Lần đầu tiên có một người lặn lội đường xa từ quận 11 chạy qua đến Nhà Bè để đón tôi đi đâu đó, nói không vui thì là giả tạo rồi. Thật ra, kể từ lúc tôi vào Sài Gòn cho đến nay, chưa từng một lần cùng chàng trai nào đi dạo phố hay đi ăn uống, cà phê. Mỗi ngày của tôi ngoại trừ đi làm là ở nhà, nấu ăn cho chị, dọn dẹp phòng ốc, hoặc khi rảnh sẽ ôm điện thoại đọc truyện ngôn tình. Lười ra ngoài, cũng lười cả việc hẹn hò đi chơi. Nếu hôm nay không phải anh ta chủ động chạy qua tới nơi đón tôi, có lẽ tôi cũng đã mượn vài lí do để từ chối.
Anh ta đưa tôi qua khu Phú Mỹ Hưng, ngó nghiêng tìm kiếm điểm dừng. Sau đó quyết định gửi xe đi bộ trong khu Cầu Ánh Sao. Nghe bảo nơi này rất được nhiều bạn trẻ quan tâm và hướng tới. Tôi cũng hứng thú vào xem thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc cầu gắn đèn bên dưới và hai bên gắn điện chớp nháy thế thôi. Với tôi, không đâu bằng biển. Có lẽ mỗi nơi sẽ có nhiều đặc điểm nào đó thu hút mọi người, nhưng tôi thì khác, biển vẫn đẹp hơn tất thảy mọi phong cảnh mà tôi từng xem.
Chúng tôi đi dạo vài vòng, anh ta dắt tôi vào một quán kem toàn khách Tây đang ngồi. Tôi là nhà quê lên thành phố, nào biết gì về các Phương thức ăn uống nơi này. Thế là ngoan ngoãn ngồi im, chờ anh ta mang kem trở về. Anh ta chọn rất nhiều khẩu vị trong một ly kem, nhìn rất bắt mắt, bất giác tôi ngó qua bill, hình như mỗi ly đến mấy trăm nghìn. Đối với tôi lúc ấy, con số này rất lớn, hơn thế nữa là nghĩ ngợi sâu xa, nếu anh ta bỏ tôi ở đây, không biết tiền đâu để trả nữa. Vì lúc ra khỏi nhà, để tránh ánh nhìn khó chịu của chị, tôi vội vội vàng vàng và quên mang theo tiền.
Anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào bill thì vội vàng lấy nhét vào túi. Nếu biết suy nghĩ vớ vẩn của tôi lúc đó, chắc hẳn anh ta sẽ cười vào mặt tôi mất.
"Em làm gì cứ nhìn hóa đơn mãi thế? Anh mời em mà."
"À, thì tò mò thôi."
Anh ta cười nhìn tôi. Tôi xấu hổ im lặng.
"Nào, thử đi, xem chỗ này có ngon không?"
Bình thường tôi rất thích ăn kem, nhưng bản thân tôi không biết có phải sống bần rồi thành thói quen hay không, tôi chỉ thích ăn những món bình dân tầm thường, như kem ốc quế hay kem que, những loại hai ba nghìn, hoặc cao lắm mười nghìn một cây. Tuy rẻ bèo bọt, nhưng nó khiến tôi cảm nhận được khẩu vị. Bây giờ ăn món kem cao giá này, bản thân tôi ngồi đó, nhấm nháp nhưng nó chỉ khiến tôi thỏa mãn được cảm giác tò mò, ngoài ra thì vô cùng nhạt nhẽo.
Có lẽ cũng nhận ra sự bất mãn rõ ràng từ tôi, anh ta hỏi:
"Không ngon đến thế à?"
"Không phải. Chỉ là ăn không quen thôi."
"Bình thường anh hay ăn những loại này. Nếu em thấy không quen thì lần sau anh để em chọn quán nhé."
Tôi nhìn anh ta, ngạc nhiên vì nghe anh nói lần sau. Tôi vốn dĩ chỉ nghĩ là hết hôm nay, anh ta cũng sẽ chẳng mất công phải nhọc lòng vì tôi nữa chứ.
"Để sau rồi lại tính."
Tôi thờ ơ đáp lại. Sau đó, chúng tôi im lặng ăn, xong được gần một nửa tôi buông muỗng xuống, quá ngọt, tôi không không cố nỗi nữa. Nhận ra điều đó, anh ta đứng dậy:
"Đi thôi, ra ngoài cho thoáng."
Tôi cũng đứng lên. Phong cảnh bên ngoài thoáng đãng, có quá nhiều cặp đôi đi dạo trên đường, cũng có vài nhóm bạn tụ tập ăn chơi, ca hát. Chúng tôi cũng đi loanh quanh một lát, sau đó quyết định quay về.
Yên vị sau yên xe, tôi mới chợt nhìn ra áo sơ mi anh ta đã ướt đẫm từ lúc nào. Vì đi dạo nên tôi cố ý đi bộ, lúc ra khỏi phòng, tôi mang giày thể thao kèm quần short ngắn. Đi vài vòng có hơi mỏi chân còn lại thì không vấn đề gì. Thời tiết Sài Gòn lúc đó gần ba mươi độ, chắc có lẽ anh ta nóng lắm. Hóa ra anh ta nóng đến thế nhưng lại chìu ý tôi nên lang thang gần hai giờ đồng hồ. Nghĩ vậy nên cũng thấy tội tội nhưng cũng không nói gì.
Trên đường về, anh ta hỏi nhiều thứ về tôi, rồi giới thiệu tôi nhiều nơi và địa điểm thú vị. Anh hỏi tôi đáp, còn lại là im lặng nghe anh ta luyên thuyên.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi hay nói chuyện với nhau hơn. Hình thức thường xuyên là qua tin nhắn. Chúng tôi hay chia sẻ những thú vui trong cuộc sống mỗi người, quan tâm những hoạt động tập thể. Dần thân hơn, anh giúp tôi nhiều chuyện trong các sinh hoạt của trường. Đôi khi bản thân tôi tự nhủ, không nên có quan hệ quá sâu với học viên, nhưng với anh, mối quan hệ này chẳng qua chỉ là cuộc sống riêng bên ngoài, không ai biết, mà có biết thì cũng chỉ là chuyện riêng tư của từng cá nhân. Trường không cấm, các đồng nghiệp cũng không ai quan tâm nhiều đến thế.
Ngày tôi cãi nhau với chị, chính anh là người đưa tôi đi giải sầu. Lần đầu tiên tôi khóc nức nở sau lưng anh, ướt đẫm cả vai áo. Lúc ấy anh chỉ yên lặng lái xe, cũng không hỏi xem vì sao tôi khóc. Cứ thế đưa tôi đi khắp các quận Sài thành, rồi yên lặng đưa tôi về nhà an toàn. Những ngày tiếp theo, anh lại mang tôi đi gặp bạn bè anh, tán gẫu linh tinh rồi đi theo anh vào sân bóng đá. Trời mưa, nhưng tôi cứ thế ngồi cổ vũ cho các tuyển thủ, anh đưa áo mưa cũng chẳng thèm mặc, đến khi ướt dầm dề hết thì anh mới khoác áo rồi đưa tôi về. Khi đó, tôi vẫn khỏe mạnh như vâm, còn anh thì lại ốm một trận ra trò. Anh cứ vậy, âm thầm bên cạnh tôi cho đến khi tôi chuyển phòng trọ mới.