Beta: Thuỷ Tiên
Thôn Tân Thủy.
Thấy ba người mặc cảnh phục đứng cách cửa nhà mình không xa, người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc.
Ông ta biết họ đến từ đồn cảnh sát, trước đây hay đến nhà nói mấy điều vô bổ, thích xen vào chuyện gia đình người khác. Chuyện con nhỏ Lý Tuệ Tuệ bỏ học trước đây cũng bị anh ta nói không ít lần.
“Lý Đại Quý, chúng tôi tìm ông có việc.” Lý Đại Quý là tên của bố Lý Tuệ Tuệ.
Ông ta nói: “Có chuyện gì? Tôi không làm gì cả.” Lý Đại Quý trừng mắt nhìn bọn họ, xoay người đi vào.
Ba người Phạm Dương cũng đi theo, nhìn thấy đồ đạc rách nát trong nhà, anh cũng cảm thấy họ không dễ dàng gì. Một gia đình coi thường con gái có lẽ là do không biết kiếm tiền, mà tâm lý của người nông thôn, con trai vẫn tốt hơn.
Theo như tài liệu, mẹ của Lý Tuệ Tuệ đã mất cách đây hơn mười năm. Trong nhà chỉ có bà nội và bố của cô ấy, còn có một em trai sống với nhau. Mà cả bà nội lẫn bố đều thiên vị em trai hơn.
Cảnh sát địa phương cũng thở dài, trong một gia đình như vậy, Lý Tuệ Tuệ không ít lần oán hận trong nhật ký. Lúc thôi học, hình như lúc đó cuốn nhật ký đã gây chấn động trong thôn, người trong thôn đều biết.
Dù sao cũng là cảnh sát, cho dù Lý Đại Quý ra vẻ kiêu căng phách lối cũng không dám ẩu tả, để mấy người họ ngồi xuống, rót vài ly nước, có chút thấp thỏm hỏi: “Cảnh sát Lý, gần đây gia đình tôi không làm gì cả.”
Cảnh sát địa phương họ Lý, cực kỳ quen thuộc tình huống trong nhà họ Lý.
Phạm Dương nháy mắt với đồng đội, đối phương lập tức nhận được, giả bộ vu vơ đi vòng quanh nhà họ Lý.
Cảnh sát Lý nói: “Là liên quan đến con gái Lý Tuệ Tuệ của ông, không có chuyện gì cả.”
Lý Đại Quý mở to mắt, khó chịu: “Tôi biết ngay là con đĩ nhỏ này lại mang phiền phức đến cho tôi mà. Làm trò gì đây, đã bỏ chạy còn gây tai họa cho tôi hả! Cảnh sát, nó đã bỏ trốn mấy tháng trước rồi, đã không còn là con gái của tôi nữa!”
Mặc dù không biết đã phạm phải chuyện gì, nhưng điều đầu tiên là ông ta phủ nhận quan hệ giữa hai người. Trong lòng ông ta, nếu Lý Tuệ Tuệ đã dám bỏ chạy, vậy thì không còn là con gái của ông ta nữa.
Phạm Dương còn chưa kịp nói gì, Lý Đại Quý đã tức giận mắng mỏ: “Con gái thì có ích lợi gì chứ? Không thể làm việc lại không thể nối dõi tông đường, thứ vô dụng! Nếu năm đó không phải do bà đỡ Lục nói mang thai con trai, thì sao nó lại được sinh ra cơ chứ? Sinh nó ra không phải là chuyện của tôi, bây giờ phạm tội cũng không phải chuyện của tôi!”
Phạm Dương nghe vậy thì trợn mắt há mồm.
Anh ta là con trai một trong nhà, những người anh ta quen biết cũng là con gái một, trong cuộc sống chưa nhìn thấy nhà nào trọng nam khinh nữ đến như vậy. Ngược lại, chỉ thường gặp trong lúc phá án, cũng có thể thấy trên tivi. Nhưng các vụ án trọng nam khinh nữ trước đây chưa đến mức độ như thế này, hôm nay đã thực sự được mở mang tầm mắt.
Anh ta phản bác: “Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, phụ nữ cũng có thể làm việc như nam giới. Nữ hoàng Anh là phụ nữ, sao ông lại nói cô ấy vô dụng? Thảo nào con gái ông bỏ nhà đi. Ông như thế này thì sao có thể đối xử tốt với cô ấy được?”
Lý Đại Quý xua tay: “Gì mà nữ hoàng hay không nữ hoàng, không biết!”
Cảnh sát Lý nhỏ giọng nói: “Như tôi đã nói rồi đó, ông ta rất cứng đầu, tư tưởng khó thay đổi, nếu không thì Lý Tuệ Tuệ đã chẳng rời khỏi nhà.”
Phạm Dương cũng biết có nói chuyện với những người như thế này không có tác dụng gì, tư tưởng từ trong xương cốt sẽ không bao giờ thay đổi. Anh ta dứt khoát lấy đồ vật trong túi ra, hỏi: “Trước đây Lý Tuệ Tuệ có liên lạc với ông không? Ví dụ như gọi điện thoại chẳng hạn.”
Lý Đại Quý châm điếu thuốc, phì phèo khói thuốc: “Nó hận không thể chết luôn bên ngoài ấy chứ, sao có thể gọi điện thoại cho tôi được, đó là chuyện không thể! Con nhỏ đó, tôi cho nó tiền ăn tiền học, nó đi làm việc lại không thèm gửi một đồng một cắc nào về nhà, cuối cùng còn để ông chủ chạy mất!”
Đối với đứa con gái này, ông ta không có chút hảo cảm nào.
“Vậy ông có đến thủ đô tìm Lý Tuệ Tuệ không?”
“Tôi tới đó làm gì?” Lý Đại Quý xua tay hỏi lại: “Đang yên đang lành nó chạy đến thủ đô làm gì? Tôi nói hèn chi mà tôi tìm nó hoài không ra, thì ra nó chạy đến đó!”
Tiếp sau đó là một tràng mắng chửi khác.
Thấy ông ta không hỏi gì nữa, Phạm Dương nói thẳng: “Ông có biết chuyện con gái Lý Tuệ Tuệ của ông chết rồi không?”
Lý Đại Quý sửng sốt một chút, sau đó lại thấy tức giận: “Chết thì tốt! Cả ngày chỉ biết ăn cơm nhà, cũng không cho gia đình được đồng tiền nào. Trước kia có bản lĩnh chạy trốn khỏi đây cơ mà, chết cho đáng đời!”
Con gái chết, vậy mà bố có thái độ như vậy, Phạm Dương nhìn ông ta đầy phẫn nộ, nhưng vẫn đè nén lại, nói: “Cách đây mấy ngày, con gái Lý Tuệ Tuệ của ông đã bị người ta giết hại trong nhà thuê. Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, chặt đầu cô ấy, đem đầu đi luộc chín, sau đó vứt bỏ.”
Giọng anh ta hơi cứng rắn, khiến mấy người xung quanh nghe mà run lên.
Lý Đại Quý bị dọa sợ bởi kiểu chết này, run cầm cập nói: “Có phải con đĩ nhỏ kia chọc phải người nào không, cho nên mới bị giết như vậy?”
Phạm Dương theo sát câu hỏi của ông ta: “Ở quê Lý Tuệ Tuệ có kết thù với ai không?”
Ông ta trả lời: “Kết thù gì? Con nhỏ đó cả ngày không nói chuyện, không đi chơi với mọi người, về nhà thì loay hoay trong phòng, cũng không biết đang làm cái trò gì, cuối cùng lại chẳng thấy cái quái gì. Nếu không phải trước đó tôi không quan tâm trong nhà thì sao nó có thể bỏ trốn được.”
“Sau khi nó thôi học thì không liên lạc với ai, tôi không thấy ai đến tìm nó, cũng không có kẻ thù gì gì đó, trừ phi tôi không nhìn thấy. Nhưng trước đó nó có bạn trai, chính là ông chủ ôm tiền chạy trốn!”
Hai mắt Phạm Dương sáng rỡ. Đây là manh mối trước đây bọn họ không nắm được, rất hữu ích.
Khoan đã, ông chủ hình như đã chết trong một vụ tai nạn rồi, vậy manh mối này coi như có như la không có rồi.
Lúc mọi người đang nói chuyện, bà nội của Lý Tuệ Tuệ quay lại. Khi thấy cảnh sát ở trong nhà, phản ứng đầu tiên của bà ta là chửi bới.
Cảnh sát đại phương Lý bị mắng máu chảy đầy đầu. Hai người Phạm Dương đứng bên cạnh cũng phải chịu theo. Mà bà lão này nói cực to, lại rất rõ ràng. Mỗi câu nói thốt ra đều trở thành mấy lời th0 tục.
Trước sự ngang ngược của bà ta, Phạm Dương không còn cách nào khác, nói người đến khống chế bà ta. Cuối cùng cũng khiến bà ta dừng lại một chút, nhưng vẫn lẩm bà lẩm bẩm gì đó.
Cơ thể bà nội của Lý Tuệ Tuệ có tật, bình thường đi lại vận động hạn chế. Điều này đã được bệnh viện chứng minh, nên hung thủ không thể là bà ta được. Hơn nữa, mấy việc như loại bỏ vết máu không thể là việc một bà lão có thể làm được.
Tất nhiên đó chỉ là suy đoán, vẫn cần phải hỏi.
Trước tin tức cái chết của Lý Tuệ Tuệ, lúc đầu bà ta rất sửng sốt, sau đó lại vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ giống như Lý Đại Quý, là có biểu cảm sợ hãi sau khi nghe Phạm Dương nói ra nguyên nhân cái chết.
Cảnh sát Lý kéo Phạm Dương sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Phạm, tôi thấy người nhà họ Lý không phải là hung thủ đâu. Anh đừng nhìn bộ dạng hung dữ của hai người này, thực ra bọn họ rất nhát gan. Người ở đây đều như vậy cả.”
Phạm Dương gật đầu, anh ta có thể thấy được, hai người đó là kiểu người miệng hùm gan sứa.
Mà ở bên kia, bà nội của Lý Tuệ Tuệ nói chuyện với Lý Đại Quý: “Không phải Tiểu Tân về rồi hả? Con nhỏ Lý Tuệ Tuệ kia giống sao Tang Môn [*] thật đấy, phá hư hết tâm tình của tao rồi.”
[*] Sao Tang Môn: là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang Môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc.
“Đừng nói với nó chuyện này, làm lỡ làng chuyện học hành của nó. Tiểu Tân nhà ta sẽ không để con phải lo lắng, thi đậu đại học rồi, đúng là con trai ngoan của con mà.”
Cả hai đã quen với việc nói chuyện to, cho dù bọn họ có gắng sức hạ giọng xuống, Phạm Dương vẫn có thể nghe thấy giọng nói phía đằng kia. Anh ta cũng biết Tiểu Tân trong miệng bọn họ đang nói, chính là em trai của Lý Tuệ Tuệ.
Lý Tân này lớn lên dưới sự cưng chiều của người trong nhà. Sau khi Lý Tuệ Tuệ thôi học vào làm việc trong một xưởng may, thực ra, lúc đầu cô ấy có tiền nhưng lại bị nhà họ Lý lấy đi cho Lý Tân dùng.
Cảnh sát Lý đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói nhỏ: “Cảnh sát Phạm, trước đây tôi có nghe bọn họ nói, Lý Tuệ Tuệ khi chạy trốn thì ăn trộm không ít tiền trong nhà. Dẫn đến tiền học đại học mấy nghìn tệ của Lý Tân trở thành vấn đề, cuối cùng phải chạy đông chạy tây mượn người trong thôn mới góp đủ. Nếu không phải Lý Tân là sinh viên của trường đại học danh tiếng thì người trong thôn cũng chẳng thèm cho mượn.”
Có điều, khi nói xong, anh ta lại cười: “Đây là lời người trong thôn nói, tôi cũng không biết tính thật giả bên trong. Nhưng chuyện Lý Tuệ Tuệ chạy trốn là sự thật.”
Phạm Dương suy nghĩ, cảm thấy đây là một điểm đột phá. Cũng có thể là nhà họ Lý oán hận Lý Tuệ Tuệ đã ăn trộm tiền?
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: “Bố, bà nội, con về rồi đây!”
Hai người vốn mang theo oán hận trên mặt bỗng đứng bật dậy, vui vẻ nói: “Ôi chào, Tiểu Tân về rồi. Nhanh ra ngoài đi, coi như chờ được cháu trai bảo bối trở về!”
Vừa nói Lý Đại Quý vừa kéo bà nội Lý bước nhanh ra ngoài, hoàn toàn không nhớ trong nhà còn có ba vị cảnh sát đang đứng.
Phạm Dương đột nhiên hỏi: “Có phải Lý Tân học đại học trong thành phố không?”
Cảnh sát Lý đáp: “Đúng vậy, ở trong thành phố, cách nhà không xa. Chỉ là, ngồi xe lên huyện có phần bất tiện, nên thường phải mất một buổi chiều mới có xe.”
Phạm Dương gật đầu, cũng đi ra ngoài, chuẩn bị xem Lý Tân là người như thế nào, người thật có giống với ảnh chụp trong tài liệu hay không.
…
Lý Tân xách ba lô, tay xách trái cây và đồ ăn, bước vào cửa: “Bà nội, xem cháu mua trái cây về cho bà này, đều rất tươi ngon!”
Hai mắt bà nội Lý tràn đầy ý cười nheo lại: “Ôi chao, vẫn là cháu ngoan của bà biết đau lòng cho bà già này. Đến đây nào, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi. Ngồi xe mệt lắm nhỉ, tối nay bà nấu món ngon cho cháu ăn, đảm bảo cháu sẽ thấy thoải mái!”
Cả ba người chuẩn bị đi vào thì lại đụng phải Phạm Dương đang đi ra.
Lý Tân nhìn Phạm Dương, lại nhìn bố, buồn bực hỏi: “Bố, lại có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cảnh sát lại đến nhà mình?”
Sắc mặt Lý Đại Quý cứng đờ, đáp: “Haiz, chính là chuyện con nhỏ Phiến Tử bỏ chạy đó. Hôm nay cảnh sát nói nó chạy ra ngoài, bị người ta giết hại. Bọn họ đến đây hỏi chuyện. Con nói xem có thể hỏi ra cái gì chứ, bố cũng không đến thủ đô cơ mà!”
Lúc bọn họ nói chuyện, Phạm Dương cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tân, cố gắng nhìn ra điều gì đó, đáng tiếc thay, anh ta không thể nhìn ra bất kỳ thứ gì cả.
Đúng lúc này, điện thoại của cảnh sát Lý, người vẫn còn đang ở trong nhà chưa đi ra ngoài, đổ chuông.
Điện thoại được nối máy, giọng nói đầu bên kia cực kỳ gấp gáp: “Lý Sở, không phải anh nói chúng tôi kiểm tra hành tung gần đây của người nhà Lý Tuệ Tuệ hay sao. Chúng tôi vừa mới tra ra được một manh mối. Theo thông tin cảnh sát thủ đô đưa, điện thoại di động mới của Lý Tuệ Tuệ đã bị bán lại trong siêu thị điện thoại di động lớn của huyện…”
Nhận được manh mối này, cảnh sát Lý vội vã cầm điện thoại bước ra, nói bên tai Phạm Dương: “Cảnh sát Phạm, đã tìm được thông tin điện thoại của Lý Tuệ Tuệ bị bán rồi.”
Phạm Dương nghe vậy lập tức kích động quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Ai bán? Bán lại ở đâu? Lúc nào?”
- -----oOo------