Lúc điều tra, bác Giang phát hiện ra ở trong Tử Trúc Lâm có ẩn chứa bí mật gì đó rất lớn, còn về phần đó là bí mật gì thì bác Giang nói với tôi bây giờ ông ấy cũng chưa biết rõ, hơn nữa không hiểu vì sao ông ấy còn đắc tội với ma nữ Ngũ Nương trong Tử Trúc Lâm nữa.
Cuối cùng tất cả manh mối bác Giang tìm được đều hướng về phía Chu Thuận, sau nhiều lần theo dõi Chu Thuận đều thất bại, lúc đã rơi vào đường cùng thì phát hiện ra tôi nhận công việc chuyển phát nhanh. Sau khi cảnh báo để đảm bảo an toàn cho tôi, bác Giang tiếp tục điều tra, chỉ là một thời gian dài vẫn không có kết quả, lúc này mới nhớ đến tôi, và bắt đầu hợp tác với tôi.
Chuyện nhìn có vẻ khó đoán nhưng lại được giải thích khá đơn giản, thời gian qua đi, tôi cũng bắt đầu không còn quá cảnh giác với bác Giang nữa.
Sau khi cơm nước xong, tôi lấy xe chở bác Giang đến nơi tối hôm qua tôi theo dõi Chu Thuận.
Trước khi đi đến đó, tôi cố ý đi ngang qua bưu cục chuyển phát nhanh một chút, phát hiện Chu Thuận còn ở đó, trong lòng tôi liền an tâm hơn rất nhiều.
Lúc lái xe tôi nhìn bác Giang một chút, ông ấy ở vị trí ghế phó lái đang híp mắt nghỉ ngơi, tôi có chút nghi ngờ hỏi bác Giang: “Bác Giang, chuyện yểm bùa kia bác học được từ đâu thế?”
Bác Giang mở mắt ra nhìn tôi một cái rồi nói: “Cậu đừng nên học những thứ đó, nhân quả tuần hoàn, có được có mất. Chuyện này mặc dù lợi hại thật, nhưng lúc học được cái gì đó thì cũng sẽ phải trả giá, nếu như không phải vì cứu cháu gái mình thì tôi cũng sẽ không làm những chuyện này.”
Tôi không hiểu hết những chuyện đã xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó lúc gặp được bác Giang, cả người bác Giang gầy như củi khô, tóc đã lấm tấm hoa râm. Nghĩ đến câu nói của bác Giang, ý là có được có mất, có được một thứ rất có lợi, thì cũng sẽ phải mất đi một thứ rất quan trọng.
“Người bạn kia của cậu rất có bản lĩnh, nhưng cậu phải đề phòng cậu ta, tôi thấy cậu ta trong lòng cũng có chút thủ đoạn.” Bác Giang bỗng nhiên nói.
Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến người ông ấy nói đến là ai.
Bác Giang chắc là nhắc đến Phương Tưởng, bác Giang có thể thông qua hình nhân nhìn thấy mọi thứ, sợ là tối hôm qua ông ấy đã thấy Phương Tưởng phá hủy hình nhân đi rồi.
Chưa đi bao lâu đã đến căn nhà mà tôi đến tôi hôm qua, tôi với bác Giang cũng không xuống xe ngay mà ngồi trên xe nhìn vào bên trong.
Bác Giang híp mắt nhìn chằm chằm căn nhà, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: “Tối hôm qua cậu nói có ma là như thế nào?"
Tôi kể chuyện tối hôm qua đã xảy ra cho bác Giang nghe, nghe xong ông ấy như có điều gì suy nghĩ gật đầu, sau đó chỉ phía trước nói: “Đi về phía trước đi, phía trước có lẽ có người, tìm người hỏi xem ở căn nhà này có chuyện gì xảy ra?”
Tôi đồng ý, sau đó giẫm ga xe có chút vượt quá tốc độ bình thường và lao đi.
Đi chưa được bao lâu đã thấy ở phía bên đường có một cái thôn trang nhỏ, có mấy ông già đang ngồi dưới gốc cây đánh cờ.
Bác Giang nở một nụ cười với tôi, nói: “Tên nhóc, xuống dưới hỏi mấy ông già kia đi, xem có thể moi ra được chuyện căn nhà từ trong miệng bọn họ không, tôi chờ cậu trên xe.”
Tôi trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ bác Giang đúng là biết lợi dụng, làm mà không ra kết quả gì tốt đều nhường hết lại cho tôi.
Trong lòng suy nghĩ như thế một lúc, tôi vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
Sau khi xuống xe tôi cố tình đi vòng vòng xung quanh một lát sau đó mới đi xuống dưới chỗ gốc cây xem mấy ông lão đánh cờ.
Mấy ông lão đang chơi cờ tướng, lúc ở quê tôi cũng hay chơi trò này, tôi không vội vàng hỏi gì mà chỉ nhìn bọn họ đánh cờ.
Một lát sau tôi phát hiện ra kỹ năng đánh cờ của ông lão này kém thật, cuối cùng tôi không nhịn được mà tranh của người ta một nước, cầm lấy quân cờ màu đen đánh một nước, dùng con tốt ăn luôn con mã của đối phương rồi nói: “Ông lão, ông nên ăn nó đi chứ, ông nhìn con xe bên này của ông xem, người ta cũng không ăn của ông được mà.”
Hai mắt ông lão sáng lên liên tục tán thưởng, ông lão ở đối diện thì mặt đen lại.
Tôi cười hì hì móc ra hai điếu thuốc đưa cho hai ông lão, sau đó nói với ông lão ở phía đối diện: “Ông lão, ông đừng giận, cháu đánh bừa thế thôi, mong ông hiểu cho.”
Thấy tôi đưa thuốc lại còn nói làm hòa, ông lão kia cũng không tức giận nữa, vừa hút thuốc vừa chơi tiếp.
Tôi thấy đã đến lúc rồi, liền mở miệng hỏi: “Ông ơi, con đường bê tông bên cạnh thôn chúng ta có vẻ không rộng lắm, sao còn chưa mở rộng ra hai bên nhỉ?”
Ông lão nhìn thoáng qua tôi rồi chỉ vào con đường bê tông, trừng mắt nói: “Xây đường bê tông rộng chừng này đã đủ chuyện xảy ra rồi, mở rộng thêm nữa thì không biết sẽ có chuyện gì đâu.”
Tôi nghe xong cảm thấy có hi vọng rồi, ngay lập tức kéo ống quần cao lên, ngồi xổm xuống một bên hỏi: “Vậy hả ông, ở đây có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Cậu không phải ở gần đây sao?” Ông lão đối diện nhìn tôi một chút rồi nói.
Tôi gật đầu nói: “Cháu ở trong thành phố, muốn đến chỗ này để thuê địa điểm kinh doanh, muốn xem có có chỗ nào tốt không?”
“Cái chỗ cứt chim này thì làm ăn được gì?” Ông lão kia trợn mắt nhìn tôi một cái rồi nói.
Tôi cười tủm tỉm kéo kéo cái túi, nói: “Không đủ tiền nên chỉ có thể chọn vài nơi như thế thôi, chắc tiền thuê nhà cũng khá là rẻ đúng không ạ?”
Nói xong tôi chỉ chỉ về phía căn nhà, nói: “Ông lão, cháu thấy căn nhà phía trước không tệ, ông có biết là nhà của ai không?”
Nhìn theo hướng tôi chỉ, sắc mặt ông lão lập tức tối đen, nhỏ giọng nói với tôi: “Cậu nói là căn nhà hai tầng kia sao?”
Tôi gật nhẹ đầu.
“Tên nhóc, tôi thấy chắc cậu cũng không phải là người nhút nhát. Nghe ông khuyên đi, đừng có thuê chỗ đó làm gì!” Nhìn tôi một cái rồi ông lão kia lập tức khoát tay nói.
Tôi tỏ vẻ không hiểu lắm hỏi lại: “Sao thế ông, căn nhà đó nhìn cũng không tệ, sao lại không nên thuê?”
Ông lão nhìn xung quanh, nói với tôi đầy chắc chắn: “Chỗ kia từng có người chết rồi, hơi nữa còn có ma làm loạn!”