Trường học có hai cửa sau, một cửa nhỏ gần khu vực căn tin để tiện cho xe tải lớn chở hàng hóa vào, và một cổng to khác là để học sinh ra về không đến nổi tắc đường.
Cổng sau mà Lê Thanh Tuyền hẹn ba mặt một lời là cổng phụ ít học sinh qua lại.
Nhiếp Diên tâm thần không yên mang theo Trình Noãn Noãn đến nơi hẹn, chỉ đứng im mà cậu ta cũng căng thẳng.
Cậu ta biết thế nào cậu cũng sẽ nổi giận khi nhìn đến Trình Noãn Noãn, cậu ta bị dọa phá gan, chột dạ và áy náy, cũng định hôm nay nói hết.
Nhiếp Diên suy nghĩ rất đơn giản, Trình Noãn Noãn hiện tại không yêu anh trai mình, chị ấy thích mình, trong khi cậu ta vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ mối tình đầu. Mới vài tháng, cũng đâu phải vài năm, thời gian sẽ chữa lành tất cả nhưng thiết yếu là thời gian đó đủ dài, mỗi ngày đều gặp Trình Noãn Noãn tại nhà, làm khó cho cậu ta quá.
Lê Thanh Tuyền khuyên cậu ta buông tay, cậu ta đầu này đáp ứng, sau lưng lại gian gian díu díu mập mờ với Trình Noãn Noãn, nghĩ sao cũng thấy cậu ta có lỗi với thằng bạn hết lòng vì mình.
"Xin lỗi, tao tới muộn"
Nhiếp Diên thấy cậu bước tới, thẳng sống lưng, cậu ta rất có tự giác nhận cái sai về mình trước: "Không, tạo mới là đứa nên xin lỗi mày!
Cậu không nói.
Nhiếp Diễn càng cuống quýt xin lỗi.
Lê Thanh Tuyền không phải đến muộn thật, mà là cậu xem thử xem thằng bạn mình có lâm trận bỏ chạy, định giấu mình tiếp hay không. May mắn Nhiếp Diên vẫn đến, còn mang theo Trình Noãn Noãn tới, coi như không uổng mấy năm chơi chung...
Nhiếp Diên nắm lấy bàn tay của cậu bạn, lay nhẹ, thần sắc suy sụp cầu xin: "Tao biết mày tốt với tao lắm luôn, là tạo lừa dối mày, mày muốn đánh muốn mắng gì cũng được, nhưng đừng làm lơ tạo nha?"
Ánh mắt Trình Noãn Noãn đổi tới đổi lui, đổi thành nhìn tình địch. Cô có theo đuổi Nhiếp Diên, nhưng cậu ta còn ngại rất nhiều thứ cho nên vẫn luôn không đồng ý hẹn hò.
Trình Noãn Noãn hiểu lầm: "Diên... Cô ấy là bạn gái hiện tại của em à?" Vậy thì có thể giải thích tại sao Nhiếp Diên lại từ chối cô.
Lê Thanh Tuyền bị thằng bạn kéo tay nhỏ, trơ cái mặt ra, xịt keo.
Bạn bè cãi nhau cũng bị Nhiếp Diên nói thành yêu hận tình thù.
Chuyện tình cảm của bản thân cũng đủ khiến cậu rối rắm khổ não, đột nhiên bị vướng vào tình cảm của thằng bạn, cậu chỉ muốn phải sạch quan hệ.
Nếu để ba người nào đó biết, chắc chắn sẽ rắc rối to. Một người ghen không có gì, ba người cùng ghen, chỉ có cậu mệt thận.
Lê Thanh Tuyền rụt tay về, xua tay phủ nhận: "Chị hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Tôi đã có người mà mình thích rồi."
Thừa nhận thích Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên dễ hơn cậu nghĩ, nhưng thích nhất ai thì không dễ nói. Ba người đều làm cậu động tâm, phong cách tuy không giống nhau nhưng cảm giác mang lại khi tiếp xúc thì vi diệu y chang. Giống như là xuân, hạ, thu nhưng chung quy vẫn dính tới mùa.
"Không phải mày ra định giới thiệu bạn gái với tao à?"
Ngược lại là Nhiếp Diên đưa Trình Noãn Noãn tới gặp cậu, chắc là muốn thông báo cho cậu biết hai người xác định quen nhau.
Cậu giận là giận Nhiếp Diên không thành thật với cậu, chứ vẫn chưa phản đối cậu ta yêu đương cùng Trình Noãn Noãn. Bị tai nạn giao thông một cái đổi não đổi luôn cả gu, thích anh đổi thành thích em, cậu nghi ngờ Trình Noãn Noãn không còn là Trình Noãn Noãn cũ nữa.
Bề ngoài của cô gái vãn đoan trang thùy mị, xinh đẹp dịu dàng, nhưng váy ngang đầu gối trước kia biến thành váy ngắn đến đùi, mái tóc dài cũng tạo kiểu xoăn gợn sóng, hấp dẫn hơn trước kia rất nhiều. Nếu trước kia Trình Noãn Noãn không biết trang điểm thì bây giờ trình make up ngang ngửa chuyên gia trang điểm.
Lê Thanh Tuyền nhìn nhiều hai mắt, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng thì khiếp sợ lăn lộn đầy đất.
Trình Noãn Noãn cao giọng, rõ ràng không tin tưởng lời cậu: "Bạn bè bình thường ư?"
Nhiếp Diên đồng dạng kinh ngạc muốn rớt cằm, nắm vai cậu lắc lư: "Cái gì? Mày có người yêu rồi? Ai? Là đứa nào?"
".." Cậu sẽ bị đồng đội heo này hại chết mất! Trọng điểm không phải là nên giải thích rõ với Trình Noãn Noãn à!
Lê Thanh Tuyền đã có thể tưởng tượng ra phân cảnh Trình Noãn Noãn vì yêu dọn chướng ngại vật, biến cậu thành xiên bẩn.
"Lê Thanh Tuyền?"
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói mát lạnh từ đằng sau truyền tới.
Đối phương ngồi trên xe thương vụ, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Phó Bắc Thần.
"Lên xe." Hắn ném hai từ đơn rồi nâng cửa kính xe lên.
Nhiếp Diên vừa thấy mặt Phó Bắc Thần đã đứng gọn một bên ngoan ngoãn khoanh tay cúi chào, Trình Noãn Noãn mỉm cười vẫy tay.
"Tao đi trước đây, có hẹn."
Lê Thanh Tuyền ước gì mình bốc hơi biến mất khỏi hiện trường, Phó Bắc Thần ra lệnh cũng không thèm để ý, hai chân như điện chạy tới đằng sau xe, mở cửa, ngồi vào, động tác liền mạch.
Phó Bắc Thần ra hiệu cho Triệu Dương lái xe: "Về dinh thự nhà họ Phó."
Cậu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện chỗ bên cạnh mình có người ngồi.
Còn là người quen.
Lê Thanh Tuyền cứng người, muốn nhảy xe.
Ức Phong cười như không cười: "Chào học trò nhỏ.""..."
Oe oe oe, sao lại là Ức Phong!