Lê Thanh Tuyền không muốn nghe nội dung buổi họp phụ huynh, càng không muốn nghe Ức Phong phê bình mình, cho nên đưa Nghiêm Tước tới cửa liền chay.
Bây giờ là năm giờ rưỡi tối, họp phụ huynh ngay giờ cơm, mẹ Lê bởi vì bận trang điểm, bận chọn váy đến sát giờ, cậu chỉ ăn vài miếng bánh bèo lót bụng, thấy căn tin sáng đèn thì hơi đói.
Căn tin trường rất rộng, rất sáng, sạch sẽ, bày trí như tiệm ăn.
Hiện tại không có nhiều học sinh, vài ba bạn cờ đỏ bận rộn cả buổi chiều giờ mới được ăn cơm. Làm học sinh đã đủ vất vả, còn làm kiêm chức ở trường, Lê Thanh Tuyền nhịn không được thán phục nhìn sang.
Nguyên một học kì cậu đều mang theo cơm hộp, có một bình nước giữ nhiệt nên không có việc gì cần xuống căn tin.
Coi bộ cũng phong phú ấy chớ.
Từ đồ ăn thức uống cho đến món mặn món ngọt món đóng gói, cái gì có đều có.
Lê Thanh Tuyền nghe mùi cơm sườn nướng thì thèm chảy nước miếng.
"Con gái ăn gì đấy con?" (1
Dì bán thức ăn ở căn tin tầm ba mươi mấy bốn mươi, nói giọng miền Bắc, đặc biệt thân thiện.
"Xinh ghê nhờ! Có bạn trai chưa ấy?"
Lê Thanh Tuyền căng da đầu trả lời: "Dạ chưa...Cho con một tô phở đặc biệt nha dì, thêm một chén trứng."
Không phải cậu không muốn giải thích mình là đực, chỉ sợ dì ấy tưởng cậu giỡn chơi.
Lê Thanh Tuyền xoa xoa sợi tóc bên má, trầm mặc.
Tìm thời gian đi cắt tóc thôi...
Người phụ nữ trung niên cười híp mắt bảo sẽ có ngay, lát sau lại nói tiếp: "Dì có thằng cháu, đẹp trai lắm, còn làm mo đờ, mo đe gì ấy...
Trong lúc chờ phở, cậu cảm thấy mình không nên thất lễ, nên nói gì đó: "Model, người mẫu phải không dì?"
Dì vừa quấy phở điêu luyện vừa đẩu mạnh tiêu thụ cháu trai: "Ừ ừ, đúng rồi, mo đồ! Thằng ấy học 11 đây, tính hơi kì nhưng đẹp trai à, nhà cũng giàu...
'Ổng ế tới nổi phải để họ hàng xóm giềng làm mai khắp nơi á?
Lê Thanh Tuyền đi mua phở tự nhiên nghe được phốt của đàn anh trong trường, cậu vừa buồn cười vừa thấy vi diệu.
"Dì ba."
Người đó đứng sau lưng Lê Thanh Tuyền, dù cách vài tầng quần áo cậu vẫn cảm thấy thân nhiệt nóng bỏng của đối phương, tim không rõ đập lia lịa chút.
Cậu hơi ngước đầu lên, suýt thì đụng phải cắm nam sinh.
Lận Uyên!
Đẹp gì đẹp dữ tròi.
Nhìn gần, nhan sắc này không đùa được đâu.
Đầu lông vàng không còn nữa, thay vào đó là màu cam nhẹ, trông vẫn mềm mại lông xù xù. Mặt Lận Uyên là đẹp tự nhiên, không nâng sửa chỗ nào, khi cười có má lúm đồng tiền, dễ dễ thương thương.
Lê Thanh Tuyền không mê trai đẹp, nếu không cậu đã đổ gục dưới ống quần tây của ba thằng bạn từ đời nào rồi.
Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên, cho cậu cảm giác kì lạ đến khó diễn tả. Nếu để ẩn dụ thì giống như một đám phản diện thu hút lẫn nhau, hấp dẫn tròng mắt của cậu. Ức Phong chỉ cho cậu cảm giác nguy hiểm, còn ba người kia thì không.
Cũng có thể mình có máu M.
Lận Uyên cảm thấy bóng lưng này rất quen cho nên hơi khom đầu nhìn kĩ. Hắn cũng ngạc nhiên, lùi một bước trước khi tai nạn đến với cằm mình.
Dì kia cầm tô phở đưa qua: "Ăn xong rồi thì bưng bát phở ra bàn cho cô bé này đi, cẩn thận kẻo bỏng."
Lận Uyên thất thần dùng nguyên bàn tay cầm bát: "Vâng...Ả nóng nóng!"
Hắn ba chân bốn cẳng tìm một bàn trống đặt tô phở xuống, nước lèo vơi đi một ít. Hắn tìm khăn giấy lau lau tay, cảm thấy không sạch lại chùi tay vào quần áo.
Lê Thanh Tuyền: "..." Ờ thì cái nết...Bảo sao ế.
Chắc cậu lầm rồi, đức hạnh cỡ đó sao mà làm phản diện được.
Dì nọ lại đưa cậu chén canh trứng, chỉ chỉ Lận Uyên: "Nó đó con gái, thấy thế nào ấy nhờ?"
Cậu thấy thế nào ư?
Lận Uyên đẹp trai bắt mắt, cũng là loại hình cậu thích, nhưng vừa nhìn liền biết người ta là trai thẳng.
"...Ảnh khá hài hước dì ạ."
Lê Thanh Tuyền sợ mình đứng đây lâu thêm một chút nữa dì nhiệt tình sẽ bảo cậu cho số, lập tức gấp gáp dời gót.
Bỏ qua sự cố vừa rồi thì món phở này đúng là rất ngon, bánh phở mềm mà không tơi, dai dai có mùi bột gạo, nước dùng đậm đà ngọt không ngấy, thịt bò vừa chín tới, chấm thêm một miếng tương ớt, làm Lê Thanh Tuyền muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Nếu không có Lận Uyên ngồi ở đối diện thì sẽ càng tuyệt vời.
"...Nghe dì Ba nói em chưa có bạn trai..Ờm thì, anh muốn hỏi là...Hồi bữa á, anh còn chưa xin được số đo ba vòng..."
"?"
Đợi hắn ngập ngừng nói xong một câu hoàn chỉnh, Lê Thanh Tuyền đã ăn xong, dùng khăn giấy lau mồm.
"Anh rảnh chứ?"
Cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh để còn đi tìm Nghiêm Cửu Tiêu.
Lận Uyên sững sờ, đứng dậy: "Anh rảnh lắm!"
Lê Thanh Tuyền kéo cánh tay hắn đi về phía nhà vệ sinh: "Chúng ta cùng đi đi."
Lận Uyên: "??"
Hắn lắp bắp kinh hãi, đối với sự bạo dạn của cậu mà mặt mày đỏ chót: "Khoan đã em ơi, tụi mình còn chưa..."
Sau đó, Lận Uyên: "...?"