Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor

Chương 159: Công Chúa chăm sóc



Đối với Nam Tuyết Thần tuyên bố, đám nữ nhân ai cũng thấy không thể tin nổi, đường đường là Tinh Linh Công Chúa địa vị tôn quý mà lại chấp nhận ở bên cạnh chăm sóc cho Nam Vô Tâm.

Nhưng họ cũng không ý kiến gì đoán rằng hắn và Nam Tuyết Thần có một thỏa thuận nào đó quan trọng.

Thế là Nam Vô Tâm và đám người đành phải ở lại trên quần đảo thêm một đoạn thời gian nữa, tất nhiên Capheny không ở lại được, thấy Nam Vô Tâm đã tỉnh lại nàng đã có ý định trở về Mildar!

Trước khi nàng đi tất nhiên Nam Vô Tâm hứa hẹn sau này sẽ đến đó tìm nàng, Capheny ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong nội tâm có chút vui mừng.

Còn có cả Sephera, nàng thân phận là viện trưởng học viện Ma Pháp, Sephera phải trở lại học viện với những công việc của mình.

Trước khi đi còn không quên đưa cho Nam Vô Tâm viên ngọc bội Thánh tích của Edras, đó là phần thưởng hạng nhất của hắn.

Đến tối, do chỉ có một phòng nhỏ nên Nam Vô Tâm đưa hết toàn bộ đám nữ vào Vô Hạn Thứ Nguyên Châu kể cả là Mạn Thiên và Thane Rosalia, cho phép các nàng được quyền tự do ra vào bên trong không gian này Nam Vô Tâm đương nhiên cũng đã coi nàng là người của mình!

Mạn Thiên khi vào bên trong cũng hiểu điều này ý nghĩa như thế nào, Mạn Thiên tuy ngượng ngùng nhưng những ngày qua nàng đã rõ tình cảm của mình dành cho hắn là gì nên cũng vui vẻ mà vào trong.

Ngoài ra Kalila đang một mực bất tỉnh cũng được đưa vào bên trong, Nam Vô Tâm cũng đã xem qua tình trạng của nàng, cơ thể đã ổn nhưng linh hồn đang bị tổn thương, một mực ngủ say không thể tỉnh lại.

Còn Donna thì đương nhiên không thể kè kè ở bên hắn mãi được, nàng là thiếu chủ của Thánh Minh Công Hội, vô cùng bận rộn!

Hiện tại trong phòng chỉ còn Nam Vô Tâm đang ngồi trên xe lăn và Nam Tuyết Thần, hắn hiện tại đi lại đều khó, thân thể chỉ cần di chuyện mạnh một chút là đau nhức, cực giống người tàn tật tiêu chuẩn!

Nam Tuyết Thần áp chế lại trong nội tâm ngượng ngùng, nàng mở miệng nói: "Nói đi, làm thế nào để truyền năng lượng từ huyết mạch đây?"

Sở dĩ nàng hỏi vậy là vì mặc dù đã biết mình là Ma Thần hậu duệ nhưng nàng hoàn toàn chưa thể kiểm soát và sử dụng được nó, dĩ nhiên cũng không thể phóng thích nó ra truyền cho Nam Vô Tâm.

Nam Vô Tâm nghe vậy lập tức sững sờ, hắn hình như chưa nghĩ đến vấn đề này, có chút lúng túng nói: "Để ta hỏi sư phụ ta lại đã!"

"Sư phụ ngươi, đâu, là Sephera tiền bối ư?" Nam Tuyết Thần hiếu kì hỏi, Nam Vô Tâm lắc đầu bảo không phải, trong đầu thì điên cuồng gọi Quân Nhi nha đầu.

"Cái gì nữa vậy Đại ca?" Quân Nhi hiện lên giống như ngái ngủ đáp.

Nam Vô Tâm lập tức hỏi: "Nha đầu, làm sao mà truyền lực được, Nam Tuyết Thần cô nàng này còn chưa kiểm soát được Ma Thần huyết mạch!"

Quân Nhi trầm ngầm một hồi lâu rồi nói: "Hình như là thế thật!"

Nam Vô Tâm thiếu chút bạo tạc: "Thì chả thế à, còn không mau giúp đại ca ngươi!"

"Ồ, được rồi!" Quân Nhi nha đầu ngẩn ngơ đáp, sau đó nàng phất tay, Nam Vô Tâm dường như cảm nhận được một luồng điện vô hình từ tay nàng bay đến Nam Tuyết Thần.

Làm xong Nam Vô Tâm dường như cảm thấy hình bóng của nha đầu có chút mờ nhạt hơn bình thường, lo lắng nói: "Nha đầu, làm vậy không sao chứ?"

Thấy Nam Vô Tâm quan tâm đến mình, Quân Nhi cười nói: "Không sao đâu đại ca, ta chỉ cần nạp năng lượng là được, trong thời gian một tháng này chắc không được gặp Đại ca rồi!"

Nam Vô Tâm nghe vậy trong lòng cảm động, cũng đau xót, trịnh trọng nói: "Quân Nhi nha đầu, cảm ơn ngươi!"

Quân Nhi mỉm cười rồi biến mất.

Đằng sau Nam Tuyết Thần cả người khựng lại một nhịp, đột nhiên nàng kinh ngạc thốt lên: "Kì quái!"

Nam Vô Tâm hiếu kì hỏi: "Sao vậy?" Nam Tuyết Thần ngay lập tức đáp: "Ta cảm thấy, như thế nào nhỉ, giống như là bên trong cơ thể có một cái gì đó nổi lên!"

Nam Vô Tâm biết đó là gì, hắn nói: "Vậy ngươi cảm nhận nó xem, nhỡ đâu là.."

Nam Tuyết Thần nghe theo lời hắn, nàng cảm nhận bên trong thể nổi cụ thể là bên trong huyết quản của mình có thêm một dòng lưu chuyển, Nam Tuyết Thần cảm thấy giống như nó vẫn luôn ở đây nhưng giờ nàng mới cảm nhận được.

Nàng cố gắng vận động nó và rồi,

Hưu..

Một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ người nàng phát ra, Nam Tuyết Thần trong chốc lát kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng vui mừng hét lên: "Được rồi, ta làm được rồi, ta cảm nhận được nó rồi!"

Sau đó Nam Tuyết Thần dần dần thành tạo vận động sức mạnh của Ma Thần huyết mạch trong cơ thể, tất nhiên chỉ là một phần rất nhỏ của nó nếu không thì động tĩnh không có nhỏ như vậy!

Nam Vô Tâm thấy nàng làm được nhanh như vậy cũng mừng cho nàng, cười nói: "Chúc mừng Công Chúa lại trở nên mạnh hơn!"

Nam Tuyết Thần cười ha hả nói: "Ha ha, bổn Công Chúa đã kiểm soát được sức mạnh này rồi, nếu đánh lại chung kết, ngươi chưa chắc thắng được!"

Chính Nam Tuyết Thần cũng không nhận ra rằng mình đang trở nên nói nhiều hơn và cười nhiều hơn khi ở bên cạnh hắn, có lẽ sự thoải mái và thân cận đã khiến nàng như vậy!

Nam Vô Tâm nhìn đến thân thể tàn tạ của mình, hắn ngay lập tức ngoan ngoãn nịnh nọt nàng: "Vâng vâng, Công Chúa là nhất, vậy bây giờ chữa thương cho ta được chưa!"

Nam Tuyết Thần nghe thế khuôn mặt bắt đầu trở lại nghiêm túc, nàng nói: "Vậy ta bắt đầu nhé!"

Nói xong nàng đặt hai bàn tay của mình ra sau lưng Nam Vô Tâm, trong cơ thể bắt đầu vận chuyển năng lượng từ Ma Thần huyết mạch truyền vào người hắn.

Nam Vô Tâm ngay lập tức cảm nhận được từng dòng năng lượng cùng loại truyền vào thể nội của hắn, trong cơ thể kinh mạch đã phế bắt đầu dần dần hồi phục lại nhưng rất chậm, không những vậy mà cơn đau âm ỉ cũng dịu lại.

Ngoài ra Nam Vô Tâm còn cảm giác được dòng năng lượng mang theo sự dễ chịu khoan khoái đang len lỏi từng ngóc ngách bên trong cơ thể.

Cộng thêm cả người mệt mỏi rã rời và cảnh giới đã trở về thành phàm nhân, chẳng mấy chốc Nam Vô Tâm đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Nam Tuyết Thần thấy hắn đã ngủ mất cũng giận mắng một câu, nhưng vẫn tiếp tục truyền năng lượng cho hắn đều đặn, dù thế năng lượng trong người nàng cũng không phải vô hạn, trán của Nam Tuyết Thần đã thấm mấy giọt mồ hôi.

Một mực đến khuya tối, năng lượng từ Ma Thần huyết mạch của nàng tạm thời cạn kiệt, Nam Tuyết Thần cũng buông tay ra, cả người nàng cũng đã dính đầy mồ hôi.

Nhìn đến Nam Vô Tâm đã ngủ say sưa, Nam Tuyết Thần hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy dìu hắn về giường kê gối đắp chăn cẩn thận cực kì chu đáo, làm xong Nam Tuyết Thần nhìn gương mặt ngủ ngon lành của hắn trên miệng thì thào:

"Nam Vô Tâm, rốt cuộc ngươi là ai vậy?"

Nam Vô Tâm xuất hiện giống như một ngã rẽ làm thay đổi quỹ tích của cuộc đời nàng, hắn thể hiện ra những điều quá thần bí khiến nàng khó mà tin nổi, Nam Tuyết Thần cảm thấy từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ có việc khiến nàng nan giải như vậy:

"Sau này về nhà phải hỏi mẹ, có khi mẹ biết gì đó về cái tên Nam Vô Tâm này!"

Cảm thấy thân thể mệt mỏi cộng thêm mồ hôi tuôn ra, mặc dù nàng là người tu luyện chất tiết ra từ cơ thể không có chút bẩn nào nhưng Nam Tuyết Thần vẫn có chút khó chịu.

Nam Tuyết Thần quyết định tìm chỗ đi tắm qua một lần, cả người sạch sẽ thư thái trở ra Nam Tuyết Thần cũng muốn đi ngủ, tất nhiên không phải bên cạnh Nam Vô Tâm, bên trong căn phòng này vẫn còn một cái giường khác cách xa chỗ hắn.

...

Sáng hôm sau, Nam Vô Tâm lờ mờ mở mắt, cảm giác tối qua hắn đã lâu lắm rồi không có một giấc ngủ ngon như vậy.

Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, trong người đã không còn đau nhức mãnh liệt nữa rồi, cảm nhận được kinh mạch trong người cũng đã khôi phục được một phần nhỏ, là một tín hiệu đáng mừng.

Ngó nhìn xung quanh không thấy Nam Tuyết Thần đâu, có lẽ nàng đã đi đâu đó rồi, nhưng hắn vẫn không xuống giường, mặc dù người đã bớt đau nhưng vẫn chưa đủ để đi lại.

Nam Vô Tâm lấy ra từ băng nhẫn Skadi trữ vật một cái hộp ngọc, mở ra và lấy miếng ngọc bội bên trong ra nhìn kĩ.

Nam Vô Tâm ngoài việc cảm thấy nó rất đẹp ra thì còn có một cỗ năng lượng ma pháp lưu chuyển, quan sát kĩ nó một hồi lâu nhưng vẫn chẳng nhận ra điểm gì nữa, Nam Vô Tâm cất nó đi lắc đầu lẩm bẩm: "Thánh tích ngọc bội của Edras này không phải chỉ là một cái ngọc bội trang trí đó chứ, chả có gì đặc sắc!"

Nếu Edras còn sống mà nghe thấy điều này chắc sẽ liều mạng với hắn...

Cất ngọc bội đi, Nam Vô Tâm nhớ lần trước vẫn còn thông báo của hệ thống, hắn ra lệnh nói: "Hệ Thống, phần thưởng nhiệm vụ Ghi danh Quang Vinh Đài của ta đâu?"

Ngay lập tức âm thanh máy móc bất nam bất nữ vô tình của hệ thống vang lên:

"Ting~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ: Ghi danh Quang Vinh Đài. Nhận được phần thưởng: Một lần triệu hoán huyết mạch Thần tộc ngẫu nhiên."

Nam Vô Tâm ánh mắt lửa nóng nhìn đến hàng chữ Thần tộc, Thần Sứ tộc của Claudia cũng chính là Thần tộc, sức mạnh thì không phải bàn cãi, lần này không biết sẽ ra thứ gì đây.

Nam Vô Tâm hưng phấn, trong lòng run lên vui sướng giống như trẻ con được mẹ phát quà, kích động nói: "Hệ thống, triệu hoán luôn đi!"

Âm thanh máy móc vô tình lại vang lên thêm một lần nữa: "Ting~ Chúc mừng kí chủ triệu hoán huyết mạch Thần tộc ngẫu nhiên nhận được: Toan Nghê Thần Thú huyết mạch!"

Nam Vô Tâm run rẩy nghe đến từng chữ, chẳng cần biết là con gì giống nào nhưng cứ gắn mác Thần tộc tất nhiên là mạnh, Toan Nghê Thần Thú Nam Vô Tâm có nghe qua từ kiếp trước là Thần Thú truyền thuyết kết hợp giữa Kì Lân và Khuyển.

Thừa hưởng sự tinh túy của hai chủng tộc rất mạnh mẽ này, Toan Nghê chắc chắn cũng vô cùng bá đạo, Nam Vô Tâm không khống chế được nội tâm kích động mà bắt đầu múa máy hai tay vui sướng, trên miệng thì liên tục hát hò lung tung!

Đứng ở cửa, đang bê trên tay nồi thức ăn Nam Tuyết Thần thấy cảnh này sầm mặt lại, không ngờ rằng tên này sau khi tàn tật thì cũng bị tâm thần, nàng bắt đầu có suy nghĩ về việc bắt đầu một khóa trị liệu đặc biệt cho hắn.

Nam Vô Tâm đang múa may quay cuồng thì đúng lúc quay sang nhìn thấy Nam Tuyết Thần đứng ở cửa, nàng dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, Nam Vô Tâm ngay lập tức biết con hàng này hiểu nhầm gì đó, gào lên: "Không phải, không phải như cô nghĩ!"

Nam Tuyết Thần làm ra bộ ta đã hiểu tất cả nói: "Không cần phải như vậy đâu, ta hiểu ngươi đang từ đỉnh vinh quang đột nhiên rơi xuống thành phế nhân, cũng không trách khi mà tâm lý trở nên đần độn, bất thường!"

Nam Vô Tâm thở dài, không giải thích được nên đành thôi, nói hắn quay ra được Toan Nghê Thần Tộc nên vui mừng? Như vậy nàng chắc chắn càng thấy hắn điên hơn!

Nhìn nồi thức ăn trên tay Nam Tuyết Thần, Nam Vô Tâm hiếu kì nói: "Là mang cho ta sao?"

Nam Tuyết Thần gật đầu, tiến lên bên cạnh bàn bắt đầu múc thức ăn ra cho hắn, vừa làm vừa nói: "Ừm, ngươi giờ đã là phế nhân rồi, không còn tu vi nên cảm thấy đói đúng chứ!"

Nam Vô Tâm lập tức cảm động không thôi, cũng không ngờ Tinh Linh Công Chúa cao quý lại có một mặt ôn nhu và chu đáo như vậy, nhưng nghe thấy Phế nhân hai chữ lại cảm giác được không tốt lắm, đành phải chỉnh sửa:

"Ta không phải là phế nhân, ta vẫn còn cứu được!" Nhưng sau đó lại thận trọng và chân thành nói: "Nam Tuyết Thần, cảm ơn cô!"

Nam Tuyết Thần hiếm thấy nở một nụ cười vui vẻ nói: "Không có gì, ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì là người đầu tiên được thưởng thức hương vị đồ ăn của bản công chúa đấy!"

"Là cô nấu sao, cô mà biết nấu ăn?" Nam Vô Tâm lập tức khó tin thốt lên, đồng thời trong lòng còn dâng lên một dự cảm bất an.

Nam Tuyết Thần thì lại hồn nhiên đáp: "Đương nhiên rồi, bên ngoài hiện tại đã đang bị người ta thu dọn sau trận chiến hôm trước, làm gì có ai mở quán đâu!"

Nam Vô Tâm dưới sự dìu dắt của Nam Tuyết Thần ngồi vào xe lăn cho người tàn tật, đẩy hắn đến bàn ăn, đúng như những gì mình cảm giác, nhìn vào nồi thức ăn, Nam Vô Tâm run rẩy ngước lên trên nhìn Nam Tuyết Thần nói: "Ta đột nhiên không thấy đói nữa!"

Nam Tuyết Thần không cho hắn cơ hội, nghiêm mặt nói:

"Ngươi phải đói!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv