Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 123



Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Cho dù là cuối tuần, Đại học Điện ảnh Đế Đô cũng có rất nhiều người, bởi vì buổi tuyển chọn của đạo diễn Dương Phiến đã bắt đầu diễn ra rồi.

Bởi vì là hợp tác với trường học, thế nên địa điểm tuyển chọn diễn viên cũng khác với bình thường, diễn ra ở hội trường lớn thường xuyên tổ chức các hội diễn văn nghệ, nhà trường cũng sắp xếp cho các diễn viên lão làng đến xem.

Còn có lời đồn đại truyền rằng, nếu như biểu hiện tốt có thể được các diễn viên lão làng thu nhận làm học trò, từ đó về sau sẽ có đãi ngộ cao, không lo thiếu thốn tài nguyên.

Thân là người trong giới giải trí, thứ mọi người muốn chính là cái đó. Lần này vừa hay chọc trúng điểm này, vậy nên hết sóng người này đến sóng người khác kéo nhau đến hội trường.

Triệu Nghiên trợn tròn mắt: “Nhất định là bố tớ muốn tớ đi thử, nói rằng nếu tớ tham gia đoàn phim, sau này bộ phim đó đoạt giải, ông ấy có thể khoe khoang một chút. Cậu xem xem, ông ấy muốn khoe khoang cái gì chứ. Tớ cũng không phải là nữ chính, nhận giải thưởng cũng không liên quan gì đến tớ mà.”

Cơ Thập Nhất bị mối quan hệ giữa hai bố con này chọc cười. Hai người bọn họ đều rất dở hơi. Bố Triệu rất nuông chiều con gái của mình. Triệu Nghiên ngoài miệng thì ghét bỏ này ghét bỏ nọ, nhưng thật ra trong lòng rất yêu ông ấy.

Sau giờ học, hai người thu dọn sách vở, chậm rãi đi về phía hội trường lớn.

Trên đường cũng có rất nhiều người có mục đích giống như bọn họ, đều ăn mặc rất đơn giản, trang điểm như không trang điểm. Có người trực tiếp mặc váy học sinh thời dân quốc, áo quần là lượt đủ kiểu đủ loại.

Cơ Thập Nhất ngạc nhiên: “Tất cả đều cố gắng như vậy sao?”

Triệu Nghiên giải thích: “Đương nhiên, niên đại của kịch bản đã công khai, nhất định mọi người đều tốn công sức đầu tư một chút. Trực tiếp mặc quần áo thời đại đó nhất định là không tốt lắm, gần giống một chút thì tốt hơn.”

Cơ Thập Nhất liếc nhìn chiếc váy không tay trên người do Tô Minh Châu gửi đến vào hai ngày trước, đặt trong căn hộ, vừa hay cô đang mặc nó.

Cô thở dài: “Vậy thì tớ thua kém rất xa rồi.”

Triệu Nghiên vỗ tay: “Trời ạ, lúc đó còn phải xem xét vào kỹ thuật diễn xuất nữa mà.”



Có mấy người ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới hội trường.

Dương Phiến vẽ một dấu gạch chéo lớn trên tờ giấy trong tay, nói với người bên cạnh: “Thầy Lưu, tôi thấy những người này còn hơi non nớt, thiếu chút linh khí, không phù hợp với kịch bản của tôi.”

Bộ phim này của ông quay về niên đại tám mươi, bảy mươi, kể về câu chuyện của một cặp mẹ con. Người mẹ truyền thống yêu gia đình, con gái bước vào thời kỳ nổi loạn, giữa hai người xảy ra xung đột, còn có sự xung đột buổi đầu giao thoa xã hội.

Diễn viên trong giới giới giải trí đều nhìn đến nỗi quen mặt, vai diễn người mẹ đã có, bây giờ muốn tìm một diễn viên có linh khí để đóng vai con gái, tốt nhất là khiến người ta vừa nhìn một cái đã thấy tỏa sáng.

Bộ phim này là bộ phim có hai nhân vật nữ chính, yêu cầu đối với hai vai nữ chính rất cao, đặc biệt là vai con gái. Kỹ năng diễn xuất có thể từ từ cải thiện, nhưng yêu cầu tất yếu là phải có linh khí, phải khiến người khác nhìn mà không sao rời mắt mới được.

Thầy Lưu bên cạnh cười nói: “Vẫn còn sớm, mới nửa ngày mà thôi, anh đừng gấp, nếu dễ tìm như vậy thì thôi rồi.”

Dương Phiến gật gật đầu, ông đang rất sốt ruột, dù sao học sinh chưa được học kiến thức diễn xuất một cách hệ thống, nhất định sẽ còn non nớt.

Triệu Nghiên kéo Cơ Thập Nhất vào hội trường lớn, ký vào một tờ giấy ở cửa: “Thập Nhất, cậu cũng đến đây đi. Theo như tớ được biết, bộ phim này do công ty Giải trí Hoàng Thiên đầu tư.”

Cơ Thập Nhất nhận lấy cây bút: “Đây, cậu không nói tớ cũng thử.”

Sau khi nội dung kịch bản được gửi cho cô, cô xem xong, đối với cô mà nói, đây là một thử thách, nhưng thử thách này rất thú vị. Cô cũng rất muốn thử xem niên đại nó là như thế nào.

Triệu Nghiên cười nói: “Vậy tớ đoán là cậu có thể nhận được vai diễn đó, tớ chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi.”

Bên cạnh có hai cô gái đi ngang qua, lơ đãng liếc mắt một cái rồi nói: “Thật sự có người cho rằng đạo diễn Dương Phiến xem trọng gương mặt ấy hả?”

Người bên cạnh phụ họa: “Tất nhiên là phải xem kỹ năng diễn xuất rồi. Lạc Lạc, bình thường cậu luôn được giáo viên khen ngợi, cậu xem, nhất định cậu có thể nhận được vai diễn này.”

Hai người kẻ xướng người họa, giống như mấy người phụ nữ trong phim truyền hình, ngẩng cao đầu đi vào trong.

Triệu Ngôn lại trợn tròn mắt: “Hai người này bị bệnh hả. Đi thôi. Tớ háo hức muốn nhìn thấy biểu cảm của đạo diễn Dương sau khi nhìn thấy cậu biểu diễn lắm.”

Đối với kỹ năng diễn xuất của Thập Nhất, đừng nói là chắc chắn, Triệu Nghiên cảm thấy Cơ Thập Nhất nhất định sẽ nhận được vai diễn. Tất nhiên, nhận được vai nữ chính mới là tốt nhất.

Bởi vì tờ giấy ký tên được đánh số, chỗ ngồi của hai người tất nhiên được xếp ngay cạnh hai cô gái lúc nãy, bên trái hàng đầu tiên, chỉ cách đạo diễn Dương có vài ghế.

Nhìn thấy Triệu Nghiên và Cơ Thập Nhất ngồi bên cạnh, hai cô gái nghiêng người sang một bên, rõ ràng là cực kỳ ghét bỏ.

Cơ Thập Nhất không có cảm giác gì, cô chưa từng giao du với nữ sinh như vậy, coi như người vô hình.

Nhưng Triệu Nghiên thì khác, lật mạnh ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: “Có một số người ấy, xấu xí mà còn muốn làm yêu quái, chỉ sợ người ta không biết mình xấu, haiz.”

Cơ Thập Nhất cong môi, câu nói này đúng là ngoan độc.

Hai cô gái kia tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai. Chuyện này chắc là để trả thù câu nói xem mặt của bọn họ lúc nãy. Đối mặt với gương mặt cười như không cười của Triệu Nghiên, bọn họ lại không dám nói gì, chỉ có thể hừ hừ mấy cái.

Triệu Nghiên trợn mắt, nói nhỏ với Cơ Thập Nhất: “Đúng là thiếu nợ mà.”



Dương Phiến phất tay ý bảo một cô gái xuống sân khấu, chớp mắt một cái, khi nhìn thấy một cô gái lặng lẽ ngồi xuống, mắt ông đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào đó mấy lần, trong lòng sáng tỏ như gương.

Các nữ sinh viên đến thử vai đều mặc quần áo thời xưa, tốn công tốn sức làm đẹp, nhìn rất mệt mỏi. Lúc này có một nữ sinh mặc một chiếc váy dài khiến cho hai mắt ông sáng lên.

Trong bộ phim, cô con gái có tính cách tiến bộ, thích mặc quần áo của thời đại mới. Thời đó lưu hành phổ biến các kiểu váy dài của nước ngoài, cô ấy đều mặc cả ngày, tất nhiên các bà mẹ truyền thống cho rằng nó quá hở hang, một mâu thuẫn xuất hiện từ đó.

Dương Phiến nhỏ giọng hỏi: “Thầy Lưu, thầy có biết nữ sinh kia không?”

Thầy Lưu nhìn theo ánh mắt của ông, nhanh chóng hiểu ra: “Ha ha, anh không biết cô ấy đó sao? Rất thường xuyên lên hot search đấy.”

“Tôi không theo dõi Weibo, tôi cũng chưa đăng ký tài khoản Weibo.” Dương Phiến xua tay, theo như ông biết thì hot search là một nhóm người tung tin lộn xộn vì mục đích nổi tiếng.

Lúc nãy ông nhìn thấy cô gái nhỏ kia linh khí toàn thân, liếc mắt nhìn thêm mấy lần, không nghĩ đến vậy mà lại thường xuyên lên hot search, chẳng lẽ nhân phẩm không tốt?

Thầy Lưu thở dài, nói: “Nghiêm túc mà nói, đó là học sinh của tôi, tên là Cơ Thập Nhất. Trên phương diện diễn xuất rất có linh khí, nhưng vẫn còn chút non nớt.”

“Non nớt cũng không sao, từ từ luyện tập, có linh khí là được.” Dương Phiến cười nói: “Học sinh của thầy thế nào?”

Thầy Lưu nói: “Là một cô gái rất trầm tĩnh, không mặn mà hay nhạt nhẽo. Mỗi lần nhìn thấy đều mang đến cho tôi một cảm giác rất thoải mái. Tiết học lần trước cô ấy đã lên biểu diễn một đoạn ngắn, có khuyết điểm nhưng quả thực có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Con người cũng không tệ, bình tĩnh lễ phép. Đạo diễn Dương có thể chờ biểu hiện của cô ấy, cô ấy đến đây nhất định là để thử sức.”

Dương Phiến cũng nghĩ như vậy. Mặc dù nhìn tràn đầy linh khí, nhưng vẫn phải nhìn vào hiệu quả của màn biểu diễn. Chỉ là, cái tên Cơ Thập Nhất này hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, hình như là trước đó công ty Giải trí Hoàng Thiên đã từng đề cập đến.

Trước đó, có một khoảng thời gian ông đã gửi kịch bản đến công ty Giải trí Hoàng Thiên, có người đến, nhưng đều chẳng ra gì. Cô gái nhỏ này không đến, bây giờ lại đến đây.

Sớm biết như vậy thì ông đã tiến hành buổi thử vai sớm hơn rồi, tiết kiệm biết bao công sức.



Đúng lúc này, trong đồn cảnh sát lại xuất hiện một cảnh khác.

Sau khi phát đoạn ghi âm hai lần, Lý Tân vẫn luôn im lặng, hỏi cũng không trả lời, chỉ nói là cậu ta phải trở lại trường học.

Sau mấy tiếng đồng hồ như thế này, Phạm Dương đã bắt đầu nung nấu ý định đánh người rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cảnh sát Lý lại vang lên, anh ta nhấn nghe: “Lý Sở, lúc nãy anh căn dặn chúng tôi kiểm tra, kết quả kiểm tra đã có rồi. Cách đây mấy ngày, trường học của Lý Tân tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu, cho nghỉ ba ngày. Ba ngày này, bạn cùng học của Lý Tân nói cậu ta không hề về nhà.”

Cảnh sát Lý liếc nhìn Lý Tân đang im lặng cúi đầu: “Còn gì nữa?”

“Chúng tôi hỏi ba người bạn cùng phòng của cậu ta. Trong đó có một người mập thường xuyên ở ký túc xá, nói hai ngày trước Lý Tân trở về ký túc xá, trốn học một ngày, ngày hôm sau cuối tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà. Quan trọng là khi đó, cậu ta cứ cảm thấy Lý Tân mấy ngày đó có điểm gì đó không đúng, không nói chuyện, giống như người mất hồn.”

“À, Lý Sở, còn có một người bạn cùng phòng khác nói thấy Lý Tân cầm một chiếc iPhone 7, có hỏi lấy đâu ra thì cậu ta không trả lời.”

Manh mối từ đoạn đối thoại này cũng không nhiều, cảnh sát Lý trần thuật lại cho Phạm Dương. Hai người có thể kết luận hung thủ chính là Lý Tân.

Phạm Dương không tiếp tục thẩm vấn nữa mà nhốt Lý Tân trong phòng thẩm vấn suốt một buổi chiều.

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn hoàn toàn khác với bầu không khí bên ngoài. Bầu không khí nặng nề sẽ khiến cho tội phạm suy sụp, vì vậy nó mới được gọi là phòng thẩm vấn. Đối với Lý Tân đã từng giết người, ở trong bầu không khí như vậy hiển nhiên là một cực hình.

Vào buổi tối, cuối cùng Lý Tân đã thừa nhận.

Phạm Dương đợi đến khi trời tối đen mới bước vào phòng thẩm vấn. Lúc này Lý Tân đầu bù tóc rối, việc không được ăn uống bất cứ gì cộng với hành vi giết người, cả người có chút nóng nảy, chỉ muốn thoát ra khỏi đây.

Phạm Dương cười lạnh hai tiếng: “Tôi còn tưởng rằng cậu không chịu thừa nhận cơ, không phải nói rất hay hay sao? Sao bây giờ đã thừa nhận rồi. Nói cho tôi biết, cậu giết Lý Tuệ Tuệ như thế nào?”

“Lúc nghỉ hè, Lý Tuệ Tuệ đã lấy trộm tiền trong nhà rồi bỏ trốn. Gia đình chỉ có thể mượn tiền của người xung quanh cho tôi đóng học phí, khó khăn lắm với góp đủ mấy nghìn tiền học phí, nếu không thì bây giờ tôi đã không thể đi học được rồi!”

Lý Tân vẫn còn nhớ ánh mắt chế nhạo của người trong thôn và họ hàng thân thích khi họ nhìn một nhà bọn họ, bị coi thường có con gái không những không kiếm được tiền mà còn bỏ trốn. Nếu không phải cậu ta thi đậu đại học, thì căn bản sẽ không có người cho nhà bọn họ mượn tiền.

Phạm Dương đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi: “Tại sao Lý Tuệ Tuệ lại bỏ trốn khỏi nhà?”

Lý Tân khinh bỉ: “Bố tìm nhà chồng cho cô ta, vậy mà cô ta lại không muốn gả đi. Người ta đưa sính lễ đến, cuối cùng bị lấy lại rồi. Nếu cô ta gả sang đó thì nhà tôi đã sớm không còn khó khăn như thế này nữa rồi!”

Cảnh sát Lý đến gần, nói: “Ngày hôm qua tôi có nghe chuyện này. Nhà họ Lý muốn gả Lý Tuệ Tuệ cho một người đàn ông bốn mươi tuổi đã mất vợ ở thôn bên cạnh. Người đàn ông này còn có con trai mấy tuổi rồi, giàu có hơn nhà họ Lý một chút. Tôi nghe nói sính lễ cũng phải ba mươi nghìn.”

Ba mươi nghìn để mua bán hôn nhân của một người phụ nữ, Phạm Dương chậc lưỡi.

Nhà họ Lý chỉ muốn dựa vào Lý Tuệ Tuệ để lấy sính lễ ba mươi nghìn, sau đó trợ cấp cho gia đình, mà không suy nghĩ gì cho Lý Tuệ Tuệ, vì vậy Lý Tuệ Tuệ bỏ trốn, chạy đến thủ đô.

Lý Tân nói rằng động cơ giết Lý Tuệ Tuệ của cậu ta là do ngẫu nhiên. Nếu không phải Lý Tuệ Tuệ gây hấn thì cậu ta sẽ không giết người.

Lúc đầu là vì tìm lại số tiền mà Lý Tuệ Tuệ đã trộm mang đi, cuối cùng cậu ta cũng tìm được căn nhà mà cô ấy thuê ở thủ đô, trực tiếp ngồi xe đến tìm cô ấy. Biết được cô ấy đang làm việc trong một tiệm uốn tóc, cậu ta cảm thấy người chị gái này của mình là một nỗi ô nhục của gia đình, không biết xấu hổ.

Cậu ta muốn lấy lại tiền nhưng Lý Tuệ Tuệ không chịu đưa, thậm chí còn đuổi cậu ta đi. Hai người cãi nhau trong nhà, cuối cùng hai người đều động thủ, cậu ta trực tiếp cầm con dao trong phòng bếp ra, gi3t ch3t cô ấy.

Lý Tân la to: “Lúc đó cô ta đã kích động tôi, tôi tức giận, không cẩn thận nên mới gi3t ch3t cô ta. Tôi chỉ muốn lấy lại tiền mà thôi!”

Không cẩn thận này quả thật là không cẩn thận, sau khi giết người xong, làm ra những chuyện kia, mà còn nói là không cẩn thận hả?

Phạm Dương cười lạnh trong lòng, đưa mấy bức ảnh chụp trong thùng rác trên phố đi bộ qua, hỏi: “Tại sao cậu lại chặt đầu của Lý Tuệ Tuệ, còn luộc chín, nhét vào bình hoa đem vứt?”

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv