Thứ bảy quả nhiên bác gái Kiều Vũ Phân gọi điện đếnthúc giục cô, Ôn Nhiễm cau mày dập điện thoại, lo lắng mãi.Xem ra cũng chỉ còncách đi mà thôi.
Ngày hôm sau thành phố B trời lại đổ tuyết dày, ÔnNhiễm thở dài, bung ô đứng trước cửa, đẩy đẩy tuyết dưới chân sạch sẽ.Từ xa mộtchiếc xe hơi màu đen sáng bóng từ từ đi đến.Biển số xe cô không nhìn rõ nhưng màcó thể lái nó cũng đã là người không phải tầm thường.
Xe vững vàng dừng lại trước cửa lớn, cửa xe mở ra, mộtngười mặc quân phục màu xanh lục, tay cầm mũ từ trong bước ra.Vừa ngẩng mặt lênnhìn thấy Ôn Nhiễm lại có chút sửng sốt.Ôn Nhiễm cũng không nhớ rõ người đànông trước mặt, chỉ là có chút quen mắt mà thôi, vì thế cô liền gật đầu, nghiêngngười sang để cho anh đi qua.
Không ngờ rằng, chỉ một lát sau...
Phòng sách lầu hai, Ôn lão vẻ mặt vô cùng hiền lànhđang cùng người đàn ông trẻ tuổi đó trò chuyện:"Vị Xuyện, con nói cha conđến thành phố B công tác sao?"
Người trẻ tuổi ngồi thẳng lưng, hai tay đặt nghiêm túctrên đầu gối, động tác tiêu chuẩn của người quân nhân.Anh cười gật đầu:"Bacháu cả ngày đều nhắc đến vị thủ trưởng ngày xưa, nói là nếu đến thành phố B sẽsang thăm ông đầu tiên."
Ôn lão vừa lòng cười cười, còn nói cả ba tiếng tốt tốttốt.
"Nhiễm Nhiễm à, đây là người ta nói với con,Triệu Vị Xuyên, lần trước hai đứa đến không đúng lúc, nếu không đã gặp nhaurồi."
Thực ra đã sớm thấy rồi, lại không phải chỉ có mộtlần...
Ôn Nhiễm hướng anh cúi đầu, lại tiếp tục uống ly trànóng trong tay.Triệu Vị Xuyên hơi nhíu mày, ánh mắt thú vị nhìn cô, lát sau anhlấy quà biếu gặp mặt mang theo từ thành phố N.Nghe nói Ôn lão là người phố N,tham gia quân ngũ cũng bắt đầu từ đó, đối với đặc sản vùng này lại vô cùng yêuthích, anh chọn quà này cũng thật là đúng ý.
Ôn lão cười tủm tỉm nhận lấy:"Ta nghe cha con cónói qua, con bây giờ đang công tác rất tốt hầu như đều dựa vào sức lực chínhmình.Phải không?"Dừng lại một chút, ông thử hỏi:"Vậy đã có đối tượngnào chưa?"
Lời vừa nói ra đã khiến cả hai người sửng sốt.Ôn lãoquan sát sắc mặt liền cười nói:"Nếu không có, cháu thấy Nhiễm Nhiễm nhà tathế nào?"
Ôn Nhiễm bất lực cười khổ, thì ra bác gái muốn giớithiệu bạn trai cho cô, thực ra chính là Ôn lão chọn lựa.Từ khi nào cô cũng đángđể Ôn lão tướng quân lo lắng như vậy?
Cô gắt giọng:"Ông nội à, sao lại hỏi như thế.Hơnnữa con còn nhỏ, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, con không vội đâu."
Ôn lão và Triệu Vị Xuyên đồng thời ý tứ liếc cô mộtcái, nhìn áp lực đè lên mình càng ngày càng lớn, Ôn Nhiễm vờ như không có việcgì, tiếp tục uống trà trong tay, cố gắng không chế, không để cho nước đảo rakhỏi chén.
Triệu Vị Xuyên rất nhanh hiểu được ý tứ của cô, cườicười:"Ông không nên sốt ruột, bây giờ cháu huấn luyện bộ đội quá bận, saumấy tháng nữa lại có mấy cuộc diễn tập quân khu, thời gian ngủ còn không đủ,nếu mà yêu đương chỉ sợ thiệt thòi cho người ta."
Ôn lão cười gật gật đầu, lại nhấp một ngụm trà, nhìnkhông rõ cảm xúc như thế nào.
Ở lại Ôn trạch ăn cơm trưa xong Ôn Nhiễm đứng dậy xinphép về.Ôn lão sắc mặt không tốt, Kiều Vũ Phân cũng có vẻ xin lỗi nhìn cô.Côchỉ cười không để ý lắm rời đi.Phía sau có tiếng bước chân càng gần, không quaylại cũng biết là ai.
Đi qua hành lang, cô xoay người nhìn sang bên cạnh,nhỏ giọng xin lỗi Triệu Vị Xuyên:"Thực xin lỗi anh, ông nội tôi lẩm cẩmrồi."
Triệu Vị Xuyên chăm chú nhìn cô một lát:"Khôngsao, có cần tôi đưa em về không?"
Ôn Nhiễm lắc đầu, do dự một chút:"Anh có thể chotôi xin địa chỉ nhà được không?"Thấy Triệu Vị Xuyên có vẻ ngạc nhiên nhìn,cô cuống quýt giải thích:"Tôi nghe ông nói, bác Triệu là bạn của ba tôi,cho nên tôi muốn đến gặp bác một lần."Cô chưa từng nghe ai nhắc đến bạncủa ba, chỉ duy nhất lần đó ông nội nói cho cô biết, chắc là không lầm.
Triệu Vị Xuyên cười cười:"Em không cần vội giảithích như vậy, nhà của tôi không ở đây, hay là em lưu lại số điện thoại đi, khinào tiện tôi sẽ liên lạc."
Ôn Nhiễm do dự một chút rồi đáp ứng.
Cô hôm nay đã phá hỏng mọi chuyện, nhìn sắc mặt ôngnội cũng là chứng cứ rõ ràng nhất.Nhưng mà, cô biết, hôm nay dù là bất cứchuyện gì cô cũng không nghe theo thôi.Nếu cô thực sự từ chối, Ôn gia chắc cũngkhông để ý lắm đâu.
"Cô Ôn!" Bỗng nhiên có một giọng nam gọi cô,Ôn Nhiễm định thần lại, quay người đã thấy Phiền Ánh Trạch, cậu mang nào baolớn bao nhỏ chạy đến hướng này, nhìn rất vất vả.
"Em làm gì vậy?"Ôn Nhiễm cầm lấy một túi totrong tay cậu, tránh để túi lớn này đổ sụp trong lòng cậu ta.
Nam sinh trẻ con nhíu mày:"Chúng em vừa đi mua mộtsố thứ cần cho buổi liên hoan Tết Nguyên Đán, cũng không biết mấy người kiađâu, em đã đợi nhiều giờ rồi cũng không thấy."
Em nhất định bị cho leo cây rồi.Ôn Nhiễm không đànhlòng nhìn đứa nhỏ lương thiện đơn thuần này, lại cầm thêm một túi tonữa:"Được rồi, đừng đợi, đi bộ thêm một lát là trạm xe điện ngầm, cô giúpem mang về nhé?"
Phiền Ánh Trạch vội cự tuyệt:"Không cần đâu cô,em chờ mấy bạn lát nữa."Đáp lại cậu Ôn Nhiễm đã đi được một đoạn xa, PhiềnÁnh Trạch thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng bắt kịp.
Nhìn bộ dáng buồn bực của cậu, tâm tình Ôn Nhiễm cũngtốt hơn, nếu không phải hai tay ôm này nọ cô rất muốn vỗ vỗ vai cậu,"LớpTrưởng à, hiện tại ta muốn lấy thân phận học tỷ chứ không phải một cô giáo đểgiáo dục em, làm người không nên chân thành quá, sẽ bị người ta đùa giỡn biếtkhông?"
Cậu lớp trưởng liếc cô một cái, quả nhiên không phảinói với tư cách giáo viên:"Cô à cô đi đâu vậy?"
"Tản bộ!" Lời ít ý nhiều.
Khóe miệng Phiền Ánh Trạch như nhếch lên, cùng cô bướcdài:"Cô à, dù cô không muốn nói nhưng mà cũng nên tìm một cái cớ tốt hơnchứ."
Ôn Nhiễm nheo mắt nhìn cậu nhóc này, ngay khi cậu bịáp lực đè nén đến muốn đầu hàng, cách đó không xa có tiếng gọi lớn.Hai ngườicùng nhìn lại, là chiếc xe màu xám của Diệp Dĩ Trinh.
"A, đó không phải là thầy Diệp sao?" PhiềnÁnh Trạch dùng tay che trên mắt, thấy rõ người đang tới.
Thực là khéo quá, lần trước cô cũng ở chỗ này thấyanh.Lần này anh vẫn còn đeo kính mắt, chắc là vừa làm việc xong.
Thầy Diệp.
Ôn Nhiễm tự dưng kích động, cứ khi nghe đến tên này,cô sẽ không tự giác mà nghĩ đến câu nói đó của Lưu Phỉ Phỉ.Thích thầy Diệpsao.Cô khẽ nhắm mắt, muốn đem câu nói này ném đi thật xa, đến khi mở mắt ra đãthấy xe Diệp Dĩ Trinh ngay trước mặt.
"Thầy Diệp."Hai người cùng gọi khiến choDiệp Dĩ Trinh ngồi trong xe cũng phải ngẩn người.
"Sao lại mang nhiều đồ lỉnh kỉnh thế, lên xe, tôiđưa hai người về."Nói xong anh định bước xuống mở cửa xe.
Không thể được.Trong lòng Ôn Nhiễm ngay lập tức lêntiếng nhắc nhở, vì thế cô vội vàng cự tuyệt:"Không cần đâu thầyDiệp."
Vừa nói xong cả Phiền Ánh Trạch và Diệp Dĩ Trinh đềuquay lại nhìn cô, Ôn Nhiễm gượng cười hai tiếng, đẩy đẩy Phiền Ánh Trạch bêncạnh."Không phải em nói đã hẹn bạn học ở trạm xe điện ngầm rồi sao, chuyệnquan trọng thế mà cũng quên."Sau đó lại cười cười nhìn Diệp Dĩ Trinh,"Thầy Diệp à, không cần phiền thầy đâu ạ."
Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày, dừng lại ở ánh mắt ÔnNhiễm:"Vậy các em cẩn thận đi, trời tuyết nhiều, coi chừng té."
Rốt cục cũng tiễn được vị đại thần này, Ôn Nhiễm thởdài nhẹ nhõm, quay đầu lại đã thấy ánh mắt đánh giá của Phiền ÁnhTrạch:"Sao, làm sao vậy?"Cô phát hiện hai người này, một lớn một nhỏ,đều có một ánh mắt thực sắc bén, cô ngay cả trước mặt Ôn lão tướng quân áp lựccũng không bằng, mọi thứ cứ như đều lộ ra hết cả.
"Cô à, sao lại nói dối."Phiền Ánh Trạch nhỏgiọng nói thầm,"Hơn nữa thầy Diệp cũng có vẻ không tin, chỉ là không muốnbắt bẻ cô mà thôi..."
Ôn Nhiễm:"..."
....................
Trở lại kí túc xá liền nhận được điện thoại của mẹ, ÔnNhiễm không rõ mẹ đã biết điều gì, cho nên khi nói cũng rất cẩn thận tìm đềtài.Nói mấy câu xong cô cũng đoán được hình như mẹ vẫn chưa biết gì cả, côkhông muốn mẹ phải phiền lòng, cho nên cũng sẽ không đề cập đến.
Hái người nói một lát, Ôn phu nhân bỗng nhiênhỏi:"Đúng rồi Nhiễm Nhiễm, Tết Nguyên Đán mẹ muốn đi du lịch một chuyến,con nên ở lại trường, đừng về nếu không trong nhà cũng không có người."
Ôn Nhiễm trố mắt một chút, mẹ lại nói tiếp:"Mẹthực có lỗi."
Cô còn có thể nói gì chứ, chỉ an ủi mẹ vài câu rồi dậpmáy.
Ký túc xá chỉ còn Lâm Sanh, Đồng Chu từ đêm ở sân baytrở về đã cắm rễ ở thư viện tự học, Lưu Phỉ Phỉ thì bây giờ lại cực kì đào hoa,cùng với một anh năm tư đại học cơ khí đang qua lại, cho nên mấy hôm trước mớivề kí túc xá.
Ôn Nhiễm vừa uống nước vừa trấn tĩnh tinh thần, nhấcđầu nhìn lại đôi mắt đẹp của Lâm Sanh.Tóc cô cũng mọc dài không ít, che khuấtđi ánh mắt, cho nên cô dùng kẹp túm ra phía sau, chỉ còn một đôi mắt to, lúcnhìn chằm chằm lại giống như một kiểu mê hoặc.
"Làm sao vậy?"Ôn Nhiễm hỏi.
Lâm Sanh khẽ cười:"Không có gì, chỉ là trường vừamới thông báo, đại học A và đại học B muốn hợp tác làm một hạng mục.Nghe nóihạng mục này có sự cộng tác của ngân hàng GP, có muốn tham gia không thì nhanhchân mà đăng kí."
Ôn Nhiễm lơ đãng ừ một tiếng.
Lâm Sanh mở to mắt nhìn cô:"Này, vậy thôi à, cậucó biết có bao nhiêu người muốn vào danh sách không hả?Trên cơ bản toàn bộ cácsinh viên trong khóa đều đăng kí trên trang web, mạng còn bị tê liệt.Ôn Nhiễmà, mình thấy cậu rất thích hợp nha, cậu xem, cậu từng học đại học A, giờ lànghiên cứu sinh đại học B hai bên đều biết rõ, đúng không?"
Hiếm khi mới được băng sơn mỹ nhân nói như vậy, ÔnNhiễm quyết định hỏi thêm:"Vậy đại học A giáo viên nào tham gia thế?"
Lâm Sanh cúi đầu nhìn danh sách trong tay:"À,giáo sư quản lý học viện Lưu Khải Minh và giáo sư Trương Uẩn."
"Ngoài hai người này còn ai không?"
"Không.Trường mình vẫn chưa chọn được ai, có khảnăng là thầy Diệp và Sư thái.Sư thái đã tham gia nhiều rồi.Còn thầy Diệp lại córất nhiều kinh nghiệm trong việc phân tích hạng mục này, chắc là không saiđâu."Cô khép tập lại, nhìn Ôn Nhiễm:"Thế nào, tham gia không?"
Ôn Nhiễm lo lắng một chút, suy tính gì đó rồi cắn răngcười:"Mình nghĩ, hay là thôi đi."
Tết Nguyên Đán ở gần phía trước, lịch thi của nghiêncứu sinh cũng được thông báo.Đa số các buổi thi đều ở trước hoặc sau ngày nghỉ,biết được tin này ai ai cũng oán thán rầm trời.
Giáo sư Ngô đứng trước bục giảng trấn an mọingười:"Các thầy chịu trách nhiệm giải thích thắc mắc, các trò chỉ có việctiếp thu kiến thức, thi cử cũng chỉ là một cách thức thôi, không nên nhìn nhậnquá nặng nề."
Lưu Phỉ Phỉ miết môi:"Nếu Sư thái cũng có suynghĩ giống thầy Ngô có phải tốt không?"
Lâm Sanh tiếp lời:"Cậu tốt nhất cứ chờ mong ngườibạn trai trong truyền thuyết có thể đem được sư thái về nhà đi, nếu không cô sẽcàng tiến đến thời kì mãn kinh đó."
Lưu Phỉ Phỉ vỗ ngực:"Thật là đáng sợ."
Lúc tan học Ôn Nhiễm đi lên để giao báo cáo, thầy Ngôđang thu thập vài thứ nhìn thấy cô liền đẩy đẩy mắt kính:"Tiểu Ôn à, tahôm nay có nhìn qua danh sách, mọi người ai cũng đăng kí tham gia hạng mục GPsao lại không có em?"
Đối mặt với câu hỏi của giáo sư Ngô, Ôn Nhiễm có chútkhó xử gãi gãi đầu:"Em, chỉ là không muốn tham gia..."
Ngô lão ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn cô:"Đây làcơ hội tốt lắm, em không cần lo lắng, thầy rất xem trọng em."
Cô vâng dạ rồi đưa thầy về văn phòng.Vừa lúc đi quaphòng của Diệp Dĩ Trinh, cô bước nhanh hơn, không nghĩ lại có người gọi lại,nhưng mà rất may lại là Trình Bắc.
"Gặp quỷ à, thấy chị cũng không thèm chào."
Ôn Nhiễm cười cười,"Em không có, chị Trình Bắc cóviệc gì à?"
Trình Bắc xoa xoa cổ đau nhức, vẻ mặt đaukhổ:"Thầy đi thành phô T, bỏ lại một đống việc cho chị, mấy ngày nay toànthức suốt đêm."
Ôn Nhiễm mở to hai mắt:"Không thể nào, sao thầyDiệp lại ngược đãi chị như vậy."Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng dườngnhư cũng buông lỏng đi nhiều.
Trình Bắc nháy mắt mấy cái:"Không nghe qua à,nghiên cứu sinh chính là làm tạp dịch cho thầy.Nhưng mà bình thường cũng tốt,gần đây thầy bận sang thành phố T họp ở công ty GP.Đúng rồi em biết không, cốvấn cao cấp của GP chính là thầy Diệp đấy, kiếm thêm khoản thu nhập không nhỏnha."
"Chị nói, chị nói thầy Diệp hay đến thành phố Tlà vì làm việc ở GP?" Ôn Nhiễm không tin hỏi lại.
"Không tin?Chị cũng thấy thật kì lạ, vừa là giáosư, lại là cố vấn cao cấp của một công ty."Trình Bắc nhún vai, cườinói:"Rất khó lý giải đúng không?"
Ôn Nhiễm khiếp sợ cũng không phải là việc này, mà làGP, cô nắm lấy tay Trình Bắc,"Chị Trình Bắc, chị có biết người phụ tráchtrụ sở GP ở thành phố T Ôn Hành Chi không?"
"Ơ, em có biết người này sao?"Trình Bắc cóchút ngạc nhiên,"Thực ra Ôn tiên sinh này chị biết không nhiều, cũng chỉđi cùng thầy Diệp nên thấy vài lần, cũng có nghe trợ lý Ôn tiên sinh nói, Ôntiên sinh và thầy Diệp trước đây là bạn học cho nên thầy Diệp mới đồng ý làm cốvấn cho GP."
Bạn học?Bạn học sao...
Ôn Nhiễm nhất thời đờ người.
"Ôn Nhiễm em sao vậy?"Trình Bắc nhẹ giọnggọi cô.
Sắc mặt tái nhợt, cô cười nhẹ:"Em khôngsao."
Ôn Nhiễm nhớ rõ, từ những ngày đầu đến thành phố B côđã đáp ứng ông nội đến Ôn trạch.Khi đó cô không quen thuộc thành phố này.Chínhlà chú út tự mình lái xe đưa đón.Tuy rằng chú út trước mặt cô không bao giờ tựcao tự đại, nhưng cô biết, người ngoài nhìn vào đều phải cung kính gọi mộttiếng Ôn tiên sinh.Không chỉ bởi vì thân phận của chú mà còn bởi chú rất có bảnlĩnh trên thương trường.Có lẽ bởi vậy, khi gặp Ôn Hành Chi, Ôn Nhiễm luôn cảmgiác người đó như ở cách mình một tầng xa.
Ngày cô đi trời mưa rất to, bác gái đưa cô thay quầnáo cô lại cương quyết từ chối, bác lại sợ cô ngại nên thôi.Sau đó khi cô gọicho mẹ, mẹ lại cười:"Không sao, bác con rất tốt, chỉ là thương con quáthôi."Rồi mẹ nói tiếp:"Nhưng mà cũng đừng chuyện gì cũng đi tìm bác,nếu không được thì tìm chú út con.Chú thương con nhiều hơn con tưởng."
Thật sao?Ôn Nhiễm thất thần, sao cô luôn cảm thấy,mình gặp người đàn ông nào, đều sâu đến mức không nhìn thấu được.