Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất trở lại phòng khách.
Lúc đầu, vốn cô nhận được điện thoại của Châu Châu, tiếp sau đó, hai người hẹn nhau đi ăn cơm để chúc mừng cô nhận được vai diễn. Ai mà biết được Châu Châu đến căn hộ đón cô rồi, giữa đường lại nhận được điện thoại của cảnh sát Liên.
Vụ án mất tích ở Thanh Sơn nghiêm trọng như vậy, cô và Tô Minh Châu lập tức từ bỏ ý định đi ăn tối. Lần này Châu Châu không ngăn cản, ngược lại còn rất ủng hộ cô.
Ánh mắt cô chuyển sang nhìn Tô Minh Châu. Thật ra mà nói, ấn tượng của cô với Châu Châu trong khoảng thời gian này tốt hơn rất nhiều, trưởng thành hơn trước một chút.
“Cô Cơ, vụ án này rất quan trọng, vì vậy mới mạo muội đến làm phiền.” Liên Diệc cất lời trước.
Cơ Thập Nhất hoàn hồn, lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Tô Minh Châu: “Tôi cũng đã đọc được tin tức này trên Weibo, nếu sự giúp đỡ của tôi có thể hỗ trợ tìm ra bọn trẻ, tất nhiên tôi không thể chối từ.”
Liên Diệc gật đầu, đi thẳng vào vấn đề, đưa máy ghi âm: “Đây là manh mối từ phía người nhà, có tổng cộng bốn giấc mơ. Tình hình cơ bản là cả bốn nhà đều mơ, và giấc mơ đó lặp đi lặp lại trong thời gian mất tích.”
Tình huống hiện giờ vẫn mang theo chút ly kỳ, tự mình nói ra điều đó quả thật có phần không khoa học.
Cơ Thập Nhất nhận máy ghi âm. Độ khó lần này không nhỏ. Bốn giấc mơ, đã thế còn là lặp đi lặp lại. Xem ra tình hình rất khó giải quyết, cô không khỏi thận trọng hơn đôi chút.
Phạm Dương ngồi bên cạnh không nói năng gì, nhưng trong lòng rất kích động, chờ đợi manh mối để đi tìm những đứa trẻ.
…
Một ngày trước.
Vụ án mất tích ở Thanh Sơn xảy ra được một tuần, bố mẹ đã hoàn toàn đặt kỳ vọng vào cảnh sát, hầu như chỉ ăn ngủ canh giữ ở đồn cảnh sát, chờ tin tức.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng chính là, tin tức này đã được đăng tải trên mạng rất lâu, lại không có bất kỳ manh mối nào. Hầu hết đều là một số phương tiện truyền thông và những người khác gọi điện đến để hỏi về tình hình thực sự của vụ án.
Để mở rộng nỗ lực tìm kiếm, tất nhiên đồn cảnh sát không giấu giếm gì phía truyền thông.
Liên Diệc sắp xếp tất cả manh mối thu được từ trước đến nay, đi vào phòng nói với bọn họ: “Từ khi mất tích cho đến nay đã một tuần rồi, mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bọn họ đã lục tung cả Thanh Sơn lên, vì vậy, hẳn là người không có ở đó, vậy chỉ có thể là ở nơi nào bên ngoài rộng lớn hơn. Nhưng lại có một khả năng khác, một là người nọ không giết người, hai là người nọ đã sớm gi3t ch3t bọn trẻ rồi.
Bởi vì suy nghĩ đến lý do mô phỏng phạm tội, bọn họ cũng nghiên cứu địa hình Thanh Sơn, tìm tất cả những nơi có thể chôn cất thi thể, may mắn là không có thi thể nào.
Nhưng với tình hình hiện giờ, khả năng sống sót là quá nhỏ. Bốn đứa trẻ đều đang là học sinh cấp hai, nếu người còn sống ở đó thì dưới tình huống nào mà không một ai hay biết, chúng đang ở đâu? Mà dẫu là một người cũng không nhìn thấy chúng?
Năm, sáu vị phụ huynh đang ngồi trong đồn cảnh sát, tâm trạng suy sụp, phụ huynh nữ đã sớm khóc thành tiếng.
Đương nhiên, bọn họ biết những gì anh ta nói, nhưng bọn họ không muốn tin.
Nào có ai tin đứa con đích thân mình tiễn đi chơi lại mất tích như vậy?
Phạm Dương ở bên cạnh thấy bọn họ sắp khóc, nhỏ giọng an ủi: “Cũng không phải là không có khả năng còn sống, hãy luôn hy vọng.”
Tất nhiên, đồn cảnh sát bọn họ cũng ôm một chút hy vọng có thể tìm thấy một đứa trẻ. Tìm được người sống là hy vọng của tất cả mọi người.
Liên Diệc nghe Phạm Dương nói vậy cũng không ngăn cản. Phụ huynh cũng cần được trấn an, nếu không, trong đa số các trường hợp sẽ gây ra trở ngại cho việc xử án.
Bốn đứa trẻ mất tích năm nay đều mười lăm tuổi. Có hai đứa trẻ là họ hàng. Một đứa tên Uông Dương, một đứa tên Uông Hải, hai đứa còn lại tên là Hồng Văn và Trịnh Nham, đều là con trai.
Nơi bốn đứa trẻ đi cách Thanh Sơn không xa lắm, nói chung là đi bộ chừng mười mấy phút, đi xe ô tô thì cũng chỉ mất vài phút, hơn nữa, còn có xe buýt chạy thẳng đến đó, rất thuận tiện. Ngày hôm đó, bốn đứa trẻ xuống xe buýt tại Thanh Sơn.
Sau khi đến Thanh Sơn, bốn người bọn chúng lại đi đến phía trước nơi khai phá.
Trên đỉnh núi phía trước có một ngôi chùa, tuy không lớn lắm nhưng vì hội chùa hằng năm thu hút rất đông người, cho nên hương gói coi như dồi dào. Mà muốn đi đến phía sau núi thì phải đi bộ qua ngôi chùa này mới được.
Bình thường thì người trong chùa sẽ khuyên nhủ, dù sao, sau núi cũng chưa được khai phá, quá sức nguy hiểm. Có lẽ hôm đó có quá nhiều người nên người trong chùa cũng không chú ý đến bốn đứa trẻ, để bọn chúng chạy vào sau núi.
Phạm vi giám sát của camera chỉ ở phía sau ngôi chùa một đoạn. Hình ảnh ghi lại thể hiện rằng, bọn trẻ biết chúng đang ở đâu, sau đó thì không quay được gì nữa, điều này càng tăng thêm độ khó cho việc xử án.
Không có camera giám sát sao biết được hướng đi của bọn trẻ?
Bọn họ tìm kiếm trong núi rất lâu trước khi tìm thấy điểm dã ngoại, mấy thứ như khăn trải đều ở đó. Xung quanh quả thực có dấu tích của người dừng lại, nhưng khiến người khác thất vọng nằm ở chỗ, bây giờ đang là mùa thu, lá trong núi rụng hết lớp này đến lớp khác, không có được các manh mối có lợi như dấu chân chẳng hạn.
Cảnh sát chỉ có thể bắt đầu từ đó rồi mở rộng phạm vi tìm kiếm. Kết quả vẫn là không thấy tung tích.
Nhân lực không đủ, bọn họ liên hệ với người của tổng đồn, tăng cường lực lượng cảnh sát, thậm chí còn lục soát một vài địa điểm bỏ hoang nổi tiếng trong thủ đô, và sau cùng, vẫn không có tin tức gì.
Trong tình huống hiện giờ, rõ ràng bọn trẻ đã bị người ta đưa đi rồi, nếu không thì sẽ không thể biến mất sạch sẽ như vậy. Nhưng vấn đề ở đây chính là, bọn họ không nhìn thấy người đã bắt bọn trẻ đi từ video giám sát.
Bởi vì không thể tìm được tội phạm, vậy nên họ không thể tìm được người.
Phạm Dương đi theo vào cùng vẫn đang an ủi mấy vị phụ huynh.
Đầu óc anh ta không nhanh nhạy bằng đội trưởng Liên, vẫn là nên đi an ủi mấy phụ huynh này cho thật tốt, hơn nữa, đầu óc anh ta đã bị vụ án này làm cho xoay mòng mòng rồi.
“Kể từ sau khi Tiểu Bảo mất tích, tôi không tài nào chợp mắt được, luôn nghĩ xem ai là người bắt nó đi, có cho nó ăn ngon uống ngon ngủ ngon hay không. Nó là cục thịt rơi từ trên người tôi xuống, người làm mẹ là tôi đã khóc đến nỗi hai mắt đều mờ…”
“… Nhà tôi chỉ có mỗi Dương Dương, nhưng nó sẽ không nghịch ngợm rời nhà đi như vậy. Nhất định là có người bắt Dương Dương đi, cảnh sát, nhất định là các anh phải bắt được kẻ đó!”
Phạm Dương bị người ta cầm tay, đôi mắt người nọ rơm rớm nước mắt nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể gật đầu, nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được người.”
Nếu tìm được kẻ có bệnh thần kinh đó, anh ta nhất định phải đánh cho hắn ta một trận. Mặc dù điều này không thực tế cho lắm, nhưng nhất định phải để cho hắn ta hứng chịu hình phạt!
Mấy vị phụ huynh ở đây khẽ an ủi lẫn nhau, còn kể lại những chuyện xấu trước đây của bọn trẻ, sôi nổi không chịu được, nhưng bây giờ, có nghe cũng chỉ khiến lòng người chua xót.
Phạm Dương thừa dịp bọn họ không chú ý mà rời đi, chạy ra ngoài thì đụng phải Liên Diệc: “Đội trưởng Liên.”
Liên Dịch nói nhỏ: “Khuyên bọn họ về đi.”
Phạm Dương do dự: “Em đoán là bọn họ sẽ không đồng ý.”
“Không muốn cũng phải muốn. Đồn cảnh sát chúng ta không phải là nơi cho bọn họ ở qua đêm, ở đây cũng vô dụng. Còn không bằng trở về nhà chờ tin tức, đỡ phiền phức.” Liên Diệc xoa thái dương.
Phạm Dương vội vàng đồng ý: “Đội trưởng Liên, anh đã thức đêm nhiều ngày nay rồi, em lập tức đi khuyên nhủ bọn họ trở về, anh nằm trên bàn nghỉ ngơi một chút đi.”
Liên Diệc không nói gì, phất phất tay.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình trong phòng. Phạm Dương lập tức vào phòng, thật sự đã dùng sức lực cả đời này để dỗ dành mọi người, lại hứa hẹn đủ điều, cuối cùng thuyết phục được mấy vị phụ huynh đồng ý về nhà.
Liên Diệc đứng cạnh cửa nhìn bọn họ rời đi.
“… Bây giờ tôi thật sự không có tâm tình trở về nhà, đồng chí cảnh sát này, các anh nhất định phải nhanh chóng tìm được Dương Dương!”
“… Mấy ngày nay tôi cứ nằm ngủ là mơ thấy ác mộng. Sợ Tiểu Bảo sẽ bị giết hại. Sau khi tỉnh lại thì sợ hãi hoảng loạn. Dù sao thì đồn cảnh sát cũng có thể khiến cho tôi yên tâm hơn một chút…”
“Ai nói không phải. Từ khi Hồng Văn nhà chúng tôi mất tích, tôi và bố nó đều mơ thấy ác mộng, còn giống nhau nữa. Đây nhất định là điềm báo nhắc nhở tôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi, chỉ hy vọng Hồng Văn có thể trở về nhà, cho dù có bị thương cũng được…”
Mấy vị phụ huynh vừa đi vừa nói, giọng càng ngày càng nhỏ.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Liên Diệc đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Bốn đứa trẻ, ở đây đều là bố mẹ của bọn họ, có bố, có mẹ, có cả bố và mẹ đến, tổng cộng có năm người. Mà đoạn đối thoại lúc bọn họ đi ra cửa, hình như mỗi nhà đều mơ.
Trong trường hợp này, giấc mơ có phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó không?
Trước đây, trong lúc rảnh rỗi, Liên Diệc cũng tìm một vài cuốn sách về giải mã giấc mơ để đọc. Mặc dù không quen thuộc, nhưng anh ta cũng biết, trong một vài trường hợp, giấc mơ có thể đưa ra lời nhắc nhở cho con người. Đây cũng chính là nguyên nhân Cơ Thập Nhất có thể giải thích những giấc mơ.
Hiện giờ, với vụ án này, cũng có thể giải mã thông qua giấc mơ?
Liên Diệc bước tới ngăn mấy người kia lại, khẽ nói: “Tôi có câu hỏi muốn hỏi một chút, vào phòng đi.”
Mấy người kia lại ngơ ngác bước vào phòng, kề vai nhau ngồi bên kia bàn.
Chờ khi tất cả im lặng, Liên Diệc mới hỏi: “Lúc nãy tôi nghe mọi người nói sau khi con mình mất tích, mọi người đã mơ thấy ác mộng. Mọi người đều mơ ư? Hay là chỉ có mỗi bản thân mơ thấy? Hãy kể tình hình ra cho tôi nghe.”
Mấy vị phụ huynh không biết lý do, nhưng vẫn kể ra.
Bốn đứa trẻ, bốn bậc phụ huynh, có một đôi vợ chồng đều mơ thấy ác mộng, còn mơ thấy nội dung giống nhau. Ba người còn lại thì đều có một giấc mơ riêng.
Liên Diệc phán đoán tình hình, điều này có thể là mối tương quan giữa đứa trẻ với người nó thân thiết. Ví dụ như Trịnh Nham, cậu bé là con trai trong một gia đình đơn thân, tất nhiên chỉ có một mình người mẹ nằm mơ, mà Hồng Văn lại là con một trong nhà, cả bố mẹ đều rất nuông chiều cậu, nhưng người nằm mơ chỉ có mỗi bà mẹ.
Mẹ của Hồng Văn nói: “Ban đầu, vào cái đêm mà Hồng Văn đi dã ngoại, tôi không sao ngủ được, ngày hôm sau thì hôn mê bất tỉnh, lúc ở trên xe lại nằm mơ. Trong mấy ngày chờ tin tức tôi cũng mơ lại giấc mơ này.”
Mẹ của Trịnh Nham ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Tôi cũng không khác gì cô ấy cả. Có điều, mấy ngày nay tôi ngủ rất ít. Ngủ ba lần, cả ba lần đều nằm mơ.”
Bố Uông Dương nói: “Tôi và mẹ Uông Dương vì chờ điện thoại mà thay phiên nhau ngủ. Mỗi lần đi ngủ tôi đều nằm mơ, vợ tôi đi ngủ cũng nằm mơ. Chúng tôi đã đối chiếu nội dung giấc mơ, đều giống nhau như đúc.”
Mẹ của Uông Dương gật gật đầu, lại bắt đầu khóc.
“Thực ra tôi cũng giống như bọn họ. Bởi vì còn phải làm việc, tôi chỉ ngủ được có hai lần. Mặc dù mỗi lần mơ thì sau đó đều bị người khác gọi tỉnh, thời gian cũng khác nhau. Nhưng kỳ quái là, nội dung của giấc mơ vẫn không hề thay đổi, không thiếu chi tiết nào.” Bố Uông Hải bình tĩnh nói.
Tình hình của mấy gia đình kia cũng tương tự như vậy. Sau khi đứa trẻ gặp nạn, tất nhiên họ không ngủ được, có những khi rất mệt mỏi thì sẽ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc đó sẽ nằm mơ, hơn nữa, lần nào cũng mơ một giấc mơ giống nhau.
Cho dù là lúc nào hay ở đâu, chỉ cần ngủ thì sẽ mơ thấy giấc mơ này.
Liên Diệc đưa tay lên xoa cằm, rơi vào suy tư.
Tình huống này cũng giống như lời Cơ Thập Nhất đã nói trước đó. Bởi vì giấc mơ muốn cung cấp thông tin, mới lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng nằm mơ cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng bốn gia đình này đều nằm mơ, điều này chứng tỏ, nó không hề bình thường, hơn nữa lại còn mơ lặp đi lặp lại, càng thêm phần không bình thường.
Phạm Dương nghe vậy thì trợn tròn mắt, cũng hiểu tại sao đội trưởng Liên lại hỏi vấn đề này, vì rất có thể sẽ phải tìm đại sư nhờ giúp đỡ trong vụ án này!
Anh ta nói nhỏ: “Đội trưởng Liên, tiếp theo là gì?”
Mời đại sư qua hay sao?
Liên Diệc hoàn hồn: “Mọi người kể nội dung giấc mơ của mọi người ra. Có lẽ bản thân đã quên mất một vài manh mối, nhưng nó lại vô thức xuất hiện trong giấc mơ. Phạm Dương, cậu ghi chép lại.”
Lúc đầu, mấy phụ huynh cũng nghi ngờ, sau khi nghe lời giải thích này thì cũng thả lỏng hơn, quả thực là sẽ quên mất. Nhưng mà kể giấc mơ thì không sao, dù sao thì có có còn hơn không, nhiều manh mối thì nhiều hy vọng.
- -----oOo------