Trong phòng của Mạn Thiên, Nam Vô Tâm toàn thân đau nhức ngồi trên giường, đằng trước là Mạn Thiên đang quay lưng về phía hắn.
“Hừ!” Mạn Thiên lườm hắn hừ lạnh một tiếng, tên này là da trâu sao, nàng đánh hắn tay còn thấy đau, vậy mà tên này một chút tổn hại ngoài da cũng không có, quá bất công...
Nam Vô Tâm đương nhiên là không sao, dù sao thì với cơ thể đã qua Diệt Thế Thần Điển và Long Phượng Đế Nguyên Quyết tu bổ thì chút hề hấn này không là gì, bất quá, hắn thực ra có đau...
“Thiên Thiên tỷ, ngươi không đánh ta nữa sao, vậy là hết giận rồi đúng không?” Nam Vô Tâm thấy Mạn Thiên không đánh mình nữa liền nghĩ là nàng hết giận, mỉm cười đê tiện nhổm lên muốn ôm lấy nàng.
“Hứ, chưa tha cho ngươi đâu, nói ra đàn bà đó là ai?” Mạn Thiên lại lạnh lùng đẩy hắn ra, ánh mắt chất vấn khi nhìn vào thiếu niên trẻ.
Nam Vô Tâm bĩu môi không vui, xem ra việc hắn dẫn gái, ặc, mời Nữ Bá Tước vào nhà đã bị nàng biết, khuôn mặt vẫn chân thành tha thiết nói: “Thì ra là chuyện này, ha ha, Thiên Thiên tỷ, người đừng nghĩ nhiều, cô nương đó chỉ là ta cứu được lúc gặp nạn mà thôi.”
Mạn Thiên lườm hắn một lúc lâu, tên này cái đức hạnh gì nàng còn không biết, chỉ có thể trách hắn số mệnh quá đào hoa, quay ra chỗ khác không nhìn hắn nữa, lạnh nhạt nói: “Trở về đi, ta hết giận tiểu Tâm ngươi rồi.”
Nam Vô Tâm nghe vậy liền biết nàng vẫn còn chưa nguôi, nhưng hắn vẫn đứng dậy, giả bộ liền muốn bước ra cửa trở về.
Thấy Nam Vô Tâm bước về phía cửa, Mạn Thiên biểu cảm ấy vậy mà trở nên thất lạc, ánh mắt long lanh ẩn chưa hơi nước.
Nàng cúi gằm mặt xuống, trong lòng thầm nghĩ có phải tiểu Tâm đã chán nàng...
Mặc dù là nàng kêu hắn trở về, nhưng mà, nếu hắn thật sự mà trở về, đó lại không phải điều mà Mạn Thiên muốn.
Nam Vô Tâm lúc đi vẫn len lén liếc nhìn biểu cảm của Mạn Thiên, quả như hắn đoán, không muốn làm nàng buồn nữa, Nam Vô Tâm bước chân lề mề chợt dừng lại, giả bộ như nhớ ra, mỉm cười đối với Mạn Thiên nói:
“À mà, Thiên Thiên tỷ, ta nhớ ra đây là lãnh địa của ta nha, tại sao lại cần trở về đây?”
Mạn Thiên thấy Nam Vô Tâm dừng lại thời điểm khuôn mặt liền lén ngước lên quan sát, biểu cảm ẩn chứa mong chờ, nghe thấy lời hắn nói nàng gần như đã mừng chết, quả nhiên tên này là chỉ muốn trêu nàng.
Nhưng Mạn Thiên lại không nhìn được hắn cứ thế này nắm bắt mình, nhất là khuôn mặt đắc chí kia của hắn, nàng liền đứng phắt dậy, khuôn mặt kiên quyết đối với Nam Vô Tâm lạnh giọng nói:
“Hứ, tiểu Tâm ngươi thật vô sỉ, đã ngươi không đi vậy thì ta đi!”
Nói xong lập tức muốn chạy ra ngoài cửa, nếu Nam Vô Tâm không cản lại có lẽ là một mạch chạy thẳng xuyên đêm về Vương Đô Mạn Gia tại Thành Khởi Nguyên.
Nam Vô Tâm đương nhiên sẽ cản nàng, nói đùa, Mạn Thiên tỷ hắn còn yêu thương không hết, sao nỡ để nàng đi.
Hắn đứng chặn trước hướng nàng chạy đi như bay, dang tay ra ôm gọn lấy thân hình Mạn Thiên trong lòng mình, một bàn tay rất vô lễ đặt trên mông lớn, một bàn tay vòng qua eo ôm lấy nàng.
Mạn Thiên bên trong lồng ngực ấm áp của hắn lập tức giãy dụa lấy hình thức, rất nhanh liền an vị mà nép sát bên trong người hắn, khuôn mặt đỏ ửng len lén liếc nhìn thiếu niên trẻ.
Nam Vô Tâm ôm chặt Mạn Thiên vào lòng, phảng phất như sợ hãi nàng chạy đi mất, cười hắc hắc nói ra: “Thiên Thiên tỷ, ngươi không chạy được đâu, cả đời này chỉ có thể ở bên ta làm cô vợ nhỏ được thôi.”
Đối với lời nói vô sỉ đến tận xương của Nam Vô Tâm, Mạn Thiên lại chẳng thấy chán ghét mà ngược lại trong lòng còn có điểm vui mừng, khi yêu chính là như vậy mù quáng, tất cả điều mà đối phương làm ra trong mắt họ đều trở nên đẹp đẽ, hoa mỹ.
Nàng chẳng biết từ lúc nào mà hai tay cũng đã vòng ra sau lưng Nam Vô Tâm rồi ôm chặt, dúi đầu vào ngực hắn yếu ớt nói ra: “Ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta thôi...”
Nam Vô Tâm ánh mắt trở nên nhu hoà, thâm tình kêu tên nàng: “Mạn Thiên, Thiên Thiên..”
Mạn Thiên khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp động lòng người vô thức ngước lên, ánh mắt cũng thâm tình ôn nhu nhìn hắn: “Tiểu Tâm.”
Nam Vô Tâm không chờ đợi gì nữa mà cúi đầu chiếm hữu bờ môi xinh đẹp ngọt ngào của nàng, Mạn Thiên thấy vậy cũng nhắm mắt thả lỏng rồi nhiệt tình mà dâng lên môi thơm.
Hai người hôn nhau toé lửa, ý là cực cháy, phảng phất giống như giữa trời đất chỉ có hai người họ, còn sự vật sự việc hiện tượng khác chỉ là vậy làm nền tô điểm thêm cho họ.
Rất lâu sau Nam Vô Tâm cùng với Mạn Thiên mới luyến tiếc mà tách nhau ra, họ vẫn bảo trì tư thế ôm nhau chặt chẽ, Mạn Thiên lo được lo mất mà yếu ướt đối với hắn nói: “Tiểu Tâm, ngươi hứa không được bỏ mặc ta đó, nếu không ta sẽ thật... thật sự...”
Nói đến đó, nàng khuôn mặt ẩn chứa sợ hãi cùng lo lắng, Mạn Thiên biết mình đã quá yêu thiếu niên này, nàng không nghĩ ra nếu không còn hắn ở bên, nàng sống qua từng ngày sau đó như thế nào...
Nam Vô Tâm nghe vậy liền xuất phát từ bên trong phế phủ của mình mà thâm tình lẫn chân thành đối với nàng nói:
“Thiên Thiên, ta thề với trời đất nếu sau này phụ nàng, ta sẽ bị trời tru đất diệt!”
Mạn Thiên thấy thế hoảng sợ mà vội vàng bịt miệng hắn, ngữ khí mang theo vui mừng cùng sợ sệt nói:
“Tiểu Tâm, đừng nói linh tinh, ta tin mà.”
Trong lúc bầu không khí hôi chua vị tình yêu đang dần lên men bên trong căn phòng, hai người đang mải tình tứ lẫn nhau mà không để ý gì trời đất, chỉ thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy phăng ra, một cái lông đầu đen dung mạo xinh xắn khả ái tiểu cô nương xuất hiện, vội vội vàng vàng nói:
“Đại tiểu thư, Uông Uông khi nãy quên mất, lão gia cùng phu nhân lần trước muốn chuyển lời cho người!”
Nói xong, tiểu Uông lúc này mới chú ý đến bầu không khí trong phòng, chỉ thấy một nam một nữ tứ chi đang quấn chặt lẫn nhau, khuôn mặt gần nhau vô hạn, chẳng cần nói là cũng biết đang trong say đắm trong tình yêu lẫn nhau.
Tiểu Uông vội dùng tay bưng kín khuôn mặt khả ái đỏ bừng lên vì xấu hổ của mình, nhưng các ngón tay vẫn thỉnh thoảng vẫn tách ra để lại các kẻ hở quan sát cảnh không hợp với trẻ em trước mặt:
“Tiểu..tiểu thư, gia chủ... các ngươi...”
Nam Vô Tâm và Mạn Thiên lúc này mới phát giác ra đang có người ở bên ngoài, Nam Vô Tâm thì còn đỡ, khuôn mặt đã luyện được thành rất dày, Mạn Thiên thì đã xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt, vội vàng chỉnh lại y phục xốc xếch của mình.
Mới đầu, khi phát hiện có người tự tiện tiến đến, Nam Vô Tâm khá giận giữ, nghĩ rằng có thể là người hầu hay gia nhân nào không sợ chết dám làm liều, nhưng khi thấy là tiểu Uông sau, lại dịu đi đôi chút, dù sao hắn khá thích tiểu nữ hầu này.
Còn khi nghe tiểu Uông gọi Mạn Thiên là đại tiểu thư, tức giận liền không có mà biểu tình trở thành đặc sắc, khá lắm, hoá ra cái nhu thuận khả ái tiểu cô nương hay bưng trà rót nước, đấm vai xoa lưng cho mình lại là tai mắt của Mạn Thiên.
Cho nên cũng không lạ khi Mạn Thiên biết hắn dẫn gái, ặc, là vinh dự mời Nữ Bá Tước về nhà.
Đều là do một tay cái này xấu bụng nữ hầu tiểu Uông...
Nhưng tâm tư trêu chọc lại nổi lên, Nam Vô Tâm giả bộ tức giận nghiêm mặt đối với thiếu nữ ngoài cửa nói: “Tiểu Uông, quy định của gia tộc thế nào ngươi quên sao?”
Tiểu Uông lúc này mới nhận ra điều này, khuôn mặt trở thành tái mét, hai tay vân vê đầu góc áo, ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạn Thiên...
Mạn Thiên thấy vậy cũng không nỡ để cái đuôi nhỏ theo mình từ bé tiểu cô nương chịu phạt, không thể làm gì khác là mím môi do dự một lúc rồi bắt đầu bám chặt lấy tay Nam Vô Tâm, nũng nịu nói:
“Tiểu Tâm, Uông Uông em ấy ở bên hầu hạ ta từ nhỏ, thường ngày sinh hoạt của ta do Uông Uông chiếu cố, cho nên mới để Uông Uông theo ta đến đây, việc em ấy lên lầu 2 cũng là ta cho phép, chức vị gia chủ phu nhân chắc chút chuyển cỏn con này vẫn quyết được chứ.”
Mạn Thiên rất tinh ranh, khi nói còn cố ý nhấn mạnh bốn chứ gia chủ phu nhân.
Mới đầu ngữ khí của nàng còn nũng nịu cầu tình, về sao chẳng hiểu sao lại trở thành hờn dỗi: “..nếu không, nếu không thì tiểu Tâm muốn đánh muốn phạt cứ nhằm vào ta mà đến, ta mới là người có lỗi, không liên quan gì đến Uông Uông hết!”
Nam Vô Tâm rất muốn chửi bậy, mẹ nó, rõ ràng không phải lỗi của hắn mà bằng mấy câu của Mạn Thiên, hắn đã trở thành lãnh khốc tàn bạo gia chủ giống như, đúng là nữ nhân, càng xinh đẹp lại càng đáng sợ.
Vừa dỗ được Mạn Thiên, Nam Vô Tâm có ngu mới để nàng lần nữa điên đầu lên đánh hắn, chỉ có thể làm bộ mặt hiểu ra nói: “À, thì ra là vậy, chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, vả lại Thiên Thiên nàng cũng là gia chủ phu nhân, chuyện này đương nhiên quyết được.”
Mạn Thiên nghe vậy đắc chí hài lòng cười duyên một tiếng, sau đó liền kêu Uông Uông lại gần nói: “Uông Uông, đi vào đây, có chuyện gì muốn nói với ta?”
Uông Uông đầu óc hơi ong ong, vừa rồi là thế nào, không phải nàng sẽ bị gia chủ đại nhân phạt sao, thế nào chỉ mới tiểu thư nói vài câu đã liền ngoan như cún vẫy đuôi trước mặt nàng, quá ma huyễn.
Mà lại, chẳng phải tiểu thư đang giận gia chủ sao, bộ dáng nũng nịu lấy lòng kia là như nào, quả nhiên là vậy, tiểu thư của nàng chỉ được cái nói mồm thôi, sự thật không phải là bị gia chủ kia khuôn mặt đẹp trai cùng mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt cho ngoan ngoãn, Uông Uông khinh thường cái đức hạnh thư của mình trong lòng.
Uông Uông theo lời của Mạn Thiên mà tiến vào phòng, định mở miệng nói nhưng lại đột ngột ngậm miệng, dùng ánh mắt như muốn nói với Mạn Thiên:
“Tiểu thư, có gia chủ ở đây không tiện nói cái này lắm.”
Mạn Thiên nhìn cô nương này lớn lên bên cạnh mình, cho nên ngay lập tức biết nàng muốn nói gì, nhìn Nam Vô Tâm rồi lại cười nói: “Uông Uông, cứ việc gì cứ nói, tiểu Tâm lại chẳng phải người ngoài.”
“Ta biết, nhưng ta lại sợ tiểu thư ngươi mất mặt.” Tiểu Uông trong lòng nghĩ vậy, nhìn bộ dáng thân mật mười phần của đôi nam nữ trước mặt, nàng nói: “Ặc, nhìn hai người thân thiết như vậy, lời này Uông Uông muốn nói cũng giống như vô dụng rồi.”
Nam Vô Tâm cùng Mạn Thiên đồng loạt nhíu mày, rốt cuộc trong bụng tiểu cô nương này giấu cái gì mà cứ thần bí như thế, làm Nam Vô Tâm không nhịn được mở miệng: “Tiểu Uông, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Mạn Thiên cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, mới lại chẳng phải Uông Uông em bảo đây là lời từ cha mẹ ta sao, mau nói.”
Uông Uông trầm mặc một hồi, trong đầu lặp đi lặp lại câu: Đây là tiểu thư nói đó nhé, Uông Uông chỉ là truyền lời, không chịu trách nhiệm.
“Lão gia cùng phu nhân bảo tiểu thư rằng, mong tiểu thư ngươi mau chóng đẩy nhanh tiến độ đối với Ayatte công tử cũng là gia chủ...” Nói tiếp, Uông Uông lại hơi đỏ mặt: “Phu nhân còn nói riêng, tiểu thư tốt nhất mau chóng đối với Ayatte công tử làm..làm làm cái chuyện đó, sinh hoạt vợ chồng, cho phu nhân sớm ngày được bế cháu.”
“Hai người lão gia phu nhân còn bảo ta chuyển lời y theo rằng...”
Sau đó chỉ thấy tiểu Uông làm ra khuôn mặt cổ vũ, mỉm cười nói: “Tiểu Thiên ha, mau mau mang con rể quý tới nhà, cha cùng mẹ ngươi đã muốn bế cháu ngoại lắm rồi đây, cố lên nha!”
“.....”
Mạn Thiên khuôn mặt đần thối, Nam Vô Tâm khuôn mặt quái dị nhìn nàng...