51
"Anh em như thể tay chân, Đường Đường đương nhiên quan trọng hơn rồi."
Hạ Đường Tề mặc dù rất kiềm chế, nhưng khi nghe được những lời này, đáy mắt vẫn thoáng chốc run run.
Cậu tự nhủ rằng câu trả lời của Bạc Tu Tề là chuyện đương nhiên, nhưng cảm xúc là thứ rất khó kiểm soát, dù cậu đã cố gắng nghĩ như vậy, nhưng trái tim lại nặng trĩu như rơi xuống đáy đại dương u tối không chút ánh sáng.
Cậu không phải là người hay hoài niệm quá khứ, nhưng lúc này trong đầu lại chợt lóe lên chút ký ức.
Đó là kỳ nghỉ tốt nghiệp năm cấp 2 của cậu, cậu vẫn nhớ rằng mình đã lên kế hoạch chi tiết cho chuyến du lịch cùng Bạc Tu Tề và vài người bạn, dự định trong lúc chờ giấy báo nhập học gửi đến nhà sẽ có một khoảng thời gian thật vui vẻ, nhưng cuối cùng vì kỳ phát tình đầu tiên của cậu đến nên kế hoạch đành bị hủy bỏ.
Cậu đột ngột hôn mê, thậm chí phải nằm viện một thời gian dài.
Cậu trở thành cục cưng được bố mẹ ngày đêm chăm sóc trong bệnh viện, dù có chút cực khổ nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.
Chuyện đáng giận là trong thời gian cậu nằm viện hơn một tháng Bạc Tu Tề không hề đến thăm cậu dù chỉ một lần, và ngay cả khi cậu gửi tin nhắn, anh cũng rất lâu mới trả lời.
Cậu không thể hiểu được tại sao Bạc Tu Tề lại lạnh nhạt như vậy, sau khi xuất viện, cậu đã tức giận đi cả đêm tới nhà tìm anh.
Cậu và Bạc Tu Tề hẹn nhau tại xích đu ở dưới khu chung cư, Bạc Tu Tề đến đúng giờ, nhưng khi Hạ Đường Tề bắt đầu oán giận tại sao anh lâu như vậy không đến thăm cậu, anh chỉ thờ ơ nhún vai .
"Ôi chao, Đường Đường ơi, đừng có như vậy nha, tôi không tới thăm cậu là vì đại sự cả đời của tôi đó..."
Hạ Đường Tề hỏi anh đại sự cả đời của anh là gì.
Bạc Tu Tề vẫn cứ cà lơ phất phơ.
"Tôi đi hẹn hò với tiểu mỹ nhân nha."
Đêm hôm đó chua xót hơn bây giờ rất nhiều, cậu suýt chút nữa đã tức tới bật khóc.
"Bạc Tu Tề! Anh coi tôi là cái gì hả!"
Hạ Đường Tề trẻ tuổi khi đó vẫn đầy can đam truy hỏi tới cùng, cậu hỏi tại sao alpha này vẫn luôn mập mờ với mình, rốt cuộc quan hệ giữa 2 người bọn họ là gì.
Bạc Tu Tề cúi đầu, nhìn bóng mình in trên mặt đất, đong đưa trên xích đu và nói với cậu.
"Tôi thực sự coi cậu như em ruột của mình."
Hạ Đường Tề nhắm mắt lại, xua tan đoạn ký ức cũ này.
Cậu vốn cho rằng mọi thứ đã qua rồi.
Nào ngờ vẫn không thể quên.
52
Hạ Đường Tề bắt đầu nghỉ phép dưỡng bệnh.
Cậu vốn định ở lại bệnh viện thêm ba bốn ngày rồi xuất viện đi làm, nhưng bị Bạc Tu Tề từ chối.
Sau khi hồi phục được phần lớn, cậu được chuyển đến Khoa phục hồi chức năng Omega, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu, quả nhiên phát hiện sức khỏe cậu có vài vấn đề, cần được tĩnh dưỡng thêm.
Giờ thì hay rồi, cậu phải ngoan ngoãn ở lại đây.
Hạ Đường Tề sẽ điều trị trong bệnh viện vào ban ngày và được Bạc Tu Tề đưa về nhà mẹ anh vào buổi tối.
Sau khi bà Bạc biết chuyện phẫu thuật của cậu, bà đã rất đau xót, tình trạng của Hạ Đường Tề vừa ổn định, bà đã ra lệnh cho con trai mình đưa nhóc Tề đến nhà sống cùng.
Theo lời của bà Bạc là thế này.
Ở bệnh viện không thể thoải mái được, vẫn phải về nhà, ngủ ngon giấc không phải sẽ mau chóng khỏe hơn sao.
Hạ Đường Tề có thể vạch ra ranh giới rõ ràng với Bạc Tu Tề hiền lành và dịu dàng, nhưng cậu không cách nào nói ra những lời cứng rắn với bà Bạc được, bà là người luôn hết lòng bảo vệ cậu.
Trên đời này vẫn có một trưởng bối hết lòng yêu thương cậu như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm cắt đứt chứ?
Dù lý trí có mạnh mẽ đến đâu, cậu cũng có lúc yếu đuối.
——————
"Nhóc Tề đã về rồi!" Bà Bạc nhìn thấy Hạ Đường Tề vừa vào cửa liền nở nụ cười, bà không thèm liếc con trai mình lấy một cái, "Mau vào ăn tối thôi, dì nấu canh bồ câu thiên ma kỷ tử cho con đây."
Bị ngó lơ, Bạc Tu Tề chỉ có thể lẳng lặng thu dọn túi đồ mang về, trong túi có quần áo mà Hạ Đường Tề đã mặc, anh đem vào phòng giặt cho dì giúp việc giặt.
Bà Bạc và Hạ Đường Tề ngồi ở bàn để ăn tối.
Lúc thì bà hỏi cậu ăn có ngon không, lúc lại hỏi sức khỏe cậu hồi phục thế nào rồi.
Hạ Đường Tề đáp lời liên tục, rồi cậu thấy bà Bạc cứ xoắn xuýt muốn nói lại thôi.
"Sao vậy dì Điền? Có chuyện gì ạ?"
"Không có gì, dì muốn hỏi con, nhóc Tề à..." Bà Bạc có chút bối rối xoa xoa mu bàn tay Hạ Đường Tề, "Sau này con có muốn tìm đối tượng mới không? Dì biết vài alpha rất tốt, chờ con bình phục rồi, có muốn gặp mặt chút không?"
Hạ Đường Tề sửng sốt, ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy Bạc Tu Tề mặt mày cứng đờ đứng ở cửa, cậu rũ mắt, uống một ngụm canh, nói.
"Chắc chắn rồi ạ."
Cậu không thèm đôi co với kẻ ngốc.
53
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Bạc Tu Tề sắc mặt xám xịt đi vào phòng ăn, "Đường Đường vừa mới giải phẫu xong, còn chưa hồi phục, không có thời gian lo mấy chuyện lung tung này."
"Tìm đối tượng là chuyện vớ vẩn hả? Đây chính là chuyện nghiêm túc." Bà Bạc chế giễu thái độ của con trai mình, "Người xưa nói rất hay, cách tốt nhất để thoát khỏi một đoạn tình cảm thất bại là bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Nhóc Tề vừa trải qua phẫu thuật nên mới càng cần có người chăm sóc che chở nó cẩn thận. Con nghĩ con làm được chắc? Con da dày thịt béo, đánh con mấy cái cũng không đau. Tuy chuyện tình cảm rất khó nói trước nhưng cũng không thể để nhóc Tề độc thân mãi được." Bà Bạc nói xong thì khoác vai Hạ Đường Tề, bổ sung "Nhưng nhóc Tề à, lần này con phải cẩn thận hơn mới được, cùng lắm thì gặp mặt làm quen vài người, sau đó mới chọn người tốt nhất biết chưa."
"Mẹ...."
"Kêu cái gì mà kêu? Mẹ cũng không có lảng tai. Mẹ đang hỏi ý kiến của nhóc Tề, không tới lượt con ý kiến."
"Dì Điền." Vẫn là Hạ Đường Tề phá vỡ sự bế tắc này, cậu không muốn xen vào cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con, đứng dậy nói, "Con hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi trước ạ."
Bạc Tu Tề và bà Bạc đương nhiên không hề có ý kiến gì, sau khi nhìn Hạ Đường Tề đi về phòng, bà Bạc trừng mắt nhìn con trai mình, không khỏi thở dài.
"Nhìn bộ dạng nhỏ mọn lo trước lo sau của con đi, đáng lẽ con nên theo đuổi nó!"
Rõ ràng là luyến tiếc, còn giả vờ hào phóng cái gì.
54
Hạ Đường Tề cảm thấy rằng kể từ khi trưởng thành, cậu dường như không thể yêu một người bằng toàn tâm toàn lực của mình nữa.
Ở bên Tịch Đương Điệt chỉ vì đúng lúc cậu muốn kết hôn thì vừa hay gặp được gã, quá trình quen nhau tuy không có gì đặc biệt nhưng cậu cũng không chán ghét, sau đó cứ thế thuận theo tự nhiên mà kết hôn.
Thậm chí, nếu không có Tảo Khang và đứa nhỏ năm tuổi kia, Hạ Đường Tề còn nghĩ rằng cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cậu có thể sẽ kéo dài mãi mãi.
Tịch Đương Điệt cần cậu để vươn lên, có một cuộc sống ưu việt hơn, mà bản thân cậu thì cần một gia đình để thỏa mãn nhu cầu tinh thần.
Nói hài hước một chút thì theo lý thuyết, hôn nhân lợi dụng lẫn nhau như vậy sẽ bền vững hơn so với hôn nhân chớp nhoáng tình yêu dưới ảnh hưởng của hormone.
Vì không kỳ vọng nên khó thất vọng.
Giống như cậu sẽ oán giận rất lâu vì Bạc Tu Tề lùi bước, nhưng cậu sẽ không quá đau buồn vì sự phản bội của Tịch Đương Điệt.
Cậu thật sự đã trưởng thành hơn nhiều.
Hồi đó, cậu gây chiến tranh lạnh chỉ vì một lời nói muốn làm anh trai tốt của Bạc Tu Tề, cậu đã không thể nguôi giận trong suốt 4 năm đại học.
Nhưng bây giờ nghe lại những lời tình như thủ túc* như vậy, cậu vẫn có thể lịch sự tiếp tục đối mặt với Bạc Tu Tề, thậm chí khi được bà Bạc mời ở lại nhà, cậu cũng vui vẻ đồng ý, không vì tránh mặt Bạc Tu Tề mà từ chối lòng tốt của trưởng bối.
*Thành ngữ Trung Quốc "Tình như thủ túc" xuất xứ từ cuốn "Điếu Cổ Chiến Trường Văn" của nhà văn đời Nhà Đường Lý Hoa. Nghĩa là quan hệ như tay với chân, một ngày cũng không rời khỏi được; ví tình hữu nghị nồng thắm, như tình anh em
Tình yêu dường như đã bị cậu chôn vùi dưới lòng đất, trong cuộc sống của cậu, nó trở thành thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Những đêm khuya trằn trọc không ngủ được, thỉnh thoảng cậu lại nghĩ về tương lai.
Có thể cậu sẽ tiếp tục độc thân...
Có thể cậu sẽ gặp được một người phù hợp, lập gia đình, xây dựng cuộc sống...
Có thể, có thể, cậu đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng trong mọi khả năng
— đều không dám có ba chữ Bạc Tu Tề.
55
"Mọi thứ đang hồi phục rất tốt." Bác sĩ Đào cầm bản báo cáo trên tay, cười nói, "Chúc mừng, đây hẳn là lần cuối cùng cậu đến phòng khám của tôi."
Sau phẫu thuật, Hạ Đường Tề bình phục rất nhanh, vì cậu cũng không thay tuyến thể mà chỉ xóa bỏ ký hiệu tạm thời, nên tổng thể mà nói thì tổn thương của cậu được giảm bớt rất nhiều, đây là trong họa có phúc.
"Tất cả đều nhờ sự tận tâm của trưởng khoa Đào ạ..."
Hạ Đường Tề thật lòng cảm ơn sự tận tâm và giúp đỡ của các bác sĩ ở đây, nhưng cậu còn được cho biết là ngoài khoa của họ, thì còn có bác sĩ Liên - trưởng khoa Khoa sức khỏe Alpha làm cầu nối giới thiệu.
Biết được chuyện này, Hạ Đường Tề đã đặc biệt đến thăm phòng khám của trưởng khoa Liên để bày tỏ thành ý.
Tuy nhiên, cậu không ngờ là trưởng khoa Liên nhất quyết không nhận phần thành ý này của cậu, thay vào đó lại cười cười nhờ cậu giúp một việc khác.
"Cảm ơn thì tôi không cần đâu." trưởng khoa Liên cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại rất mạnh mẽ "Tôi còn phải nhờ cậu thuyết phục Bạc Tu Tề, bệnh nhân lâu năm của tôi đây, đã hai tháng rồi cậu ấy chưa đi tái khám. Cậu ấy đang điều trị ở bệnh viện, tình trạng của cậu ấy rất đặc biệt, cậu ấy cần được kiểm tra sức khỏe thường xuyên, phải coi trọng cơ thể của mình chứ."
Thật đáng lo ngại.
56
Bạc Tu Tề bị bệnh
Tâm trí Hạ Đường Tề bị những lời này choán ngợp.
Cậu nghiền ngẫm lời của trưởng khoa Liên nhiều lần.
"Bạc Tu Tề", "Bệnh nhân lâu năm", "Tái khám", "Tình trạng đặc biệt".
Hạ Đường Tề nhanh chóng hiểu rõ.
Bạc Tu Tề mắc bệnh liên quan đến sức khỏe alpha, hơn nữa còn kéo dài rất lâu, bác sĩ cũng quen mặt rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải điều trị và kiểm tra, cậu gần như có thể kết luận rằng bệnh tình của Bạc Tu Tề không hề đơn giản.
Nhưng Hạ Đường Tề không hiểu vì sao Bạc Tu Tề lại giấu diếm bệnh tật, nhiều năm như vậy mà không để cậu biết một chút gì.
Liệu bệnh của Bạc Tu Tề có liên quan đến cậu không? Nó có thể liên quan đến việc cậu đã từng phẫu thuật xóa bỏ ký hiệu một lần trước đó không?
"Nhóc Tề, con đã về rồi, mau đi rửa tay rồi lại đây với dì xem một chút nè, đây đều là ảnh của các alpha trẻ tuổi mà dì biết, con xem có ưng ai không. "
Hạ Đường Tề gật đầu, cậu thay giày, cởi áo khoác và vào phòng tắm rửa tay.
Cậu nhìn dòng nước chảy trên tay mình, rửa trôi lớp bọt xà phòng, rồi lại nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt không biểu cảm vì rối rắm trong lòng.
Cậu lau mặt, cảm giác lành lạnh làm cậu tỉnh táo hơn, nụ cười nhàn nhạt treo trên mặt.
Cậu nghe lời đến ngồi bên bà Bạc, cùng bà bàn luận về ngoại hình của những alpha trong ảnh.
"Dì Điền biết nhiều alpha tốt như vậy, nhất định cũng biết rất nhiều omega ưu tú." Hạ Đường Tề đột nhiên cười nói: "Tu Tề cũng không còn trẻ nữa, có phải cũng nên tìm đối tượng rồi hay không, dì nên lo cho anh ấy nữa, nhỡ dì chỉ quan tâm đến con thì anh ấy lại ghen tị thì biết làm sao ạ."
"Nó.... nó ấy hả, yêu cầu cao quá, dì không muốn quan tâm nó đâu."
Ánh mắt của bà Bạc thoáng thay đổi, sự do dự ấy rơi vào tầm mắt quan sát của Hạ Đường Tề.
Hạ Đường Tề hít một hơi thật sâu.
Mẹ của Bạc Tu Tề cũng biết về bệnh tình của anh, nhưng hai người vẫn luôn giấu cậu.
Việc này chỉ có thể nói lên 2 điều.
Một là căn bệnh của Bạc Tu Tề rất khó nói, hai là...
Căn bệnh này chắc chắn có liên quan đến cậu.
57
Gần như đã hiểu được trong chuyện này có nhiều khúc mắc, Hạ Đường Tề liền chuẩn bị sẵn tâm lý để nói chuyện rõ ràng.
Cậu rất muốn biết trong những năm qua Bạc Tu Tề đã giấu cậu bao nhiêu chuyện.
Ý tưởng này choán ngợp đầu óc cậu, khiến cậu mất đi sự bình tĩnh và lý trí thường ngày.
Ngay cả khi phát hiện mình bị phản bội trong hôn nhân, Hạ Đường Tề vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Tịch Đương Điệt, nhưng vào lúc này, cậu chỉ nghĩ đến một việc duy nhất là đi tìm lời giải đáp.
【Bạc Tu Tề bị bệnh gì? Tại sao không bao giờ nhắc chuyện này với con? Có phải mọi người cố tình che giấu không? Nguyên nhân là gì? Có phải liên quan đến con không?】
Cầm danh sách các alpha trong tay, Hạ Đường Tề cố gắng hít thở sâu vài lần, mới khống chế bản thân không thốt ra một loạt câu chất vấn.
Cậu lại thở dài, cố ý nghiêm túc nói với bà Bạc: "Dì Điền, tuy sức khỏe của Tu Tề không được tốt lắm, nhưng hiện tại trình độ y học đã phát triển, chỉ cần kiên trì, luôn có hy vọng sẽ hồi phục... hơn nữa, nếu cứ độc thân mãi thế này, tuổi trẻ thì không nói, nhưng về già sẽ rất cô đơn."
"Nó đã nói hết với con rồi à?!" bà Bạc kêu lên, "Dì còn tưởng nó sẽ giấu con cả đời này chứ, ôi.... "
"Anh ấy không chủ động nói với con ..." Hạ Đường Tề rũ mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn ngây thơ, "Là lần này con đi làm phẫu thuật, Tu Tề cũng đi gặp bác sĩ điều trị của anh ấy, tới lui vài lần con liền nhìn ra, thật sự cũng không phải bệnh gì nặng lắm..."
"Hồi đó nó suýt nữa là moi tuyến thể của mình ra luôn, bệnh như vậy còn không nặng sao..." Hạ Đường Tề cố tình dẫn dắt, bà Bạc thì cứ như vậy nói ra "Đời này không biết có ngày khỏi bệnh không nữa. Nó như vậy, dì làm sao dám giới thiệu đối tượng cho nó, như vậy chẳng phải hại đời người ta hay sao... nhóc Tề à? Con sao vậy, mặt mày tái mét thế này!"
Bảng danh sách trong tay Hạ Đường Tề nặng nề rơi xuống sàn, cậu cúi xuống nhặt lên nhưng tay run rẩy không còn chút lực nào.
"Con không sao."
Cậu nói đến đây, nước mắt rơi lã chã.
58
Kể từ khi Hạ Đường Tề đến sống tạm trong nhà họ Bạc, Bạc Tu Tề - Người vốn đã ra ở riêng từ lâu, ngày nào cũng chạy về nhà mẹ.
Ngay cả khi thời gian đi lại lâu hơn, Bạc Tu Tề phải dậy sớm và về nhà trễ hơn nhưng anh vẫn rất hài lòng.
Hình như chỉ cần nhìn thấy Hạ Đường Tề thì sự mệt mỏi trong ngày của anh đều tan biến và tâm trạng cũng tươi tỉnh hẳn lên.
"Mẹ?"
Bình thường khi Bạc Tu Tề về nhà sẽ thấy Hạ Đường Tề và mẹ ở phòng khách, nhưng hôm nay không thấy Hạ Đường Tề, nên anh không khỏi thắc mắc.
"Tại sao Đường Đường không ngồi đây với mẹ? Cậu ấy không khỏe sao?"
"Tối nay ăn cơm xong được một chút thì đã quay về phòng rồi..." khuôn mặt bà Bạc cũng hiện lên sự lo lắng, "Dù thằng bé bảo là muốn đi ngủ, nhưng sắc mặt không được tốt lắm."
Dù sao bà cũng không phải mẹ ruột của cậu, cứ kiên quyết hỏi tới cùng thì không hay lắm.
Mặt mày Bạc Tu Tề trở nên khó coi, anh vội vã đi lên lầu.
"Để con đi xem."
——————
"Đường Đường à?"
Hạ Đường Tề nghe tiếng gõ cửa và giọng nói của Bạc Tu Tề, cả người cậu khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục im lặng ngồi trên giường một lúc lâu mới từ từ đứng dậy.
"Đường Đường, cậu có sao không? Tôi có thể vào..."
—— kẽo kẹt.
Cửa phòng ngủ từ bên trong mở ra, Omega mặc đồ ngủ đứng ở cửa nhìn anh.
Trái tim Bạc Tu Tề lỡ đi một nhịp.
"Vào đi."
Hạ Đường Tề nói.