Thêm một ngày trôi qua, tôi lại vào facebook anh. Có lẽ anh quên chưa đổi mật khẩu. Điều đầu tiên tôi nhận ra là anh đổi ảnh đại diện rồi. Điều thứ hai khiến tôi bàng hoàng hơn nữa là hình ảnh anh được đính kèm. Trong ảnh là hình hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, một bàn tay mạnh mẽ đang dìu một bàn tay nhỏ bé khác đi qua một bờ đá. Không mặt mũi, không hình dáng, nhưng tôi biết, đó là anh cùng cô gái ấy. Cuối cùng cái tôi nhìn thấy trước khi thoát ra là một bài văn rất dài mà cô ấy chia sẻ:
"Đó là một câu chuyện tình đẹp, nhưng thời gian và nhân vật nữ chính đã tàn phá nó, đơn giản bởi vì cô ta không còn như xưa nữa.
Tôi là người quyết liệt trong chuyện tình cảm thế nên khi đã hết yêu, tôi sẽ dừng lại. Tôi không câu nệ chuyện" đá "hay" bị đá "bởi cứ kết thúc là ắt hẳn sẽ rất buồn.
Anh - một chàng trai chu đáo và nhiệt thành, hiền lành, ngốc nghếch nhưng cũng ấm áp đến lạ thường. Ở bên anh tôi cảm thấy bình an lắm, với tôi, thế là đủ.
Tôi nhớ có một người bạn nói với tôi rằng: Cô ấy hâm mộ chuyện tình của chúng tôi từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc. Đúng vậy, chính tôi còn thấy hâm mộ bản thân mình và anh ấy nữa, đó là một kí ức thật đẹp và cần phải được trân trọng.
Ai chia tay trước chẳng quan trọng. Đã chia ly thì bao giờ chẳng buồn?
Tôi đã định giữ im lặng, để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên và bình thản nhất nhưng hình như không được. Tôi ngán ngẩm khi phải trả lời những câu hỏi: Tại sao lại thế? Lâu chưa? Do ai? Tôi nghĩ tất cả những điều đó, không ai khác, tự bản thân mỗi người đã cảm nhận rõ chỉ là không dám thừa nhận. Và nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi sẽ vẫn chọn để được yêu anh, nhưng tôi sẽ không để anh yêu tôi nhiều như thế nữa. Trong một câu chuyện tình, sẽ có lúc bạn nhận ra" chúng ta chỉ nên đi với nhau một đoạn đường này thôi, dù xa dù gần, cũng nên dừng lại "Đấy là cách tôi nghĩ về một tình yêu đẹp!
Không phải cứ kết thúc bằng một thiệp hồng thì mới là hạnh phúc, đôi khi cái kết không trọn vẹn lại làm con tim và tâm hồn bạn thật an nhiên."
Đọc xong điều ấy, tôi trào nước mắt. Tôi biết chuyện tình giữa tôi và anh đến đây là kết thúc thật rồi. Tôi bấm nút thoát và từ đó, tôi chẳng bao giờ vào facebook anh lần nào nữa.
Bình ổn lại tâm trạng ngổn ngang và trống rỗng của não bộ, tôi trở lại face mình, vào group chung của chúng tôi, gửi anh một bức thư.
"Chào anh, khỏe không?
Cho em một phút yếu lòng và bỏ đi tự trọng nhé. Nhưng nếu anh đang quen một cô gái khác thì đừng cho cô ấy biết, em chỉ muốn bỏ đi cái tôi với riêng anh.
Bởi mọi thứ còn quá mới mẻ, em chưa kịp quen, quên thì sẽ không quên được vì sống trong hàng đống kỉ niệm rồi, nhưng em muốn quen cái cảm giác mất đi anh, và tiếp tục sống.
Mãi mãi em cũng không thể trách anh được, không hận anh được, vì vốn dĩ anh là người em yêu. Giấc mơ dài nay đã tỉnh lại, vẫn còn chút ấm áp, vẫn còn vương vấn nụ cười nhưng nước mắt lại vòng quanh mi.
Cảm ơn tình yêu của anh, sự ấm áp và chân thành ấy. Dù anh không còn là anh của em nữa, em cũng không hận anh.
Em chúc anh trên còn đường phía trước thật bình an, thật vui vẻ, không tồn tại áp lực, không tồn tại những nỗi buồn. Đừng thức quá khuya, cũng đừng ngâm mình trong bồn tắm quá lâu sẽ lạnh mà đổ bệnh. Đừng bỏ dở việc học, cũng đừng quên gọi điện về nhà thường xuyên.
Lái xe luôn cẩn thận, giữ ấm mũi khi mùa đông về. Anh có biết vì sao lúc chọn dây đeo cùng nhau thì em chọn hai bên là cỏ ba lá không? Vì em muốn nó luôn mang đến cho sự may mắn. Qua năm sau là năm tuổi của anh rồi, cẩn thận mọi thứ nhé!
Hết hôm nay e sẽ xóa group này, tình yêu không còn thì kỉ niệm là thứ bóp nát trái tim em. Em xin lỗi, em không thể giữ nó lại, em tin anh cũng không cần nó nữa. Mong rằng anh sẽ đọc được những dòng này trước khi em xóa.
Và cuối cùng, anh đừng phiền nếu như lần cuối em nói em đã rất rất yêu anh!"
Viết hết được những dòng này thì nước mắt tôi cũng nhạt nhòa trên trang giấy gấp đôi đặt trước mặt. Dù biết chẳng cần yếu đuối đến mức tàn tạ như thế, nhưng lý trí nào chiến thắng được trái tim. Chúng tôi đã yêu nhau hơn một năm trời, cả khoảng thời gian anh trong nước và rồi yêu xa. Kỉ niệm quá nhiều, tình yêu quá lớn. Nói bỏ liền bỏ được sao? Thầm nhủ với bản thân, đau khổ vẫn tồn tại, rồi tôi cũng ổn thôi, nhưng mà sao khó quá đỗi.