Ôn Cẩn không thể kiềm chế đến khi lên lầu được.
Anh ấn Viên Chước xuống ngay tại chỗ rẽ cầu thang, chỉ cách chiếc giường thân mật của bọn họ có mấy bước.
Những cảm xúc chưa từng có dâng trào, nóng như thiêu đốt, quấn quanh trái tim, thôi thúc nó đập ngày càng nhanh.
Ôn Cẩn cắn môi Viên Chước, cắn ra mùi máu tanh nồng, nước bọt hòa vào nhau, hô hấp xen lẫn, anh nắm chặt cổ áo thun cotton của Viên Chước đè ghì hắn xuống, cầu thang kêu lên lẹt kẹt bày tỏ nó không phải chỗ thích hợp để làm mấy chuyện này đâu, Viên Chước bị anh tấn công bất ngờ, không kịp phản ứng, lúc hoàn hồn lại đã bị anh đỏ mắt tụt quần xuống.
“Ôn ca —— Ôn ——”
Viên Chước không có cơ hội nói chuyện, Ôn Cẩn chặn miệng hắn hôn thật sâu, thật cuồng nhiệt, bụi bặm bay lên từ khe cầu thang làm mê hoặc đôi mắt hắn, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý làm nhòe tầm nhìn, vất vả lắm mới quay đầu lấy hơi được một tí, thì một vệt nước mắt rõ ràng lăn dài trên khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
Một Alpha ưu tú chân chính, có thể không quản lý được biểu cảm khi high, nhưng nhất định quá trình chào cờ phải chậm.
Vấn đề này thì Viên Chước có thể xếp loại xuất sắc, hắn nhăn chiếc mũi đỏ, cố rút một cánh tay chống lên bức tường trắng cạnh cầu thang, lúc Ôn Cẩn trang trí quán bar này chắc chắc đã bị bên thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cầu thang này quá gập ghềnh, hắn da dày thịt béo ngồi lên còn thấy cấn, nếu là Ôn Cẩn chắc chắn sẽ bị thương.
“Ôn ca, từ từ, em dựa vào đây một chút, dựa vào đây thôi. Em không chạy, để em kiếm một điểm tựa rồi mình làm ha, nếu không anh sẽ đau đó.”
Viên Chước là con chó hoang hung dữ nhất trên đời, cũng là con chó hoang ngu không ai bằng.
Cảnh đẹp ngay trước mắt, Viên Chước không biết cẩn thận thưởng thức, chẳng chịu ngẫm lại xem giờ phút này Ôn Cẩn khác biệt với ngày thường đến nhường nào, cũng không biết đắc ý vì vai trò của mình trong lòng Ôn Cẩn đã thay đổi.
——Hắn chỉ ôm Ôn Cẩn nghiêng về phía trước, tìm điểm tựa vào bức tường nối với cầu thang càng vững chắc càng tốt, sợ đầu gối Ôn Cẩn bị cấn đau.
Ôn Cẩn không thích chó, nếu sau này thật sự muốn nuôi thú cưng, anh trăm phần trăm sẽ làm con sen cho mèo.
Cha anh từng nuôi một con Doberman, ông Từ là một người đặt nặng phong cách xã hội đen, mấy dịp lễ tết cũng ăn mặc rất ngầu, hông gác súng lục bóng loáng, đeo chiếc kính râm đen xì khó gần.
Doberman có thể xem là loài chó hung dữ nhất, nhưng nó cũng chỉ hung dữ với người ngoài thôi, về đến nhà cũng thành một đứa nhóc ngậm đồ chơi bám theo ống quần chủ mà thôi, lâu lâu ngứa miệng cũng gặm gặm cây gậy ba toong bằng gỗ tử đàn được điêu khắc đầu rồng của ông cụ, là ông ấy sẽ lạnh mặt dùng chân chà chà vùng da chỗ hòn bi đã bị thiến của nó coi như hình phạt.
Năm ông Từ qua đời, con Doberman già cũng tựa bên linh đường bỏ ăn đến chết, Ôn Cẩn xử lý hậu sự cho nó, đem tro cốt sau khi hỏa táng bỏ vào một cái hộp nhỏ, chôn bên cạnh mộ cha.
Loài chó quá thâm tình, cũng quá dễ thuần dưỡng, Ôn Cẩn không phải hạng người bạc bẽo, nhưng anh tự nhận mình không thể trọng tình cảm như thế.
Hình Nham cũng tốt, Quan Việt cũng được, anh cũng không thân thiết với mấy người gọi là anh em này lắm, yêu Thiệu Dương là chuyện duy nhất anh từng vượt qua ranh giới của bản thân, nhưng kết cục cũng kết thúc trong thất vọng.
Ôn Cẩn cảm thấy anh rất có lỗi với Viên Chước, từ lần đầu tiên mơ mơ hồ hồ lên giường cùng nhau anh đã nghĩ thế, lần này cũng như vậy.
Anh hôn lêи đỉиɦ đầu đầy mồ hôi của Viên Chước, vòng eo săn chắc đang run rẩy trông thật yếu ớt, thật ra anh sẽ không chơi trò ngồi cưỡi đâu, huống hồ gì còn chưa đeo bao.
Lưỡi dao dữ tợn đâm thẳng vào, vừa nóng vừa cứng, ngay từ đòn đầu tiên đã đi thẳng vào khoang sinh sản chật hẹp, ngang ngược ức hϊếp vùng cấm địa chưa phát triển đầy đủ.
Trong tất cả những sự quyến rũ và trần tục trên thế giới, điều cảm động nhất là khi một người lạnh lùng và lý trí bắt đầu nảy sinh khát vọng.
Ôn Cẩn biết yêu trở nên vô cùng rạng rỡ, anh giống như một đứa nhỏ đang gào khóc, không quan tâm đau đớn, không quan tâm hậu quả, mắt long lanh ứa lệ, dưới tình huống bị xâm phạm, anh nhè chiếc răng nanh tròn tròn ra, dùng bàn tay mềm mại bao lấy yết hầu con mồi buộc nó phải tuân theo sự điều khiển của mình.
—— nhưng trên thực tế, Ôn Cẩn mới là con mồi lỗ mãng ngây ngô kia.
Răng nanh cọ qua da thịt, lưu lại dấu vết mờ mờ, ngón tay trượt xuống cần cổ, run rẩy chẳng tí sức lực gì.
Ôn Cẩn chôn mặt vào hõm cổ màu mật ong của Viên Chước, thân thể mảnh khảnh khẽ cong, nước mắt ứa ra từ khóe mắt, trượt xuống theo khóe mắt đỏ rực che giấu sự đa tình, để lại những vệt nước sáng ngời, tựa như những vết tích bên đùi anh.
Tình huống ban đầu do anh dẫn dắt bắt đầu vụt khỏi tầm tay, kịch liệt đến nỗi anh không biết phải làm sao, anh muốn ôm Viên Chước thật chặt, nhưng cũng muốn ôm lấy bụng dưới mà nghẹn ngào, anh cắn môi dưới giãy dụa tránh né mấy lần, ngón tay thon gầy nâng lên lại buông xuống, cuối cùng bất lực đặt lên vai Viên Chước, cào ra mấy đường máu.
Thằng em của Viên Chước quá súc sinh, hình dạng dữ tợn đáng sợ gần như căng nứt bụng anh, tư thế đâm từ dưới lên có thể khiến Omega thụ thai dễ dàng nhất, thứ súc sinh như món đồ chơi này của Alpha có thể trực tiếp tấn công cướp đất, mạnh mẽ nong ra một con đường cho mình.
Bản năng khắc sâu trong xương khiến Viên Chước đỏ cả mắt, hắn dần dần không thể để ý đến tiếng nức nở khàn khàn của Ôn Cẩn, bắt đầu đưa đẩy càng nhiều, muốn tìm một nơi đang ẩn sâu trong cơ thể Ôn Cẩn mà hắn có thể bàn giao con cháu của mình, cố gắng mở ra nơi có một khe hở nhỏ và ghi dấu ấn của riêng mình lên.
“Ôn ca… Ôn ca, có thể vào, để em vào —— Ôn ca, để em vào…”
Alpha trẻ tuổi bắt đầu nôn nóng, nhớ lại chuyện vẫn còn dang dở hôm trước.
Có lẽ bị hắn thúc quá đau, Ôn Cẩn mơ hồ lắc đầu không rõ, hai chân quỳ gối trên cầu thang run run rẩy rẩy nâng lên một chút, như muốn đứng dậy khỏi người hắn, xương cốt mềm như say, Viên Chước đang hoàn toàn đắm chìm, không cho phép bất kỳ sơ xuất nào xảy ra, Ôn Cẩn chỉ khẽ di chuyển một chút, hắn đã đưa tay tát cái bép lên mông Ôn Cẩn, ép Ôn Cẩn ngã xuống, lùi về nơi kia, một lần nữa nuốt đồ chơi của hắn vào bụng.
Chó hoang không thể nuông chiều, càng nuông chiều càng được nước lấn tới, bản tính hoang dã khó thuần.
Lúc Viên Chước làm xong, Ôn Cẩn trông còn thảm hơn lần trước, hai đầu gối bầm đen, trên cổ là bốn năm cái dấu răng rướm máu, mông eo bị Viên Chước bóp cho xanh tím, chỗ không khép được phía sau cũng đổ máu, ngay cả bé Ôn Cẩn nhỏ xinh cũng rũ đầu, bên trên là mấy dấu móng tay không nặng không nhẹ của Viên Chước.
Nuôi hổ gây họa, nuôi chó bị đè, chỉ có nuôi hươu tâm hồn thanh thản, hạnh phúc viên mãn.
Nai già nhai cỏ, vừa nói vừa dựa vào cặp mông tròn mẩy mềm mại của chú nai con.
Chuyện vui lần này giúp Viên Chước ngồi vững vị trí chính cung, cũng khiến Ôn Cẩn hai ngày liên tục không thể xuống giường.
Anh phát sốt mệt mỏi nằm cuộn trong lòng Viên Chước hết một ngày, lại ngủ thêm một ngày nữa, con cua hoàng đế nhảy nhót tưng bừng trong bếp sống thọ chết già, sau khi chết chất lượng thịt giảm đi rất nhiều, Viên Chước không dám cho anh ăn, chỉ có thể tự mình lùa lùa ăn hai miếng rồi vứt cho đám chó mèo hoang trong ngõ.
Buổi sáng ngày thứ ba, Viên Chước vất vả cưỡi chiếc mô tô ra ngoài, đi làm chuyện quan trọng, phái đoàn đi nhậm chức của Thiệu Dương không hề nhỏ, thành đông là nơi pha tạp nhiều loại người nhất, ba ngày náo nhiệt này làm lòng người đều lo lắng, nếu không có cọng rơm cứng như Viên Chước ra mặt, sợ là ai nấy cũng cụp đuôi mà sống.
Chuyện của Viên Chước, cũng là chuyện của Ôn Cẩn.
Tâm ý tương thông là một việc rất kỳ diệu, Ôn Cẩn ngơ ngơ ngác ngác bệnh hai ngày, lúc tỉnh lại sống như được hồi sinh lần nữa, anh cùng Viên Chước chân trước chân sau ra ngoài, làn khói kéo sau đuôi mô tô vẫn chưa tản đi là anh đã ngậm cái bánh bao chay Viên Chước mua cho mình bắt một chiếc taxi.
Nửa tiếng sau, Ôn Cẩn mang đôi giày Canvas phai màu, ngồi tại vị trí chủ vị nơi cuối bàn dài.
“Trừ những gì tôi vùa nói, còn cả một nửa bến tàu phía đông.”
Chén nhựa giản dị đựng cháo loãng, dùng ống hút đâm một cái, hút ừng ực, đa phần người ở đây đều không thèm ăn thứ đồ chơi này, Ôn Cẩn mải miết uống, hai má phồng lên, đặc biệt trẻ con.
“Lão Triệu, anh nghĩ cách, tìm một lý do, diễn sao cho thật một tí, để hắn thu nhận anh, bên kia tạp nham đủ thứ chuyện, anh đi theo chỉ bảo cho hắn một chút.”
“Tam, tam gia…
Lão Triệu bốn mươi tuổi, một người đàn ông thành đạt đang trong thời kỳ hoàng kim, dùng một cây dùi cui đánh khắp các con đường ở thành phố A, sư phụ dạy vỡ lòng cho Hình Nham, là bậc bô lão vì nhà họ Từ buôn ba khổ nhọc.
Hắn ta thẳng lưng đáp lại ánh mắt dò hỏi của Ôn Cẩn, thoạt tiên là lắc đầu, ra hiệu mình tuyệt đối không có lá gan phản đối sắp xếp này.
” Việc này khẳng định không có vấn đề, tôi sẽ sắp xếp xử lý cho cậu, nhưng cậu phải, cậu phải cho tôi biết cái người Viên Viên gì đó, là ai ha?”
Lão Triệu gãi đầu đau khổ, chìa tay tỏ vẻ vô tội với cậu chủ nhà mình, mấy vị ngồi kế hắn cũng lơ ngơ.
Từ gia rất ít khi triệu tập bọn họ đông đủ như thế, vì thực sự không cần thiết, lúc đến đây họ còn tưởng vì cái tên cớm mới nhậm chức kia khó đối phó, mãi đến lúc này mới phát hiện cậu chủ gọi không sót một ai đến, chỉ vì muốn họ đi hộ tống cho cái tên ất ơ họ Viên nào đó.
“Đúng vậy á Tam gia, cậu còn bảo tôi vạch địa bàn cho hắn, mà tôi có biết hắn là ai đâu, tốt xấu gì cậu cũng nói cho tôi chút chi tiết về hắn đi, hắn như thế nào, bao tuổi, vậy tôi tìm hắn mới dễ hơn chứ.”
“…”
Một chén cháo cuối cùng cũng thấy đáy, Ôn Cẩn mở to mắt, lúc này mới ý thức được mình đã xem nhẹ khâu quan trọng nhất.
Thế là anh liếʍ tí cháo bên khóe môi, dùng di động kết nối màn chiếu sau lưng, chọn trong album tấm hình thẻ căn cước của Viên Chước chiếu lên màn hình lớn.
—— Một xã hội đen mới bước chân lên thành phố, da đen mặt đen, dáng vẻ ngỗ ngược và nham hiểm, tóc để đầu đinh vừa ngắn vừa cứng, hai mắt hung dữ như sói rừng, cứ như muốn xé nát người đang nhìn hắn.
“Bạn trai tôi. Tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm làm việc, người lại thành thật, thế nào cũng dễ ăn thiệt thòi. Các anh nhìn cho kỹ, ghi nhớ rõ, tương lai hễ là địa bàn của Từ gia, đều phải theo hắn luyện tập.”