, lão phụ này nói người cũng đã già, cũng không cần phải ở nhiều, càng muốn tìm một người trẻ tuổi làm bạn hay thật ra muốn làm lao động? Nói chung là tặng cho các nàng phòng ở mà không cần trả một văn tiền, để cho các nàng chiếm được một tiện nghi lớn.

Đáng tiếc, chịu ơn huệ của người ta, cũng trực tiếp tạo thành hai người hài tử họ Lê này trong hoàn cành “Gọi cái thì đến vậy cái thì đi“.

Quên đi, Lê Phong vỗ trán, căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng người già, làm một chút thì làm đi...

Một hàng ra khỏi nhà, quả nhiên liền thấy trên mái nhà hàng xóm, cháu trai thân hình không cao đang đổ mồ hôi như mưa. Lê Phong thở dài, lắc lắc cổ tay, cùng với Lê Thư đi theo lão bà bà vào trong sân hàng xóm.

Vào cửa, phu thê hai người còn chưa kịp làm gì, lão bà bà liền lên tiếng nói: “Tiểu Trụy Nhi, xuống đây đi! Đừng mệt quá, không ai muốn nắng đến đen đâu!” Dứt lời quay đầu nói với Lê Thư, “Còn đứng ngây đó làm gì, nam nhân trong nhà, phải nhanh chóng đi làm việc đi!”

Cái gì chứ, cháu trai nhà ngươi thì ngươi sợ mệt sợ nắng làm đen, Thư Nhi nhà ta sẽ không sợ hay sao? Lê Phong yên lặng oán thầm trong lòng, lại cũng không thể nói gì với người già như vậy chỉ đành gật đầu nói, “Ừ, ta và hắn cùng đi.”

“Trời ơi, khuê nữ Lê gia này, ngươi đi để làm gì chứ? Ngươi nhìn nam nhân nhà người này, ăn nhiều cường tráng, có việc cứ mặc kệ để cho hắn làm chứ?”

“Không cần, ta đi giúp hắn, đừng để mệt đến chết.”

“Trời ơi, khuê nữ ngốc mà! Sao hắn có thể mệt đến chết được chứ? Người nam nhân như vậy cũng không phải làm bảo bối, nhìn tiểu Trụy Nhi nhà ta, lớn lên thật tươi ngon mọng nước này! Năm nay mới mười ba!”

Lê Phong nhíu mày, đột nhiên hiểu lão bà bà này muốn gì.

Nữ tử vươn tay nhanh chóng tìm được bàn tay to thô ráp đang run lên của nam nhân, mười ngón tay cùng nắm chặt, như là đang cảnh cáo điều gì.

Bàn tay to dừng một chút, cùng nắm chặt lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv