Nam Vô Tâm vẫn đang điên cuồng mà hành hạ Florentino, không chút nào để ý máu tươi từ ngực hắn đã loang lổ chảy xuống bên dưới một vũng, khí tức trên người tán loạn đến cực điểm, tuy vẫn còn ý thức nhưng đã gần như mất đi sinh cơ.
Cũng không để ý luôn xung quanh hắn đã vây kín người, trong đó hầu hết đều là những thuộc hạ và gia nhân của gia tộc, ánh mắt kinh hãi xen lẫn ti tí sùng bái nhìn vào gia chủ của mình.
Mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng đám người ở đây không thiếu ai biết đến Cao cấp gia tộc Floren, và đặc biệt là thiếu gia Florentino.
Đây chính là Cao cấp gia tộc đấy, mà thiếu gia của Cao cấp gia tộc hàng thật chẳng phải hiện tại bị gia chủ của bọn hắn đè ra hành hạ, đánh cho khuôn mặt biến dạng không ai nhận ra, căn bản chính là thành đầu chó.
Trong lúc Nam Vô Tâm đang gần như điên cuồng trong việc hành hạ tên Florentino, một phần là để trả thù cho Oán hồn Lưu Thanh, một phần lại là do cơn bực tức vô cớ trong lòng của hắn. Mạn Thiên thì lại tỉnh táo hơn thế, nàng nhìn thấy ánh mắt kia của Nam Vô Tâm, nó đã loé lên huyết sắc.
Là nữ nhân bên người Nam Vô Tâm, tỷ muội tốt với các nữ nhân khác của hắn, Mạn Thiên được mọi người chỉ rằng nếu thấy con ngươi của Nam Vô Tâm chuyển sang màu đỏ, lúc đó phải ngay lập tức cản hắn lại, ngàn vạn lần không để hắn tiếp tục chém giết.
Mạn Thiên toả ra khí thế mạnh mẽ của mình, đối với đám gia nhân xung quanh lớn giọng quát: “Đám người các ngươi còn ở đây làm gì, mau đi làm việc của mình đi.”
Nghe đại phu nhân nói vậy, đám người ai còn dám ở lại nữa, liền lập tức cun cút mà tiến vào.
Duy chỉ có Tiêu Minh cùng với hơn mười người vẫn còn vật vả nằm đó, Mạn Thiên âm điệu liền cũng dịu đi đôi chút, gật đầu với bọn hắn nói: “Còn Tiêu Minh và đội bảo an, tiến sang Bách Hoa Tiên Dược để được chữa trị và ban phát đan dược, các ngươi làm rất tốt, sau này ắt sẽ có khen thưởng thoả đáng!”
“Cảm tạ đại phu nhân, bất quá đều là thuộc hạ chức trách, đại phu nhân không cần khen thưởng cho thuộc hạ.” Tiêu Minh dù thương thế đầy mình nhưng vẫn đứng dậy cúi đầu chắp tay yếu ớt nói, Mạn Thiên hài lòng nhìn hắn, sau này có thể sẽ cất nhắc tăng lương bổng hoặc thăng chức cho hắn.
Nàng ngay lập tức vọt lên, tiến đến sát Nam Vô Tâm, mặc kệ Diệt Vực cũng như khí thế đáng sợ trên người hắn có như thế nào làm nàng đau đớn cũng không hề lui bước.
Khi đến gần, Mạn Thiên nhanh chóng nặng nề mà vươn tay ra, từ đằng sau ôm lấy Nam Vô Tâm, mở miệng yếu ớt dịu dàng nói: “Tiểu Tâm, dừng lại đi, đừng đánh nữa!”
Nam Vô Tâm nhận ra là Mạn Thiên, ánh mắt lập tức liền thanh tỉnh đi một chút, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Không được, Mạn Thiên nàng mau lui ra, ta phải giết thằng chó này, trả thù cho Lưu Thanh tiểu thư!”
Mạn Thiên nghe vậy liền ôm hắn chặt hơn, còn cố dùng lực mà kéo hắn lại, trên miệng vẫn ôn nhu khuyên bảo: “Ta xin ngươi tiểu Tâm, mau dừng lại đi, Florentino tất nhiên sẽ phải chết không sớm thì muộn, dù sao hai ngày nữa buổi luận tội mới diễn ra, hiện tại nếu tiểu Tâm giết hắn vào lúc này thì có thể gây ra rắc rối lớn đó.”
Nam Vô Tâm đôi tay liền dần dần chậm lại rồi dừng hẳn, ánh mắt cũng đã hoàn toàn trở về bình thường, trên miệng bắt đầu liên tục thở dốc, giật mình nói: “Cảm ơn Mạn Thiên nàng, suýt nữa thì ta giết hắn mất rồi, ta cũng biết không nên giết hắn vào lúc này.”
Nam Vô Tâm mặc dù muốn Florentino chết ngay lập tức, làm được việc này hiện tại là vô cùng dễ, nhưng đệ gánh chịu hệ quả của nó thì Nam Vô Tâm cũng không dễ giải quyết.
Thứ nhất chính là việc Florentino chết trong lãnh địa gia tộc hắn sẽ được truyền ra, từ đó làm cho danh tiếng của hắn liền bị ảnh hưởng, thậm chí còn có khả năng cao quay đến ô vào tù, chấp hành quan sẽ xông thẳng vào lãnh địa gia tộc hắn, đeo cho hắn một chiếc gông sắt rồi đưa hắn vào ngục giam vì tội giết người trong gia tộc được chấp hành quan bảo lãnh.
Tiếp theo sẽ là gia tộc Floren điên cuồng trả thù, Nam Vô Tâm không biết Florentino thiếu gia bên trong gia tộc quan trọng bao nhiêu nhưng liên quan đến danh dự của gia tộc, để tin tức thiếu gia của mình bị đánh như chó xong giết truyền ra, gia tộc Floren khi đó đâu còn mặt mũi mà sống.
Mặc dù hắn hiện tại có thể không sợ điều đó, nhưng Nam Vô Tâm lại không thể để người vô tội chết được.
Hắn hiểu rõ đám tư bản gia tộc này độc ác đến mức nào, vì có thể đạt được mục đích liền có thể không từ thủ đoạn, vì thế mà Nam Vô Tâm không dám liều cho những người thân bên cạnh hắn gặp nguy hiểm, còn có cả những thuộc hạ người hầu trong gia tộc.
Còn một lý do nữa, nhưng đây chỉ là suy nghĩ đơn thuần trong đầu hắn, Astrid với Florentino theo hắn thì có một đoạn tình cảm với nhau, nếu Nam Vô Tâm giết Florentino liệu Astrid có hay không sẽ hận hắn, lúc đó hắn cùng Hoa Tư Vũ liền cũng không chừng mà kết thúc, nhưng khó hiểu nhất chính là cứ khi nghĩ đến Astrid dùng ánh mắt lạnh tanh đầy thù hận nhìn mình, Nam Vô Tâm lập tức hít thở không thông, trong lòng dâng lên một cục tức không nuốt trôi.
Bụp..
Lại một cú đá mạnh thẳng vào bụng của Florentino đang lê lết dưới đất lập tức làm cho hăn như chó ra một đoạn, trên miệng liên tục phốc phốc máu tươi.
Nam Vô Tâm thu chân lại, tâm trạng bây giờ mới khá lên đôi chút, nhưng hắn không để ý đến Florentino hiện tại trên gương mặt bầm dập tím tái là nét tuyệt vọng vô thần cùng với sinh cơ yếu ớt như đã gần đất xa trời.
Chỉ có là Mạn Thiên chú ý đến, liền hót hoảng lung lay vai hắn, gấp gáp nói: “Trời ạ, tiểu Tâm, hắn sắp chết rồi này, nhìn xem, máu chảy ra từ huyết quản nhiều quá.”
Nam Vô Tâm nghe vậy lập tức giật mình nhìn sang, chỉ thấy Florentino nằm bất động một bên, hai mắt vô thần, máu tươi liên tục từ trong cơ thể của hắn tuôn ra.
“Mẹ, ra tay hơi ác rồi, tên này không phải thật chết chứ.” Nam Vô Tâm cắn răng chột dạ nói.
Hắn nhanh chóng tiến lại gần, cố nén không ngửi mùi khắm lọ từ tên này bốc ra, hai tay lung lay Florentino thân thể, mở miệng nói: “Ây, tỉnh lại đi, đừng chết chứ!”
Mạn Thiên vỗ trán nhìn hắn, mỗi lần Nam Vô Tâm lay người Florentino, nội tạng bên trong tên này lại lật qua lật lại một lượt, nếu thêm vài lần nữa có thể sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
“Tiểu Tâm, mau tìm cách cứu hắn, không để hắn chết lúc này.”
Nam Vô Tâm ngơ ngác quay ra nhìn nàng: “Nhưng mà, làm sao cứu đây?”
Nghe được đoạn hội thoại của hai người, Florentino đã tuyệt vọng nay lại càng thêm vô vọng.
Hắn đau lắm, đau đến nỗi chỉ muốn chết để giải thoát ngay lập tức, nhưng hắn rất không cam lòng, cuộc đời của hắn, nhân sinh của hắn, bao nhiêu năm cố gắng không ngừng, hiện tại liền kết thúc tại đây sao?
Mạn Thiên nhìn máu tươi chảy ra không ngừng từ người hắn, liền nảy ra một ý: “Tiểu Tâm, hắn hiện tại đã mất quá nhiều máu, có lẽ từ đó có thể tìm ra phương pháp!”
Nam Vô Tâm gật đầu, tức là hiện tại cần truyền máu cho hắn đúng không, được, chuyện này dễ làm.
Hắn trên miệng mỉm cười kì quái, không nghĩ vậy mà có lúc dùng đến thứ này, đúng, chính là nó, huyết mạch phàm thú: Chó Nhà.
Cầm lọ sứ chẳng tản mạn ra ti tí sức mạnh nào, Nam Vô Tâm không do dự mà bật nắp, cố chịu đựng mùi hương khắm lọ trên người tên này, một hơi đổ thẳng toàn bộ lọ huyết dịch vào mồm Florentino.
Ầm..
Chẳng phải là tiếng gì ghê gớm, mà là thiếu gia Florentino dãy dụa một cái, cảm nhận được cỗ hương vị chẳng ngon lành gì nhưng lại vô cùng khoan khoái chảy vào miệng, Florentino hai mắt liền lập tức có thần, cố dãy dụa dùng hết sức bình sinh mà bú lấy bú để lọ huyết dịch được Nam Vô Tâm đổ vào.
Nhìn trông đâu còn bộ dáng oai phong tiêu sái của thiếu gia Floren, thay vào đó là một thanh niên gương mặt bầm dập xấu xí, hèn mọn đến cực điểm.
Uống vào huyết mạch phàm thú Chó Nhà, Florentino quả nhiên bắt đầu hồi phục không thiếu, đã có sức mà ngồi dậy, nhưng không phải là cảm kích Nam Vô Tâm cứu mạng mà lớn giọng quát: “Ngươi cho ta uống thứ gì?”
Nam Vô Tâm định một chân sút đến liền bị Mạn Thiên từ phía sau kéo lại, ôm chắc cánh tay của hắn ôn nhu dịu dàng nói: “Tốt, không cần sinh khí với hắn làm gì, còn đánh nữa hắn chết thật bât giờ.”
Nam Vô Tâm gật đầu bình tĩnh lại, lại lùng với Florentino nói: “Hừ, hỏi nhiều thế làm gì, biết rằng nói cứu được ngươi là được, còn hôm nay ta tha cho ngươi không có nghĩa là sau này cũng vậy, khuyên ngươi tốt tận hưởng nốt ngày tháng cuối đời của mình đi.”
Florentino hừ lạnh một tiếng khinh thường, mặc dù rất hiếu kì thứ Nam Vô Tâm cho mình uống là gì nhưng Florentino lại vô cùng vui mừng, hắn không hiểu sao tai mình bắt đầu thính hơn trước, hai mắt cũng sáng hơn nhiều và đặc biệt là mũi thính hơn trước rất rất nhiều.
Cho nên hắn ngay lập tức nhận định thứ Nam Vô Tâm cho hắn uống là thứ tốt, thần dược.
Não chó liền bắt đầu hoạt động, Florentino cảm thấy Nam Vô Tâm chính là sợ phía sau hắn gia tộc Floren nên mới không dám giết hắn, không những thế còn dùng thần dược trị thương cho hắn.
Cảm giác mình đã nắm được chân tướng, Florentino liền đắc ý thầm trong lòng, nhưng đâu biết rằng hắn đã sắp trở thành một con chó thực thụ.
Nam Vô Tâm nhìn nụ cười ngu xuẩn trên mặt Florentino, lập tức không vừa mắt, muốn đi lên đánh một trận nhưng lại bị Mạn Thiên kéo lại, chỉ có thể lớn giọng quát: “Cút!”
Florentino biết hiện tại không thể chống lại tên này, nhưng hắn hiện tại đã khác xưa, chỉ cần chăm chỉ tu luyện liền sẽ có thể giẫm bẹp tên này dưới chân, rồi từ từ hạnh hạ hắn, cướp hết những gì hắn có.
Florentino lườm Nam Vô Tâm một cái rồi chẳng nói chẳng rằng mà quay người muốn rời đi, đợi đó, ta sẽ đến giết ngươi.
Nam Vô Tâm cảm giác cứ như mình thua thiệt ở đâu đó, nhìn bóng lưng rời đi của Florentino, hắn không vui mở miệng gọi lại: “Dừng lại đã!”
Florentino dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Nam Vô Tâm.
Nam Vô Tâm không dài dòng, lạnh giọng nói: “Nhẫn trữ vật đâu, đưa tới!”
Biết tên này là thiếu gia của Cao cấp gia tộc, rất giàu có, Nam Vô Tâm nghĩ mình nên kiếm chút ít.
“Ngươi!” Florentino giận dữ trừng hắn, nhưng đã thấy Nam Vô Tâm bắt đầu sắn tay áo, hắn liền lạnh toát, vội rút nhẫn trữ vật trên tay, ném qua cho Nam Vô Tâm.
Hưu…
Đón lấy nhẫn trữ vậy, Nam Vô Tâm lập tức ghét bỏ bịt mũi nói: “Mẹ nó, khắm thế!” Cùng với đó là ánh mắt ghê tởm dành cho Florentino.
Florentino thiếu gia trên trán đã nổi lên gân xanh, nhưng chỉ có thể như nhục nhã cúi gằm mặt xuống như con chó.