Bởi vì bỗng nhiên được đón tiếp người dì của ai đó ÔnNhiễm có chút ngượng ngùng.Dì lần này về nước cũng có thể nói là tiền trảm hậutấu, bà muốn được nhìn mặt cô bé của Diệp Dĩ Trinh lại có vẻ quá khó khăn.Thếnên để được nhìn thấy bạn gái trong truyền thuyết của cháu trai, dì Tề Nữ Sĩ âmthầm đặt vé máy bay về nước, lúc mà Diệp giáo sư biết được thì bà đã tới nhà gaTrấn Kiều Thạch chờ anh tới đón.
Nhân lúc dì Tề đi rửa mặt, Ôn Nhiễm nhăn nhó kéo kéongười nào đó trước mặt :"Thầy Diệp." Ngữ khí nũng nịu rõ ràng
Anh đương nhiên hiểu được, nhưng mà cũng không lolắng:"Anh đã nói trước với dì rồi, yên tâm, dì sẽ rất hiền lành với em,không cần lo lắng."
Ôn Nhiễm xoa xoa mặt, suy nghĩ một lát, thật lòngnói:"Em chưa có chuẩn bị tốt, bữa sáng em không ăn đâu, em về phòng chuẩnbị tâm lý đã."Nói xong liền đứng dậy.
Diệp Dĩ Trinh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô tớitrước mặt, nhẹ nhàng nói:"Không sao thật mà Ôn Nhiễm."
"Trong nhà dì là người thân thiết với anh nhất,hiểu rõ anh nhất, cho nên em không cần lo, dì hiểu được tính anh, cho nên nhấtđịnh cũng sẽ yêu thương em, em xem, lúc nãy gặp mặt không phải tốt lắmsao?"
"Phải không?"Ôn Nhiễm vẫn còn nghi vấn, sợhãi hỏi:"Dì không thấy là em rất lúng túng sao?"
Đúng là rất khó để khuyến khích được cô bé này, câycao lương kì dị Diệp Dĩ Trinh tự nhủ một lát rồi gật đầu:"So với tưởngtượng của anh em làm tốt hơn nhiều."Nói xong vòng tay quanh thắt lưng cô,dịu dàng:"Anh còn sợ em sẽ quay đầu chạy trốn kia."
Ôn Nhiễm:"..." Cô vẫn là rất không có tiềnđồ, không phải sao?
Bữa sáng Triệu bá tự mình chuẩn bị, cháo tấm và mấymón ăn kèm khác, rất ngon lành.Triệu bá ngồi vào chỗ của mình, nhìn dì Tề NữSĩ:"Nếu Dì đã về thì tôi cũng không qua nhà nữa, ở lại đây vài ngàyvậy."
Dì Tề cười nói:"Không cần, chú cứ yên tâm về, tôikhông ở vài ngày đâu, cũng không quen có người chiếu cố."Nói xong nhìn vềcháu Diệp:"Dĩ Trinh, mấy ngày nay cũng đúng dịp năm mới, đi xe không tiệncháu đưa Triệu bá về đi."
Triệu bá xua tay:"Không cần đâu."
Triệu bá ở nông thôn, cách nơi này khá xa, đi xe cũnggần bốn giờ tới lúc đó cũng tối mịt.Diệp Dĩ Trinh đặt đũa xuống, hơi nheo mắtnhìn dì.Đôi mắt hiện lên ý cười giảo hoạt làm anh cũng thấy buồn cười, đành tùydì vậy.Anh nhìn Ôn Nhiễm đang cặm cụi ăn cơm, người nhà của anh, cô cũng đang dầndần thích ứng, có dì mở đầu cũng là tốt nhất.Nhưng mà anh nhìn lại ánh mắt dìTề, nói thành lời là:"Không cho phép khi dễ cô bé của cháu."
Dì Tề nháy mắt mấy cái, hai người đạt được nhất trí.
Sau khi ăn xong Ôn Nhiễm giúp Triệu bá chuyển đồ lênxe, nhìn biểu tình trầm trọng đó Diệp Dĩ Trinh rất buồn cười, xoa xoa đầucô:"Ôn Nhiễm."
"Dạ?"
"Dì Tề thật không có ý gì đầu, chỉ là ham vuichút thôi?"
Ham vui? Ôn Nhiễm chớp chớp mắt
Ngồi đối diện với người phụ nữ đang tao nhã nâng táchtrà lên, Ôn Nhiễm thế nào cũng không đặt hai chữ ham vui này lên người bàđược.Trong phòng rất ấm áp thế nên cô chỉ mặc một chiếc áo cao cổ ngồi trên sôpha, nhìn mấy bản vẽ thiết kế.Dì Tề là kiến trúc sư, lần này đến đây không chỉđể gặp cô mà còn muốn tìm cảm hứng sáng tác.Ôn Nhiễm vừa nhìn vừa tán thưởngkhông thôi, với người thiểu năng nghệ thuật như cô, chỉ có thể trầm trồ hâm mộ.
Tề Nữ Sĩ nhìn biểu tình của cô, buông tách cà phê,cười hỏi:"Thế nào?"
Ôn Nhiễm thành thật đáp:"Đẹp lắm ạ, nhưng mà nghệthuật cháu không am hiểu nhiều lắm, bình thường cũng rất ít tiếp xúc."
"À, vậy cháu tiếp xúc với cái gì là nhiềunhất?"
"Mô hình ạ."Ôn Nhiễm thật thà đáp."Cháuhọc kinh tế, thường phải học kế toán rồi giao dịch, cho nên gặp đủ loại môhình, cả công thức nữa."
Thật thà quá, đúng là một đáp án thật lòng nha.Dì Tềcười cười, lại uống thêm một ngụm cà phê,"Có lẽ đó cũng là nghệ thuật- màcậu nhóc đã nhìn ra."
Anh cũng thế mà, không cần nói cũng biết.
Ôn Nhiễm hơi hơi gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nở nụcười:"Đôi khi cháu thấy anh ấy là một người rất thần kì."
"Sao?"Dì cao giọng lên, có ý muốn nghe tiếpnên Ôn Nhiễm tiếp tục nói.
"Dì không thấy sao?Dì xem, anh ấy có đủ bằng cấpvề nước lại chọn nghề dạy học?Làm thầy giáo thế là khiến người khác không tựgiác nhìn anh sẽ rất mơ hồ.Cháu thầy làm thầy như anh căn bản đúng là một thúvui."Ôn Nhiễm gật gật nói.
"Cháu, đến báy giờ còn gọi nó là ...thầy?"Tề Nữ Sĩ không khỏi hỏi, đánh giá cô từ trên xuống dưới lần nữa.Ánhmắt giống như đang nói, đều đã ngủ cùng một nhà cả, chẳng lẽ không xảy rachuyện gì?!
Ôn Nhiễm bị dì làm cho sợ hãi, mặt ửng đỏ:"Cháuhiện tại chưa sửa được."
Dì Tề:"Cái này không phải là vấn đề thói quen, màlà trong lòng cháu thôi, có lẽ cháu chưa hoàn toàn chấp nhận?"
"Sao ạ?"
Dì cười cười:"Vậy cháu nói ta biết, tình cảm củacháu là gì, thích hay là yêu?"
Vấn đề này chính Ôn Nhiễm cũng rất mơ hồ, cô đặt táchtrà xuống, ôm hai chân, suy nghĩ hồi lâu,"Cháu không rõ lắm."Cô thànhthực trả lời,"Dì à, thích và yêu, không giống nhau sao?"
Bà giờ còn phải làm chuyên gia tâm lý khai thông tìnhcảm cho cô nhóc này nữa, dì Tề bật cười:"Đương nhiên là khônggiống."Dì chuyển tư thế khác:"Yêu so với thích thì sâu sắc hơn, giốngnhư không thể thiếu nhau, dì thấy con còn chưa đến mức này."
Ôn Nhiễm cúi đầu, trầm mặc một lát rồi lạihỏi:"Dì có phản đối bọn cháu không?"
Dì Tề rất muốn bật cười, cô bé này quả là thúvị,"Cháu thấy, một người như vậy, dì phản đối hay không có tác dụng sao?Dìchỉ hi vọng hai người có thể sống vui vẻ, dù có chia tay cũng không còn oánhận- đương nhiên dì cũng thích cháu, một cô gái muốn chấp nhận một tình yêu cầndũng khí rất lớn.Cho nên đừng từ bỏ sự dũng cảm này, hai người yêu nhau cũng làmột điều hạnh phúc, cũng là duyên kiếp."
Cô gái trước mặt mở to hai mắt nhìn mình, thật lâusau, hai người nhìn nhau cười.
"Cháu hiểu, cảm ơn dì."
Từ nông thôn trở về cũng đã mười giờ tối, Diệp DĩTrinh dừng xe xong dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi một lát, cho tỉnh rượu.Anh đưaTriệu bá về nhà, Triệu bá lại muốn giữ anh ở lại ăn cơm chiều rồi mới cho đi,thế là lại mang bình rượu ra mời.Không uống nhiều nhưng mà vẫn có cảm giácsay.Anh ngước mắt lên, nhìn lầu hai đèn còn sáng, một phòng kia không thấy đèn,chắc là đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, bước vào phòng kia, dì Tề đangđặt laptop trên chân, thấy anh liền cười:"Sao vậy, không thấy cô bé chờcháu nên thất vọng hả?"
Diệp Dĩ Trinh yếu ớt cười:"Dì à, dì cũng đừng coithường cháu nữa."
"Được rồi."Dì Tề nhún vai,"Thực ra conbé định gọi điện cho cháu nhưng nghe ta khuyên nên thôi."
"Vậy à?"Có vẻ rất ngạc nhiên.
Dì Tề cười khanh khác,"Dì nói, ở nông thôn đến sẽkhông dễ đi, nhận điện thoại sẽ khó lái xe, đứa nhỏ này đúng là dễ dỗ, nó vừamới lên lầu ngủ."
Diệp Dĩ Trinh híp mắt, đi lên lầu.
"Này, cháu chờ chút, dì có chuyện nói vớicháu."
"Sao ạ?"
"Dĩ Trinh, cháu có nghĩ tới cha cháuchưa?"Dì Tề nói,"Cháu có để ý đến suy nghĩ của ông ấy không?"
Dĩ Trinh trầm ngâm một lát,"Cháu biết."Ngữkhĩ không nhanh không chậm."Nhưng mà đó không phải là vấn đề."
Tề Nữ Sĩ cũng không nói nữa:"Tốt nhất là nhưvậy."
Ở lại trấn Kiều Thạch ba ngày Ôn Nhiễm mới khởi hànhvề thành phố T.Trước khi đi, Ôn Nhiễm với dì Tề cũng lưu luyến lắm, Diệp DĩTrinh nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi.Hai người không coi anh ra gì, trướcmặt mình mà lại bày ra cảnh tượng đó.Anh đương nhiên không biết, buổi chiều anhđưa Triệu bá về dì Tề và Ôn Nhiễm đã nói chuyện với nhau, bao nhiêu chuyện củaDiệp Dĩ Trinh từ nhỏ tới lớn đều được dì kể tỉ mỉ.So với tự truyện của thầyDiệp vẫn là thú vị hơn.
"Dì không về với bọn con sao?"Ôn Nhiễm nướcmắt lưng tròng, cô còn muốn nghe truyện về Diệp Dĩ Trinh nữa mà.
Dì Tề cười cười xoa xoa đầu cô:"Ngoan, chờ dìrảnh sẽ đi thăm con."
Dì?! Diệp giáo sư nhất thời nheo mắt nhìn dì Tề, dì Tềkhông tự giác mà run lên,"Dì phải ở lại đây tìm cảm hứng, hai đứa cứ vềtrước."
Nói xong, Diệp giáo sư không cần đợi người nào đó phảnứng đã đem cô nhét vào trong xe.Gì chứ?Mới ở ba ngày đã gọi " dì",chiếm cả vị trí cây cao lương kì dị của anh, không được, tuyệt đối không được.