Gia tộc Floren, tại thư phòng của thiếu gia, Florentino đang chống tay cúi gằm mặt xuống bàn, bên trên là một đống giấy tờ sổ sách được bày ra lộn xộn.
"Chết tiệt, con ả Mạn Thiên đó vì sao lại giúp gia tộc Bách Hoa chó má gì kia chứ?" Florentino xé toạc tờ giấy trên tay tức giận nói, mấy ngày hôm nay, hắn đang một mực đau đầu vô cùng, thứ nhất chính là việc gia tộc Bách Hoa dưới sự trợ giúp của Mạn Thiên đã lấn áp các sản nghiệp của gia tộc hắn, làm cho thiếu gia Floren bị cao tầng bên trong gia tộc không hài lòng...
Cộc..cộc..
Âm thanh gõ cửa vang lên, Florentino không nhìn mà chỉ trầm giọng nói: "Đi vào!"
Theo đó một lão đàn ông trung niên bước vào, dáng người lùn tịt, dưới bụng phệ ra, khuôn mặt lúc nào cũng nở ra nụ cười hèn mọn: "Thiếu gia."
"Chuyện gì?" Florentino vẫn không nhìn hắn mà chỉ lạnh nhạt đáp.
Tên kia không dài dòng mà ngay lập tức báo cáo: "Bẩm thiếu gia, lại thêm một chi nhánh sản nghiệp của gia tộc chúng ta lỗ vốn, nếu không kịp thời ra tay có lẽ thời điểm bị mua lại không xa!"
Florentino nghe vậy không tỏ ra tức giận trên mặt mà tựa lưng ra sau ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại thở ra một hơi, không phải hắn không giận dữ mà là tin tức giống như vậy, khoảng nửa tháng trở lại đây hắn đã nghe nhiều lắm rồi.
"Lý do?" Mặc dù đoán trước được lý do nhưng Florentino vẫn muốn xác nhận lại, tên trung niên béo kia nghe vậy do dự một lúc rồi nói:
"Bẩm thiếu gia, là gia tộc Bách Hoa sản nghiệp dành hết khách hàng của chúng ta, liên túc công kích chúng ta trên thương trường, thuộc hạ tra được người đứng sau tất cả hoạt động này là người gọi đại phu nhân của Bách Hoa gia."
Florentino vỗ bàn ầm một phát làm tên kia giật nảy mình, khuôn mặt oán độc nói: "Ta và con ả Mạn Thiên đó không thù không oán, vì sao hết lần này đến lần khác đối phó ta, ta không tin với sức của Mạn Thiên một mình làm được chuyện này, chắc chắn Mạn Thiên nhận được sự trợ giúp từ phía sau Mạn gia!"
Chuyện này rất có lý, phải biết dù Mạn Thiên có tài năng đến đâu thì Bách Hoa gia mới chỉ là Sơ cấp gia tộc, muốn cạnh tranh trên thương trường đối với Cao cấp gia tộc Floren là điều khó như lên trời, cho nên Mạn Thiên phải có sau lưng gia tộc Cao cấp tại Vương đô Mạn gia giật dây.
"Được rồi, chuyện này bản thiếu gia tự có tính toán, ngươi lui ra đi!" Florentino xua tay nói, hắn hiện tại chỉ muốn yên tĩnh.
Nhưng tên kia lại chưa ra mà ở lại muốn nói tiếp, Florentino nhíu mày không vui: "Còn chuyện gì?"
"Bẩm thiếu gia, người mà thiếu gia muốn chúng ta theo dõi đã trở lại!" Tên trung niên béo kia nói.
Florentino hai mắt sáng lên, người mà tên béo này nhắc đến chẳng ai khác ngoài Nam Vô Tâm hay hắn biết với thân phận Ayatte, Florentino mặc định rằng mọi cản trở của mình nhận đến đều bắt nguồn từ thằng này, từ lúc mà hắn xuất hiện cho đến giờ, Florentino không bao giờ được thuận buồm xuôi gió, nữ thần trong lòng cũng bị cướp mất, hiện tại sản nghiệp mà gia tộc giao cho hắn quản lý cũng bị lui bại, cho nên hắn đổ mọi sự căm thù lên Nam Vô Tâm.
"Hắn trở về lúc nào, đang ở đâu?" Florentino khuôn mặt gấp gáp nói, hắn đã không trờ được trừ khử tên này, Florentino nghĩ rằng chỉ cần Nam Vô Tâm chết, mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo mà hắn bày ra.
"Bẩm thiếu gia, hắn trở về trong hôm nay, hiện tại vẫn đang ở bên trong lãnh địa của gia tộc Bách Hoa, sát thủ của chúng ta không thể thăm dò vào bên trong!"
Florentino nghe vậy nhíu mày, sát thủ của hắn cảnh giới ít nhất cũng phải là Đại Cao Thủ cảnh giới, muốn thăm dò Nam Vô Tâm chẳng có gì khó, làm sao có chuyện không thăm dò quan sát được bên trong lãnh địa.
"Được rồi, ta đã biết, vẫn cứ tiếp tục quan sát hành vi của hắn, khi nào tên đó ra bên ngoài, lập tức hành động, nhớ là phải kín đáo!" Florentino khuôn mặt âm trầm lãnh lẽo nói ra, giết một người đối với hắn chẳng phải việc gì lớn lao, hắn đã giẫm lên máu của không biết bao nhiêu người để có thể đi đến bậc cao của ngày hôm nay.
Tên trung niên kia nghe vậy nhíu mày, dù biết gia tộc Floren bên trong Thành Tường Vi lớn thật đấy, nhưng hành vi giết người ám sát giữa ban ngày ban mặt thế này rất nguy hiểm, nếu làm không tốt, dù là cao tầng ra mặt cũng khó mà không tổn hại.
"Thiếu gia, chỉ là một sơ cấp gia tộc thôi sao cần chú ý đến vậy, vả lại Mạn Thiên nữ nhân kia dù xinh đẹp nhưng cũng không phải duy nhất, mong ngài suy xét kĩ mà quyết định!"
Florentino vỗ bàn tức giận quát: "Ngươi đang dạy ta làm việc sao, ngươi nghĩ ta chỉ ham muốn sắc đẹp của Mạn Thiên nữ nhân đó thôi sao, đừng quên gia tộc phía sau Mạn Thiên, là Vương đô Mạn gia đó, thậm chí gia tộc Floren cũng không dám trêu vào, nếu ta có thể kết thân với Mạn Thiên, địa vị trong gia tộc của ta cũng sẽ tăng cao, ngươi hiểu không?"
Tên béo kia thấy vậy vội quỳ xuống, sợ hãi nói: "Thuộc hạ ngu dốt, mong thiếu gia tha tội!"
"Cút ra ngoài!"
"Vâng vâng...!"
"..."
Nhìn cánh cửa đóng sập lại, căn phòng trở lại với bộ dáng yên tĩnh vốn có, Florentino lấy ra từ trong ngăn tủ một tập tài liệu, bên trong là thông tin của một người.
"Thì ra mày là quán quân Đấu Trường Vinh Quang, mặc dù mới nghe đến ta rất sợ, bởi đằng sau ngươi có sư phụ là Chí Tôn cảnh giới..."
Florentino đã điều tra sơ qua về Nam Vô Tâm, biết được hắn chính là người vừa đăng lâm hạng nhất Vinh Quang Đài, thành viên của học viện Ma Pháp và có sư phụ Chí Tôn cảnh giới chống lưng.
"...nhưng mày ngu lắm, đến thành Tường Vi này không có sư phụ bảo vệ mày chỉ là một thằng trẻ ranh mà thôi, tao sẽ giết mày, đến lúc đó bà sư phụ kia của mày cũng không tra đến đầu tao, rồi tao sẽ cướp tất cả những gì mày có... Ha ha ha...!"
Florentino cười lên điên cuồng, việc hắn làm hiện tại mặc dù đang giống như đùa với lửa, nhưng Florentino biết mình bắt buộc phải làm, nếu cứ để Mạn Thiên cầm gia sản của gia tộc Bách Hoa đè ép hắn, sớm muộn Florentino sẽ bị cao tầng gia tộc khiển trách, dần dần khi nhận ra hắn hết giá trị sử dụng, Florentino dù là truyền nhân trực hệ nhưng cái mạng nhỏ cũng khó mà đảm bảo.
Hắn biết, bên trong các gia tộc này, quyền lợi và địa vị mới là thứ tồn tại quan trọng nhất...
"Trước hết là giết thằng trẻ ranh này, sau cướp về Mạn Thiên nữ nhân đó, nếu nó mà không chịu thỏa hiệp..."
Florentino nở lên nụ cười đầy dâm tà, thực ra hắn đã thèm nhỏ rãi nhan sắc và thân hình gợi cảm kia của Mạn Thiên, thậm chí có lần hắn đã cho nữ nhân của mình đóng giả thành bộ dáng của nàng để chơi, nhưng đáng tiếc, nhưng nữ nhân đó làm sao xinh đẹp được như Mạn Thiên và đặc biệt là không bao giờ có thể có khí chất cao quý, thông minh và tài trí của một quý tiểu thư như nàng.
Florentino lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh, không phải ảnh của Mạn Thiên và của Nam Vô Tâm, nếu Nam Vô Tâm biết tên này giấu ảnh hắn trong người chắc chắn sẽ ác tâm chết.
Nhìn vào tấm ảnh, Florentino suy tư lẩm bẩm: "Không lẽ Mạn Thiên thích kiểu mặt trắng tiểu bạch kiểm này?"
Florentino lại lấy ra tấm gương soi lên mặt mình, một khuôn mặt soái khí hiện ra, chỉ là trên cằm lẫn dưới mũi hắn có những chùm ria được cắt tỉa gọn gàng.
"Con mẹ nó, liều!" Florentino ánh mắt trở nên kiên quyết, bộ râu tốn công chăm sóc không biết bao nhiêu năm, hiện tại cũng cạo hết, mục đích duy nhất có lẽ là chỉ nhằm lấy được nữ thần trong lòng phương tâm.
Cạo hết râu ria trên mặt, một khuôn mặt thanh niên tầm 26, 27 tuổi anh tuấn soái khí hiện ra, không thể không nói Florentino rất đẹp trai, nếu không thì sẽ không có các tiểu thư quý tộc ngu muội và đâm đầu vào hắn.
"Mé, đẹp trai thế này ai chịu nổi, không hổ là mình, haiz!" Tự nháy mặt với bản thân trong gương, Florentino trong lòng điên cuồng tự sướng...
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đẹp trai hơn của Nam Vô Tâm, Florentino lập tức không còn tâm trạng, mặc dù rất ghét thằng này nhưng Florentino không thể không công nhận thằng này đẹp trai hơn hắn, tức giận tự an ủi bản thân: "Đẹp trai thì có ích gì, thằng bám váy đàn bà, tao sẽ cho mày biết thế nào là đàn ông đích thực!"
Không lải nhải linh tinh nữa, Florentino còn bận phải xử lí các tổn thất của sản nghiệp bị thua lỗ, tình trạng hiện tại của hắn rất khẩn cấp, cao tầng gia tộc đã cho hắn một nấc thang, nếu chuyện này còn không giải quyết kịp thời, có lẽ từ thiếu gia phong lưu phóng khoáng xuống còn thanh niên trông chuồng ngựa không còn xa...
...
Gia tộc Hoa Hồng, phủ Bá Tước.
Nữ Bá Tước của gia tộc Astrid•Hoa Hồng đang cầm ngồi tại bàn làm việc, trên tay cầm một cây búi lông cắm cúi viết.
Tuy đang ngồi nhưng dễ nhận thấy Astrid có dáng người cao ráo, dù trên thân phủ kín giáp sắt nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng sử hữu ba vòng cân đối, ngực nở mông cong, đẻ hai ba đứa vẫn không có vẫn đề gì.
Bên trên là khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng hồng, tuy không có nét thanh thuần tươi mới của thanh xuân thiếu nữ nhưng vẻ quyến rũ thành thục trên người nàng lại khơi gợi lòng chinh phục của đàn ông nhiều hơn.
Đặc biệt là mái tóc dài đỏ rực kia, cùng với bên dưới là hai hàng lông mày đỏ đậm dài ra tinh tế, đôi mắt trong trẻo có thần, trại giữa toát ra một cỗ anh khí của nữ kiếm sĩ kiên cường bất khuất.
Astrid với lấy cốc trà đưa lên miệng làm một hớp, cùng lúc đó cánh cửa phòng bị đẩy ra, theo đó là ầm ầm tiếng bước chân cùng với một âm thanh nữ tính mềm mại vang lên: "Sư phụ, ta về rồi đây!"
"Phụt, khặc..khụ khụ..!" Astrid ngay lập tức phun ra hết trà trong miệng, khuôn mặt mộng bức nhìn đến một cái toàn thân mặc chiến giáp hầm hố bước vào, cao ít nhất phải hơn 2 mét!
Hoa Tư Vũ cũng ngớ người, lúc này mới nhớ ra mình chưa mở mũ giáp lên, thế là nàng mở ra phần giáp trước mặt, để lộ ra dung nhan xinh đẹp của mình, mỉm cười vui vẻ đối với Astrid nói: "Sư phụ, hề hề, xin lỗi ngài, là ta sơ ý!"
Astrid nhận ra là bảo bối đồ nhi, lúc này mới bình tĩnh lại, khi nãy nàng cứ tưởng có ai đến đánh mình một trận tơi bời.
"Tiểu Vũ, tiểu Vũ đó à, về là tốt!" Astrid đưa khăn lên lau miệng vừa cười vừa nói.
Chỉ là không để ý đống giấy tờ bên dưới đã bị trà kèm theo nước miếng của nàng phun ra ướt hết, kiểu gì cũng phải làm lại từ đầu.
Hoa Tư Vũ ngồi xuống bên cạnh sư phụ, Astrid từ bé nuôi nấng nàng khôn lớn nên tình cảm của hai người chẳng khác nào như người mẹ với con gái, vô cùng thân cận.
Astrid cũng vậy, trước đến nay một lòng luyện kiếm, không yêu đương, không lập gia đình, cho nên toàn bộ tình cảm dồn vào Hoa Tư Vũ, nàng cũng coi bảo bối đồ nhi giống như con đẻ của mình...