Chuyển Phát Nhanh Âm Dương

Chương 25: Nghi Ngờ



Phương Tưởng nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Tử Trúc Lâm và nói: "Bây giờ anh là một cái xác không hồn, có thể nói là không có linh hồn. Người ở bên trong Tử Trúc Lâm kia chắc là linh hồn của anh, cho dù anh không ở Tử Trúc Lâm thì linh hồn của anh vẫn sẽ đúng giờ mỗi ngày đi tới nơi này, hơn nữa còn phải hoàn thành công việc trước đây của anh."

"Bên trong Tử Trúc Lâm là linh hồn của tôi, mà tôi bây giờ chỉ là một cái xác không hồn..." Tôi đột nhiên cảm giác não mình như phình to hơn, tôi vô lực ngồi bệt xuống dưới đất, lại có chút nghi ngờ hỏi: "Không phải người ta thường nói là linh hồn không thể đi ra ngoài vào ban ngày hay sao, mà nếu như vậy thì sao chúng ta có thể nhìn thấy linh hồn của tôi, mà tại sao mọi người bên trong Tử Trúc Lâm cũng có thể nhìn thấy?"

"Việc này e là có liên quan đến Tử Trúc Lâm." Phương Tưởng đứng lên phủi phủi mông, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào tiểu khu Tử Trúc Lâm.

Tôi không tiếp lời của Phương Tưởng mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Hình như phát hiện ánh mắt của tôi nên Phương Tưởng bèn nhìn tôi một cái rồi vội vàng lui về phía sau từng bước và cảnh giác nói: "Anh nhìn tôi làm cái gì, mặc dù ông đây rất đẹp trai, nhưng mà xu hướng tính dục vẫn rất bình thường, tuyệt đối không có đam mê làm gay đâu."

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Tôi vô lực lắc đầu, Phương Tưởng rất đẹp trai, nếu như là gay thì chắc chắn tôi sẽ động lòng, nhưng mà tôi lại không phải là gay: "Tôi chỉ khá tò mò, vì sao một cảnh sát như cậu lại biết nhiều như vậy, rốt cuộc là cậu có mục đích gì."

Chuyện này không thể trách tôi đa nghi được, bởi vì biểu hiện của Phương Tưởng quá khả nghi.

Thời gian tôi và cậu ta quen biết nhau còn chưa đến hai mươi tư giờ, còn chưa nói đến đủ loại biểu hiện và hành vi của cậu ta cũng không giống như một cảnh sát, mặc dù cậu ta vẫn luôn dùng vẻ vô lại để che dấu bản thân mình, nhưng mà những lời vừa nãy tuyệt đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể nói ra được, hơn nữa còn làm được.

"Tôi có mục đích cái mịa ấy, ông đây là một cảnh sát hình sự bình thường. Cấp trên giao chuyện ở Tử Trúc Lâm cho tôi xử lý, bảo tôi tới đây điều tra tình hình." Phương Tưởng trợn mắt, thản nhiên nói với tôi: "Mà anh lại là nhân viên chuyển phát nhanh ở Tử Trúc Lâm, cho nên tôi mới muốn gặp anh hỏi thăm tình hình một chút, ai mà ngờ được anh lại là một kẻ kỳ lạ chứ."

Tôi nhìn chằm chằm vào Phương Tưởng, muốn tìm được manh mối qua nét mặt và ánh mắt của cậu ta, nhưng mà người này hoàn toàn không đơn giản như tôi nghĩ, cậu ta cứ ngồi ở chỗ đó phớt lờ ánh mắt của tôi, hơn nữa còn rất bình tĩnh hút thuốc.

Mặc dù mặt ngoài không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng trong lòng tôi đã sớm nổi lên lòng cảnh giác.

Phương Tưởng tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ bề ngoài của cậu ta, ít nhất thì cậu ta chắc chắn không phải chỉ là một tên cảnh sát đơn giản như vậy.

"Nhà cậu có mấy phòng?" Tôi thu hồi ánh mắt, thở dài hỏi.

Phương Tưởng không chút do dự trả lời tôi: "Hai phòng."

"Vậy trong nhà cậu còn có ai khác nữa không?" Tôi tiếp tục bình tĩnh hỏi.

Phương Tưởng lắc đầu một cái: "Chỉ có một mình tôi thôi, anh hỏi cái này làm gì?"

"Vậy thì tốt quá, cho tôi đến ở nhờ nhà cậu vài ngày." Tôi đứng dậy phủi phủi bùn đất trên mông, sau đó không đợi Phương Tưởng trả lời mà lập tức cười nói với cậu ta: "Cảm ơn."

Phương Tưởng sững sờ mất một lúc lâu rồi mới đứng lên hét lên với tôi: "Ninh Lang, con mẹ nhà anh, tại sao lúc trước tôi lại không phát hiện ra anh là một tên vô sỉ như vậy chứ?"

"Lúc trước cậu quen tôi sao?" Tôi cũng không quay đầu lại mà nói một câu.

Phương Tưởng im lặng một chút, đột nhiên nở nụ cười bỉ ổi nói với tôi: "Đến nhà tôi ở cũng được, nhưng anh phải giao tiền thuê phòng ra đây."

Nghe thấy anh ta muốn thu tiền thuê phòng, bước chân của tôi lập tức ngừng lại, sau đó tôi giơ tay lên nói với Phương Tưởng: "Cậu vô duyên vô cớ dùng dao cắt tay tôi một cái, tôi còn chưa đòi tiền thuốc men đâu, tôi đến nhà cậu ở thì cậu cũng đừng hòng đòi tiền thuê phòng của tôi, hai chúng ta coi như là đã thanh toán xong..."

Tôi còn chưa nói xong thì phát hiện vết thương bị Phương Tưởng dùng dao găm rạch lúc trước đã biến mất không còn bóng dáng.

Chân mày của tôi nhíu chặt lại, sau đó lại giơ tay còn lại lên liên tục nhìn qua nhìn lại, phát hiện cả hai tay đều không có bất kỳ vết thương nào cả, giống như là không hề xảy ra chuyện gì cả.

"Làm gì có vết thương nào đâu." Phương Tưởng vỗ tôi một cái, nhún vai nói, dường như ngay từ đầu cậu ta đã biết là sẽ có kết quả như thế này vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Phương Tưởng cười khà khà nói với tôi: "Tôi thu tiền thuê phòng của anh không phải là lấy tiền của anh."

"Vậy cậu muốn làm gì?" Dù sao thì tôi cũng không quan tâm đến chuyện bàn tay của mình nữa, bây giờ tôi đã là thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn quan tâm đến những thứ này làm gì nữa.

Phương Tưởng im lặng một chút rồi nói: "Cấp trên bảo tôi tới đây điều tra chuyện của Tử Trúc Lâm, chắc chắn là Tử Trúc Lâm có điều gì đó mờ ám. Tôi nghĩ là anh làm nhân viên chuyển phát nhanh ở Tử Trúc Lâm, nên muốn bảo anh phối hợp với tôi điều tra chuyện ở bên trong Tử Trúc Lâm cho rõ ràng."

Lời của Phương Tưởng khiến tôi rơi vào trầm tư.

Nói thật ra thì tôi thật sự muốn đồng ý với Phương Tưởng, bởi vì cả hai chúng tôi có cùng mục đích, đó chính là điều tra rõ về Tử Trúc Lâm.

Chỉ là thứ duy nhất khiến tôi lưu tâm chính là cái người tên Phương Tưởng này.

Cho dù nói thế nào thì tôi cũng cảm thấy Phương Tưởng có chút vấn đề, cũng có mục đích không thể để cho ai biết giống như Chu Thuận.

Tôi phát hiện ra bên cạnh mình không có người nào có thể tin tưởng được, mà bản thân lại giống như luôn bị người khác dắt mũi đi về phía trước.

Ngẩng đầu lên nhìn Phương Tưởng, lòng tôi trầm xuống, gật đầu nói được với Phương Tưởng, tôi đồng ý với cậu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv