"Âu Dương Kim Dung Nam Thần?"
Triệu Dương kinh ngạc nhìn Lê Thanh Tuyền, gật đầu lia lịa: "Đúng, em thấy rồi hả?"
Xe chuyên dụng dành cho quan chức đầu xe dài hơn xe thông thường, bánh xe cũng to, cao hơn xe khác, kính xe hai bên được lắp là kính chống đạn, dùng loại mờ để bảo vệ mắt và có tính riêng tư.
Theo lý thuyết thì Lê Thanh Tuyền không thấy đằng trước mới đúng.
"Đâu, em đoán"
Triệu Dương giơ ngón cái: "...Em đoán chỉ có chuẩn"
Phó Bắc Thần nghe là Âu Dương Kim Dung Nam Thần liền xuống xe, để lại Ức Phong và cậu ngồi đó.
Không gian chật hẹp, chỉ cần giơ tay là đụng đến Ức Phong, anh có thói ở sạch, lúc nãy chạm vào cậu sắc mặt anh có hơi thay đổi. Lê Thanh Tuyền tự động não bổ ra không ít kịch bản giết người ném xác.
Hoàn toàn ngồi không được!
Cậu ôm cặp, đẩy cửa xe ra.
Chạy chứ chờ chi!
Ức Phong cũng không giữ lại, nhìn cậu cười: "Không để Bắc Thần đưa trò đến tiệc tối à? Tầm 6 giờ sẽ có bữa tối do Phó phu nhân làm đấy."
Tiệc mừng thọ của Phó lão vào thứ hai, dù là thương nhân thành đạt thì cũng phải ngày làm 8 tiếng, cho nên giờ dự tiệc chính xác là 8 giờ tối. Đi sớm hơn khách khứa còn chưa tới đâu, nhưng sẽ được ăn cơm tối cùng gia đình họ Phó, quan trọng nhất là do đầu bếp cấp thế giới nấu. Nếu đúng giờ dự tiệc thì chủ bếp không phải Phó phu nhân, bà ấy không thể nào một mình nấu mấy chục mâm thức ăn được.
Lê Thanh Tuyền ngoài thích đọc tiểu thuyết ra, còn thích ăn, thích hóng hớt.
Ức Phong biết.
Nhìn ánh mắt cậu đổi tới đổi lui nhưng khuôn mặt xinh đẹp vạn năm không đổi, vừa mâu thuẫn lại đáng yêu.
Không phải tự nhiên mà có môn nhân chủng học đâu.
Ức Phong thong dong đọc thực đơn: "Súp cua dừa tổ yến, gỏi gà Bresse hoa chuối tây, tôm càng rang me, bò Kobe xào hoa thiên lý,..."
Lê Thanh Tuyền mới thọc một chân ra khỏi xe, lặng lẽ rút về.
Anh nghiêng đầu nhìn: "Không đi nữa?"
Cậu ôm cặp ngồi, xấu hổ cúi thấp đầu: "...Không ạ" Ức Phong cười thì cứ cười, vì miếng ăn, miếng liêm sỉ có đáng gì.
Ức Phong vươn tay xoa đầu Lê Thanh Tuyền, ý cười không giống như bình thường lạnh lùng, có hơi ấm lên: "Ngoan quá ta."
Giọng của anh lúc giảng bài nghe đã rất êm tai, lúc này còn cố tình đè thấp, làm cậu hơi mụ mị đầu óc.
Nếu không phải cậu kiên định tình cảm dành cho ba người kia, đã sớm rơi vào tay kẻ địch. Dựa vào nhân cách mị lực của Ức Phong, muốn cố tình quyến rũ ai còn không phải dễ như ăn cháo à.
Trò chuyện trong chốc lát, vụ án đâm xe của Âu Dương Kim Dung Nam Thần cũng được giải quyết gọn gàng. Va chạm nhẹ, xe thương vụ không trầy xước tí nào, ngược lại là xe đạp của cậu ta, nằm trong cốp xe chờ đưa đi sửa.
Lái xe đạp cái kiểu gì mà đâm vào xe Phó Bắc Thần cũng hay thật.
Ghế sau lại đón thêm một thành viên mới, không đoán cũng biết là ai.
Phó Bắc Thần mở cửa sau, liếc Lê Thanh Tuyền: "Ngồi vào trong."
".." Ê nha, tui không phải là lính của anh.
Nghĩ tới bữa tối, cậu ngậm ngùi di chuyển vào ghế ở chính giữa.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần ôm hộp quà hớn hở lên xe, nhìn thấy mặt liệt của cậu, hơi sững sờ: "Thanh Tuyền? Sao cậu lại ở trên xe của anh Bắc Thần vậy?"
".." Đừng nói kiểu như cậu biết tam vẫn làm tiểu tam chứ.
Lê Thanh Tuyền xạ khuôn mặt: "Đi nhờ xe."
Âu Dương Kim Dung Nam Thần càng kinh ngạc: "Cậu cũng được mời?"
Cậu gật đầu.
Người ngồi ổn hết, Phó Bắc Thần nhìn thời gian, thúc giục Triệu Dương lái xe nhanh hơn.
Dinh thự nhà họ Phó không nằm trong lòng thành phố, mà nằm ở ngoại thành yên tĩnh, đi xe cũng mất hơn tiếng, sắp đến giờ cơm mà để mọi người chờ một mình hắn thì không phải phép.
Sau khi lên xe miệng Âu Dương Kim Dung Nam Thần chưa hề có tạm dừng, nói với Phó Bắc Thần không ngừng, tía lia tía lịa. Lê Thanh Tuyền không hiểu lắm, chuyện lúc nhỏ và chuyện thường ngày của cậu ta có gì đáng buôn dưa lê đâu.
"Lúc nãy em chạy đi mua quà cho ông nội xong, sợ trễ nên em mới chạy gấp quá, đèn đỏ cũng không thắng lại kịp...Em xin lỗi nha, tiền xe thì em trả không nổi nhưng em làm bánh trả nợ cho anh nha?"
Má tưởng má là Lan lực lưỡng hay gì, chạy xe đạp đi sinh nhật ở vùng ngoại ô ạ.
Mấy cái bánh handmade mà đòi xí xóa tiền xe á? Cũng chỉ có não yêu đương Phó Bắc Thần mới đồng ý.
Phó Bắc Thần đáp lại không nhiều nhưng câu nào cũng đáp.
Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn ba người ngồi đằng sau, ánh mắt sắc bén xem Lê Thanh Tuyền, cậu bị nhìn chột dạ xoay đầu đi.
Sau đó Phó Bắc Thần mới nhìn sang Âu Dương Kim Dung Nam Thần, nói câu dài: "Tiền xe không cần em trả, nhưng vừa rồi khi em tham gia giao thông không đúng luật, anh sẽ viết biên bản cho em, tiền phạt cũng sẽ nộp thay em."
"Lần sau chú ý nhìn trước ngó sau."
Lê Thanh Tuyền khóe miệng cong nhẹ, nghe mà sảng khoái cả người, cảm thấy Phó Bắc Thần không tới nổi nào, tuân thủ luật lệ, quân nhân tốt.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần uất ức cúi đầu, nài nỉ: "Tuy em có sai, nhưng đâu có ai bị thương đâu anh, phạt như vậy cũng nặng quá ấy...Anh tha cho em lần này nha?"
Lê Thanh Tuyền trợn trắng mắt: "Tha cho cậu vậy Phó Bắc Thần xong đời rồi."
Nghiêm Cửu Tiêu đang canh me chờ thời Phó Bắc Thần rớt đài, cậu không ngại cho hắn một phiếu cử báo đâu.