Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!

Chương 106: Người Ngoài Kẹt Gan Bé



Bàn luận về vấn đề tại sao một đứa bé 15 tuổi lại rung động trước một đứa nhỏ kém hơn 10 tuổi chỉ vì được tặng một chiếc khăn tay và mấy câu vô tri của trẻ con.

Ánh mắt Lê Thanh Tuyền nhìn Phó Bắc Thần dần thay đổi hương vị. Cậu tưởng hắn thích trẻ vị thành niên đã là chấn động rồi, đằng này, thích từ lúc Âu Dương Kim Dung Nam Thần học tiểu học, gọi là gì đây?

Chậm chạp không chờ được đáp án, Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm vào cậu, lặp lại hỏi: "Sao cậu lại biết?"

Làm sao Lê Thanh Tuyền biết à?

Đơn giản vì cậu đã đọc qua cùng loại tình tiết thể này. Nam phụ si tình không tự dưng si tình, lúc nhỏ phải trải qua biến cố gì đó được nữ chính cảm hóa, từ nay về sau một mực yêu nữ chính, làm bàn đạp cho tình cảm của cặp chính phát triển.

Sự thật cũng không sai biệt lắm, Phó Bắc Thần lúc nhỏ vừa ấm vừa đen, trong khi anh em họ hàng đều cao lớn chắc thịt. Phó gia dòng chính đại thiếu gia bị khinh thường, bị hội đồng te tua. Trong lúc tự ti nản chí ngồi khóc một mình thì gặp được cô bé ăn mặc như công chúa trong truyện cổ tích đi ngang qua đây. Thiếu niên Phó Bắc Thần được tặng một viên kẹo ngọt ngào, hòa tan vị nước mắt mặn chát ở khóe môi.

Lê Thanh Tuyền đoán được diễn biến chín mười phần, nhưng cậu nói sự thật chưa chắc Phó Bắc Thần đã tin, đành nói cách khác: "Tôi từng thấy qua." Trong tiểu thuyết.

Phó Bắc Thần nhíu mi: "Thấy?" Chuyện xảy ra cũng chỉ có vài ba người biết, nhưng bọn họ đã bị hắn chèn ép không thở nổi, sẽ không đi rêu rao quá khứ của hắn.

Hắn khẳng định năm đó không có mặt Lê Thanh Tuyền.

"Cậu thấy qua cùng loại với chuyện này?"

Cậu gật đầu, bày ra vẻ mặt lạnh như tiền nhưng trong lòng hồi hộp muốn chết.

Ánh mắt của Phó Bắc Thần lúc nhìn người khác chẳng mang cảm xúc phập phồng gì, không phải ai cũng dám trực diện đón nhận, là tội phạm tiềm tàng sẽ chột dạ bất an, người bình thường sẽ hoảng sợ. Ức Phong còn đỡ, ít nhất anh ta sẽ cười cợt hòa nhã nói chuyện, không làm khuôn mặt hình sự như đi tra hỏi khẩu cung người ta.

Phó Bắc Thần có chiều cao ưu việt, mang lại cảm giác áp bách. Trên người mỗi một người có một loại gọi là khí tràng, khí chất tích lũy được từ môi trường làm việc. Quân nhân, vốn có sát khí, tàn nhẫn và quyết đoán, đặt ở thời phong kiến phương Tây thì chính là kỵ sĩ.

Mà vị kỵ sĩ này đã thề trung thành với Âu Dương Kim Dung Nam Thần, đang chĩa mũi giáo vào Lê Thanh Tuyền.



Âm thanh của hắn có chút khàn, thâm trầm nhìn: "...Nữ Thần cũng từng đối xử với người khác, giống với tôi sao?"

Nếu cậu nói không đúng, làm bẩn kí ức tuổi thơ tươi đẹp đáng trân trọng của Phó Bắc Thần, cậu sẽ phải trả giá đắt.

"Ý cậu là như thế chứ gì?"

Một trận gió lạnh thổi qua, chân trời vốn đen đặc bỗng lóe lên trắng bệch, sấm chớp gầm gừ.

Gan của Lê Thanh Tuyền cũng không to, bị Phó Bắc Thần và hiệu ứng thời tiết làm cho sợ xanh mặt, chân không biết vì sợ mới run hay run vì lạnh.

Cậu ấp úng: "Cái, cái đó tôi không biết...Là anh tự đoán mà" Tự biên tự nghĩ thì đừng đổ oan cho người ta.

"Sao không đi hỏi thẳng chính chủ ấy"

Nhưng với cái nết ngây thơ đáng yêu như hoa hậu thân thiện của Âu Dương Kim Dung Nam Thần thì chắc cũng đi phát kẹo phát khăn như nhân viên tiếp thị khắp nơi hạ.

Phó Bắc Thần là vị thứ n được nhận kẹo cũng nói không chừng.

Hôm đó chắc kèo là Halloween rồi

Phó Bắc Thần không nói gì, nhưng hắn đã bị chính lời nói của mình thuyết phục.

Lê Thanh Tuyền nghe được một tiếng than nhẹ, tiếng vải dệt cọ xát nhẹ nhàng, trên người cậu bỗng nhiên ấm áp đến lạ.

Cậu trố mắt nhìn lên, Phó Bắc Thần đang dùng áo khoác của hắn bao bọc cậu lại.

Áo bành tô màu đen mềm mại, vạt áo dài đến đầu gối cậu bé, rõ là khi mặc ở trên người Phó Bắc Thần chỉ đến dưới eo một chút. Như trộm đồ của người lớn trong nhà mặc, đáng yêu mà cũng buồn cười.

Lê Thanh Tuyền kinh ngạc muốn rớt quai hàm.



Hắn cúi đầu cài hết hai hàng cúc áo áo mới nâng bước nặng nề rời khỏi.

"Tôi vào trước, có việc."

Lê Thanh Tuyền bị bó như bánh chưng: ".."

Mặc áo giùm cũng mặc không đàng hoàng, chưa xỏ cánh tay vào đã cài cúc áo, nhưng khuôn mặt khi đó của Phó Bắc Thần làm cậu rén ngang nên không dám lên tiếng kháng nghị.

Lê Thanh Tuyền thở phào.

Mong sau Phó Bắc Thần sáng mắt ra, sau hôm nay có thể triệt để quên đi mối tình đầu vị thành niên, không còn não tắc động mạch

yêu đương nhăn nhít nữa, chuyên tâm ra tuyền tiến bảo vệ tổ quốc giùm.

Âu Dương Kim Dung Nữ Thần cũng chết rồi, Âu Dương Kim Dung Nam Thần đang tồn tại chỉ là một nhân cách phân liệt do người khác tạo ra mà thôi. Nhân cách chủ sắp bị nhân cách phụ lấn át, nếu còn không cứu, Âu Dương Kim Dung Nam Thần thật sẽ biến thành Âu Dương Kim Dung Nữ Thần.

Vụ này để Phó Bắc Thần biết, chắc sẽ sớm được xử lý, Hứa Xuyên cũng không bị tội tiếp.

Cái bộ truyện ngôn tình chưa có cái kết nữ cải nam trang nhẹ nhàng ngọt ngào này quay xe liên tục, Lê Thanh Tuyền có đội nón bảo hiểm cũng bị xe đâm tơi tả, nón cũng bể nát.

Ngọt ngào bánh ngọt nhỏ không thấy đâu, chỉ thấy xoắn não, hắc ám. Nếu Hứa Xuyên thành đối với Âu Dương Kim Dung Nam Thần, Hứa Xuyên là cong hay vẫn thẳng?

Đảng sợ.

Một truyện tay già đời như cậu cũng tê dại da đầu.

Nhưng để chắc chắn hơn, Lê Thanh Tuyền vẫn báo trước với Nghiêm Cửu Tiêu một tiếng, thuận tay giúp hắn đoạt công trạng của Phó Bắc Thần.Làm nhanh còn về nhà ăn khuya với Lận Uyên nữa chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv