“Con này là heo sao mập thế.”
“Chắc là heo rồi, nếu có thân hình như nó chắc tao sẽ không dám lú đầu ra khỏi nhà đâu.”
Những tiếng trêu ghẹo xì xầm ở bên tai của Nguyễn Ái Ngọc, cô cũng đã quen với những lời nói ác độc buôn lời chê bai này rồi, vì nó vang lên từng ngày... từng ngày... và từng ngày một.
Chẳng có khi nào là dừng lại, Nguyễn Ái Ngọc là một cô gái nặng gần một trăm kg cô cũng từng chạy bộ, ăn kiêng, tập thể dục... nhưng đâu cũng vào đấy nó không chỉ không giảm mà còn tăng dần lên.
Nguyễn Ái Ngọc từng không thương bản thân mình, cũng từng nghĩ vì sao mình lại có thân hình béo phì mập mạp như thế này, cuộc đời vốn không có sự bình đẳng từ trước đến giờ rồi.
Người đẹp mảnh mai, thon gọn dáng ngon, thì chả có ai là không thích cả còn ngược lại người có thân hình mũm mĩm, to con, xấu xí thì chắc chắn sẽ là trò cười trong mắt thiên hạ.
Hiện tại thì cô đang học năm cuối của đại học, nhưng những lời chế nhạo đó đã theo cô từ lúc cô mới mười một tuổi, áp lực, buồn bã, và vâng vâng những điều khác cũng khiến cô suy sụp.
Nhưng thứ làm cho Nguyễn Ái Ngọc suy sụp hơn... là lời người nhà không khác gì những người ngoài nói, hai từ người nhà hoặc gia đình khi thốt lên thì ai ai cũng điều nghĩ là nơi che chở, đùm bọc, tâm sự, hiểu nhau, nhưng cũng hai từ đó đã khiến Nguyễn Ái Ngọc đi đến con đường cùng.
Nguyễn Ái Ngọc vừa tan học bước về căn nhà của mình đang sống cùng ba mẹ và một cô em gái, em ấy rất xinh cũng được rất nhiều người thích... và dĩ nhiên ba mẹ cũng vậy chẳng khác gì.
“Con chào ba mẹ con mới đi học về ạ.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa mở cửa bước vào bên trong thì liền lễ phép cất tiếng chào nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng, Nguyễn Ái Ngọc thấy mẹ cô đi đến trong tưởng tượng của cô thì mẹ sẽ đến hỏi ngày hôm nay đi học thế nào.
Nhưng những lời quan tâm đó chỉ là do cô ảo tưởng nghĩ ra, nhưng thiệt sự mẹ cô đi đến quăng cây lao nhà trước mặt Nguyễn Ái Ngọc rồi nói.
“Mày về thì chào hỏi xong phải biết nhanh cái tay, cái chân đi dọn dẹp chứ em mày sắp về rồi để nó khó chịu vì thấy căn nhà chưa được dọn dẹp không vui thì mày coi chừng tao.”
“Dạ mẹ đợi con một tí để con vào cất cặp thay đồ rồi sẽ ra dọn dẹp ạ.”
Nguyễn Ái Ngọc đã quen với công việc ở nhà giống như ô sin này nếu cô muốn đổi lấy bữa ăn thì phải cực lực làm việc nhà như một người ở, Nguyễn Ái Ngọc dù quen nhưng nỗi buồn rầu trong lòng cũng không hề giảm bớt.
Cô nhẹ nhàng dịu dàng đáp lời mẹ, nhưng đổi lại là gì chứ? Là lời nói quát lớn tạt thẳng vào mặt cô.
“Thay, thay, thay cái gì mày nhìn cái người mập mạp như heo của mày đi lết vào đến phòng thay đồ xong chắc cũng phải mười mấy hai chục phút thế thì con gái bé bỏng của tao về rồi còn gì, không thay gì hết làm việc đi ham ăn lười làm hả mày.”
“Tao nói cho mày biết nếu như mà nữa tiếng nữa dọn dẹp không xong thì đừng hòng có bữa trưa nghe rõ chưa hả.”
Mẹ vừa dứt câu thì Nguyễn Ái Ngọc nhặt cây lau nhà ở dưới sàn nhà lên trong đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng nước mắt cô không hiểu và cũng không biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
Bộ mình đã làm gì sai sao? Tại sao em ấy được coi như công chúa mình lại được coi như một con ở đợ? Tại sao em ấy luôn được mua đồ mới còn mình phải mặt lại nhưng bộ đồ cũ đến nỗi chuyển màu? Không được có một thân hình và một gương mặt đẹp thì sẽ luôn bị đối xử như thế này hay sao?
“A à mày tính dùng nước mắt cá sấu rồi đi ra ngoài nói với người này người kia, rằng tao ác, tao bắt mày làm việc nhà chứ gì, tao cho mày ăn đủ có nhà ở, có đồ mặc mà, có cho mày thiếu thốn bất kì thứ gì đâu, đến bây giờ tao kêu mày dọn có cái nhà mày lại khóc à.”
“Đúng là nuôi dưỡng một đứa không ra gì nếu biết trước sẽ có ngày hôm này thì lúc mới sinh ra tao đã dặn cổ cho mày chết đi rồi, nên nhớ mạng mày là do tao ban không được phép cãi mau dọn dẹp đi.”
Mẹ của cô vừa mới dứt câu thì Nguyễn Ái Ngọc chỉ biết gật đầu rồi lủi thủi cầm cây lau nha đi rồi bắt đầu dọn dẹp, cô vừa bước đi thì đã có một giọng nói than ngắn thở dài bước vào trong nhà.
“Ôi trời ơi mệt quá đi mất, nắng dì mà thấy sợ.”
“Ôi con gái cưng của mẹ về rồi đó hả con, sao nào hôm nay đi học vui không có mệt lắm không, con đói chưa vào trong phòng nghỉ ngơi đi để mẹ kêu con Nguyễn Ái Ngọc nó dọn cơm cho con ăn rồi kêu con ra ha.”
“Ôi mẹ ơi đừng có càm ràm luôn miệng vậy, con mới về mà kêu nó dọn đi rồi kêu con ra trong năm phút không dọn xong con không ăn đâu đó nha.”
“Được, được, được mẹ biết rồi, biết rồi nào đưa cặp đây mẹ cầm cho ha.”
Nguyễn Ái Ngọc nhìn ra chỗ mẹ và em mình nói chuyện những câu nói quan tâm cô luôn muốn mẹ nói với mình nhưng mẹ chưa từng nói với cô dù chỉ một lời người được nói thì không biết trân trọng, người không được nghe thì luôn muốn và ao ước.
Mẹ vừa nói chuyện với em của Nguyễn Ái Ngọc xong thì đi một mạch vào trong phòng để nghỉ ngơi, trái với sự vui vẻ lúc mẹ đón em của cô về, bà ấy quay qua lạnh lùng nói với cô.
“Nè con kia mày không nghe em mày nói gì hay sao, mau đi dọn cơm lên đi năm phút mà không xong thì mày coi chừng tao đó.”