Một hai giây trôi qua, trong điện thoại đột nhiên truyền tới một giọng nói khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Con mẹ nó, anh vừa làm cái gì vậy. Tôi gọi mà sao anh lại không nghe máy hả?" Trong điện thoại truyền tới một giọng nói có chút lưu manh, trong đầu tôi không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh người đàn ông vô cùng diêm dúa lòe loẹt mà mình gặp ở trong bệnh viện tâm thần kia.
Tôi sửng sốt một chút rồi nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình không nhìn thấy bóng dáng của Phương Tưởng đầu, lúc này mới lên tiếng, nói: "Cậu nhìn thấy tôi á, cậu đứng đâu mà nhìn thấy tôi vậy, sao tôi lại không nhìn thấy cậu?"
"Đang đứng ngay trước cửa Tử Trúc Lâm đây, tôi thấy anh lái xe ba gác đi vào bên trong, có gọi thế nào anh cũng không nghe thấy, đến lúc tôi đuổi theo thì phát hiện đã không thấy bóng dáng anh đâu rồi."
Nghe thấy Phương Tưởng nói thế, cả người tôi liền run lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã là hai giờ ba mươi phút chiều.
Thời gian hai giờ ba mươi phút này không xa lạ gì với tôi, bởi vì mỗi lần tôi đi giao hàng đều sẽ đến Tử Trúc Lâm vào đúng hai giờ ba mươi phút chiều.
Rõ ràng là bây giờ tôi đang ở chỗ này thì làm sao có thể xuất hiện ở Tử Trúc Lâm được chứ.
Chuyện ngày hôm qua lại xảy ra một lần nữa, rốt cuộc cái người giao hàng chuyển phát nhanh là người nào không biết.
“Anh đứng ở bên ngoài Tử Trúc Lâm chờ tôi, tôi tới gặp anh. Nhớ là đừng có di chuyển, cũng không được vào Tử Trúc Lâm." Nói xong, tôi không đợi Phương Tưởng trả lời đã lập tức cúp điện thoại.
Từ vị trí bây giờ của tôi đến Tử Trúc Lâm cũng phải mất ít nhất là hơn ba mươi phút, lúc này mà chạy đến đó thì chắc chắn là không kịp nữa rồi, nếu Phương Tưởng mà phát hiện ra gì đó thì tôi hoàn toàn không thể giải thích với anh ta.
Đúng vào lúc này, có một chiếc xe taxi đột nhiên đi qua bên cạnh tôi, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức giơ tay lên ngăn lại.
Sau khi bảo tài xế lái xe đến Tử Trúc Lâm, tôi ngồi ở trong xe với vẻ mặt chờ đợi, một lát sau tôi nói tài xế: "Bác tài, tôi muốn đi đường kia."
"Không phải là cậu muốn đến Tử Trúc Lâm sao, đương nhiên là phải đi đường Hồng Tinh chứ, đường này nối thẳng đến Tử Trúc Lâm, đi bảy tám phút là tới nơi rồi." Bac tài không quay đầu lại, nói.
Tôi nhíu mày nói với tài xế: "Đừng đi đường Hồng Tinh, phía trước có một cái ngã ba, rẽ vào từ ngã ba rồi sau đó đi lên đường lớn."
Con đường mà tôi nói chắc hẳn tài xế cũng biết, ông ta nghi ngờ hỏi tôi: "Cậu nhóc định làm gì thế, đi đường Hồng Tinh gần hơn, đường nhỏ không dễ đi mà lại còn xa nữa."
"Ông cứ tính theo cước trên đồng hồ đi, lát nữa tôi sẽ trả thêm tiền cho ông."
Thấy tôi nói như vậy thì tài xế cũng không nói gì nhiều nữa, kiếm thêm được tiền thì ai mà không vui.
Sở dĩ tôi muốn đi đường khác là vì xe vừa khéo đi ngang qua trước bưu cục nên tôi muốn nhân đó xem thử tình hình ở bên trong.
Con đường nhỏ này hơi xóc nảy, khó đi, đi khoảng bốn năm phút thì tôi nhìn thấy bưu cục nên bèn bảo tài xế giảm tốc độ lại.
Lúc đi ngang qua trước bưu cục, tôi nhìn chằm chằm vào bên trong, phát hiện Chu Thuận đang ngồi trong bưu cục chơi điện thoại.
Không biết tại sao Chu Thuận đang chơi điện thoại lại đột nhiên đặt điện thoại xuống rồi nhìn ra ngoài.
Tôi thấy căng thẳng ở trong lòng, lập tức ngồi xổm xuống theo phản xạ, sau đó giục tài xế lái xe nhanh lên, tài xế gật đầu một cái rồi đạp chân ga, chiếc xe bèn chạy vọt đi.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua tấm kính trong suốt ở đằng sau, khi phát hiện Chu Thuận không đi ra ngoài thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm một cái.
Bác tài không thể hiểu được vì sao tôi lại làm như vậy, nhưng cũng không nói gì cả, hỏi tôi một câu là còn có vấn đề gì không, tôi bèn nói rằng không còn vấn đề gì nữa thì lúc này mới đi về phía Tử Trúc Lâm.
Tôi ngồi trên xe mà tim vẫn đập thình thịch.
Chắc chắn là Chu Thuận có vấn đề, rất có thể anh ta không phải là người.
Thử hỏi một người làm sao có thể làm ra được những chuyện vừa thần bí lại quỷ dị như vậy chứ?
Rõ ràng là tôi đang ở chỗ này, vậy tại sao bên trong tiểu khu Tử Trúc Lâm lại xuất hiện một tôi nữa?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì tài xế đã dừng xe lại trước cửa Tử Trúc Lâm, tôi nhìn đồng hồ thì thấy trên đó hiển thị là hai mươi lăm nhân dân tệ, tôi lấy ba mươi nhân dân tệ đưa cho bác tài, nói với ông ta là không cần phải trả tiền thừa.
Tài xế nở nụ cười, nói tôi là một chàng trai tốt rồi bảo tôi xuống xe.
Mới vừa xuống xe thì tôi đã nhìn thấy Phương Tưởng đang ngồi xổm bên cạnh Tử Trúc Lâm hút thuốc.
Hôm nay cậu ta không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, cộng thêm gương mặt cùng với kiểu tóc được tạo kiểu kỹ lưỡng của cậu ta, hoàn toàn có thể coi là một mỹ nam.
Nhưng tôi càng nhìn khuôn mặt của cậu ta lại càng cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ là do ghen tỵ.
Lúc tôi xuống xe thì đúng lúc Phương Tưởng ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn tôi một cái rồi đột nhiên ngẩn ra, sau đó lại lập tức quay đầu liếc nhìn vào sâu bên trong Tử Trúc Lâm.
Tôi hít sâu một cái, e là không thể lừa gạt cậu ta được nữa, cho dù tôi không nói thì Phương Tưởng cũng không ngốc, chắc chắn cậu ta có thể nhận ra được điều gì đó.
Phương Tưởng đứng dậy đi về phía tôi, lúc cậu ta bước tới vẫn ngậm điếu thuốc ở trong miệng, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trông như lưu manh vậy.
Chờ cậu ta đi tới bên cạnh tôi, tôi hơi ghét bỏ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cậu ta rồi vứt xuống đất.
Phương Tưởng hơi ngạc nhiên rồi nở nụ cười và nói với tôi: "Hoàn lương rồi à, không hút thuốc lá nữa sao?"
"Vẫn hút chứ, nhưng mà nhìn cậu hút khiến tôi cảm thấy buồn nôn." Tôi không chừa cho cậu ta một chút mặt mũi nào mà nói thẳng.
Phương Tưởng bất đắc dĩ liếc tôi một cái, rồi mới nhìn về phía sâu bên trong Tử Trúc Lâm và nói với tôi: "Rõ ràng là lúc nãy tôi nhìn thấy anh đi vào trong giao hàng mà sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?"
Tôi thở dài, chợt có suy nghĩ muốn nói tất cả mọi chuyện cho Phương Tưởng, bởi vì tôi phát hiện mình dần dần có chút không thể chịu nổi những chuyện này nữa, tôi rất muốn tìm người chia sẻ với mình một chút, hơn nữa có thể nói cho tôi biết là tiếp theo tôi nên làm như thế nào.
Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, tôi không biết mình nên tin ai, cũng không biết là mình không nên tin người nào.
Đặc biệt là trải qua chuyện của Chu Thuận và Tần Đại Hữu lại càng khiến tôi trở nên cảnh giác hơn.
Tôi muốn tìm đại một lý do để lừa Phương Tưởng, nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh lọc cọc truyền đến từ bên trong tiểu khu Tử Trúc Lâm.
Tôi quá quen thuộc với âm thanh này, đây là tiếng do xe ba gác tạo ra.
Tôi không kìm được mà quay đầu lại nhìn về phía tiểu khu Tử Trúc Lâm, Phương Tưởng cũng quay đầu nhìn sang giống tôi.
Một bóng dáng quen thuộc lái một chiếc xe quen thuộc đi ra từ bên trong tiểu khu Tử Trúc Lâm, đi ngang qua cổng tiểu khu rồi chậm rãi đi về phía trước.
Hình như là để ý thấy chúng tôi đang nhìn mình, anh ta giảm tốc độ xuống và quay đầu lại nhìn chúng tôi.
Tôi rất quen thuộc với gương mặt đó, không đẹp trai như Phương Tưởng, cũng không trắng bằng Phương Tưởng, làn da màu đồng kết hợp với các đường nét khiến khuôn mặt trông có vẻ uy nghiêm và cương nghị.
Đó chính là tôi.
Anh ta khẽ mỉm cười một cái với tôi, trong nụ cười tràn ngập sự thâm sâu không lường được.