Một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn dành cho bốn người ăn xong, ai cũng thỏa mãn và vui vẻ.
Lê Thanh Tuyền đứng lên, trước khi ra về đi nhà vệ sinh giải quyết.
Cậu vừa hừ ca vừa rút khăn giấy lau tay, muốn tiến ra thì bị người chặn lại.
Trước mặt có ba người, hai nam một nữ. Hai gã đàn ông xăm trổ cơ bắp cuồn cuộn, sắc mặt bất thiện không dễ chọc.
Còn cô gái, là người Lê Thanh Tuyền quen thuộc vô cùng.
"Trình Noãn Noãn"
Trình Noãn Noãn ăn mặc giống như dân anh chị, phong cách trang nhã không còn sót lại chút gì, như nữ bất lương, tay cầm điếu thuốc, một tay chống hông, nhìn cậu bằng nửa con mắt.
"Ờ, tao tới lấy mạng mày đây."
Đừng nghĩ Nghiêm Thanh Ti là an toàn nhất, sống trong Nghiêm gia có anh cả làm cảnh sát, trực giác nhạy bén Nghiêm Cửu Tiêu, cô bé đừng mong thực hiện kịch bản của sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn.
Nghiêm Tước không thích Nghiêm Thanh Ti, hơn nữa còn là chuyên gia nhân chủng học, sớm liên lạc Ức Phong cùng nhau giám sát tội phạm tiềm tàng, chờ cô nhỏ lớn hơn một tí sẽ đưa vào trại cải tạo ngay. Ăn sung mặc sướng thì có, nhưng không có tự do.
Môi trường sống hình thành ý thức, sống chung Liễu Như Yên và mẹ cô ta 14 năm, Nghiêm Thanh Ti không mọc lệch mới là lạ.
Các nhân vật chính liên tục bị lật xe, mà điểm chung là chọc phải Lê Thanh Tuyền, bị ba người phe phản diện trả thù.
Trình Noãn Noãn không cho phép đồ phá hoại tiếp tục làm hỏng bộ truyện tâm huyết của cô ta.
Chỉ cần xử lý Lê Thanh Tuyền, mọi chuyện sẽ được cứu vãn!
Hai người đàn ông cơ bắp từng bước ép sát, mặt cậu không đổi sắc lùi lại: "Cô muốn làm gì? Giết người là phạm pháp."
Nhà hàng và nhà vệ sinh cách nhau một con đường nhỏ, hôm nay Nghiêm Tước bao cả quán, sẽ không có khách đến. Vậy Trình Noãn Noãn vào được bằng cách nào?
Chỉ còn cách kéo dài thời gian, để ba người kia đến cứu cậu, chứ bây giờ chạy là chạy không thoát.
Trình Noãn Noãn nhìn bật lửa trong tay, đùa nghịch: "Mày nghĩ tao làm gì? Tỏ tình với mày chắc?"
Lê Thanh Tuyền xoay người lao ra ngoài.
Một gã đuổi theo, động tác nhanh nhẹn đè cậu lại, nhét một cái khăn vào miệng cậu.
Thuốc mê?
Ánh mắt cậu từ hoảng sợ chuyển sang ảm đạm, mất đi ý thức.
"Tụi bây nhanh lên."
Vì để khiến ba người Nghiêm Tước rời đi nhà hàng trong chốc lát, Trình Noãn Noãn đã nhờ Nghiêm Thanh Ti, nhưng sẽ không câu kéo được lâu.
Cảm giác nóng bỏng và khói đặc làm Lê Thanh Tuyền đang từ trong hôn mê thanh tỉnh.
Ngọn lửa nhờ có xăng và giấy vệ sinh làm vật dẫn bắt lửa nhanh chóng, cháy càng thêm hừng hực.
Nhà vệ sinh cũng được xây cùng phong cách với nhà hàng, một nửa dùng gỗ trang trí.
Tay chân và miệng đều bị dán băng keo dính cứng ngắt, thở bằng mũi khiến Lê Thanh Tuyền hít vào lượng lớn khói, có chút chóng mặt.
Không thể kêu, di chuyển lại càng không.
Trình Noãn Noãn muốn cậu chết cháy đây mà.
Nếu cậu chết, Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên với số phận phản diện cũng sẽ không có kết cục tốt.
Không thể để cô ta được như ý!
Nóng bỏng truyền tới làm đầu óc Lê Thanh Tuyền chua xót, cắn răng nghĩ cách thoát.
May mà đây là nhà vệ sinh, có hơi nước và ẩm, đám cháy tạm thời không lan đến gần.
Cậu dùng nước bọt của mình làm bong băng dính trên miệng ra, sau đó dùng răng cắn xé băng dính trên cổ tay.
Thời gian từng phút từng giây như chạy đua với tử thần.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, đầy đổ mồ hôi, áo cũng ướt đẫm.
Lê Thanh Tuyền chịu không nổi, nhảy về phía bồn rửa, nửa đường còn bị té ngã một cái, cậu vặn vòi nước ra làm giảm nhiệt độ. Chờ kéo hết băng keo trên người ra, cậu kiểm tra cửa chính và cửa sổ.
Hít quá nhiều khói hậu quả là khó thở, cậu cảm giác trời đất đang quay cuồng, loạng choạng một hồi.
Cửa chính đóng chặt, bị khóa từ bên ngoài, cửa sổ cũng bị mấy tấm ván gỗ đóng đinh phong tỏa, cho dù cậu có dồn sức đẩy cửa cũng không ăn thua.
Vòi nước ban đầu còn chảy nước ra, nhưng giống như bị cúp nước, một giọt cũng không. Chắc Trình Noãn Noãn suy tính đến chuyện này cho người cắt đường nước đi.
Vốn định kéo dài thời gian chờ cứu trợ.
Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết?
Đám người Nghiêm Tước không đi tìm cậu, hoặc là nhà hàng cũng đang bị cháy lớn, hoặc là họ bị chuyện gì đó kéo chân.
"Tuyền!"
"Em ở trong đó không!"
Tuyệt vọng là lúc, Lê Thanh Tuyền nghe được thanh âm của Mặc Nhiên và Lận Uyên.
Cơ hồ là dùng sức hét khàn cả giọng, cậu đáp: "Em đây!"
"Trong này!"
"...Khụ khụ!"
Vì mở miệng nói chuyện, khói tràn ngập không gian cũng theo đó mà vào.
Lê Thanh Tuyền cảm thấy đầu mình càng choáng váng.
Hai người bên ngoài vui vẻ.
Mặc Nhiên vội vàng đập cửa thật mạnh, dù đang hoảng loạn nhưng vẫn trấn an cậu: "Bọn anh sẽ tìm cách mang em ra! Cổ cầm cự!"
Lận Uyên chạy đi tìm bình chữa cháy, Mặc Nhiên đi thông báo cho Nghiêm Tước, một người vòng đằng sau đập cửa sổ, một người dùng rìu đập mở cửa chính.
"Tuyền!"
Nhà vệ sinh cháy liên tục hơn 15 phút, Lê Thanh Tuyền có thể cầm cự đến bây giờ không bị khói ngạt chết đã là may mắn.
Rầm!
Bên trong nhà vệ sinh không khác gì lò vi sóng, cậu bị sức nóng ép cho ngất xỉu.
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không có ấn tượng.