"Phí Diêu Anh?" Dư Noãn Tâm nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Lý Hương lập tức gật đầu lia lịa, xác nhận: "Đúng đúng... Chính là nàng ấy. Nhưng đến sáng hôm nay đã được trả về rồi."
"Tiểu thư nhà quan... Bị bắt ở bên ngoài cả một đêm, dù không có chuyện gì xảy ra, danh dự cả đời này, xem như hủy rồi!" Ánh mắt Dư Noãn Tâm thoáng nhìn xa xăm, mặc dù nàng không ưa Phí Diêu Anh, nhưng nàng hiểu rõ danh tiết của phụ nữ trong xã hội này, còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ... Trong lòng nàng thật sự có chút thương xót.
"Không những danh dự bị hủy, mà lưỡi cũng bị cắt, tay cũng bị phế luôn rồi!" Lý Hương rùng mình, hơi hoảng sợ nói, "Còn bị vứt giữa phố... Không biết có phải kẻ thù của phủ thượng thư không? Sao lại ra tay độc ác như vậy?"
Dư Noãn Tâm càng nghe càng thấy kinh khủng. Giết chết Phí Diêu Anh có lẽ còn nhân từ hơn là hủy hoại cô ta như thế này. Ai đã làm ra chuyện này? Thật sự thủ đoạn quá tàn nhẫn.
***
Đường hầm tối om, âm u đến đáng sợ, chỉ có những vệt sáng mờ ảo của ngọn đuốc lung lay. Không khí ẩm mốc, nặng nề bao trùm lấy mọi giác quan. Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói soi tỏ sự giận dữ trên gương mặt Thẩm Thanh Thương. Ông ta nhíu mày nhìn Thẩm Trọng Cẩn, lạnh giọng chất vấn:
"Là con làm đúng không?"
Đáp lại ông ta chỉ có tiếng bập bùng của ánh lửa, những giọt nước nhỏ xuống tí tách từ khe đá tạo nên âm thanh rợn người.
Chát
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Thẩm Trọng Cẩn, vang vọng trong không gian rồi dội về phía họ. Thẩm Thanh Thương tràn đầy nộ khí, trừng mắt nhìn hắn, quát lớn:
"Con có biết Binh bộ thượng thư là người ủng hộ chúng ta không?"
Triều đình Đại Chu hiện nay, nhìn bề ngoài cứ nghĩ là sóng yên biển lặng, nhưng bên trong các thế lực đã chia bè, kéo phái nội đấu với nhau. Mà phe cánh mạnh nhất hiện tại, đứng đầu chính là Thừa tướng đương triều - Lệ Trung Quân, phụ thân của Chính cung hoàng hậu, ngoại công của thái tử Tư Vũ Trọng Lân... Quyền lực Lệ gia hiện tại, ở Đại Chu còn vượt qua cả hoàng đế, Tư Vũ Đặng Sinh chỉ như một con rối trong tay Lệ Trung Quân.
Thừa tướng có quyền giám sát và điều hành hoạt động của các bộ ngành trong triều đình. Chính vì thế ông ta đã can thiệp quá nhiều vào chuyện của bộ binh, xen vào các sách lược và quản lý quân đội, ảnh hưởng đến lợi ích của binh bộ thượng thư Phí Hồng Tài... Dẫn đến việc hai bên xảy ra mâu thuẫn, đấu đá trong âm thầm.
Tư Vũ Đặng Sinh dù không có thực quyền, nhưng để ngồi lên ngôi hoàng đế, ông ta cũng không phải cái bao cát mặc người ta đấm đá. Hoàng đế đã đề phòng Lệ gia từ lâu, ông ta biết, nếu giang sơn giao vào tay Thái tử, không chừng hoàng thất Đại Chu phải đổi họ. Nhưng quyền lực hiện tại của Lệ gia khiến ông ta phải canh cánh dè chừng.
Cho đến khi Thẩm Trọng Cẩn trở về. Mặc dù ông ta cũng không ưa gì đứa con này, nhưng ở thời điểm hiện tại, Thẩm Trọng Cẩn vừa có tiền, vừa có quyền, vừa có uy tín trong lòng dân, người có đủ sức tranh ngôi vị thái tử với Tư Vũ Trọng Lân, lật đổ Lệ gia cũng chỉ có mình hắn.
Tính tới tính lui, Tư Vũ Đặng Sinh vẫn quyết định lựa chọn bảo vệ huyết mạch hoàng gia, vinh hoa muôn đời của Tư Vũ thị. Ông ta lựa chọn Phí gia để liên hôn, cũng cố thế lực cho Thẩm Trọng Cẩn.
Điều này vừa hay hợp ý với Thẩm Thanh Thương, Phí Hồng Tài có quyền hạn quy định số lượng cấm vệ quân bảo vệ hoàng thành, quản lý kho vũ khí và trang bị cho quân đội... Những điều này đối với kế hoạch binh biến của bọn họ chẳng khác nào cá gặp nước... Chỉ cần hứa hẹn cho con gái Phí Hồng Tài ngôi vị hoàng hậu, quyền lực của một quốc trượng sẽ khiến ông ta mờ mắt, từ người của Dương Trinh hoàng đế trở thành người của Thất hoàng tử - Tư Vũ Trọng Cẩn.
Nhưng tất cả mọi kế hoạch đều đã bị Thẩm Trọng Cẩn làm cho đảo lộn. Phí Diêu Anh bị hủy hoại danh tiết, trở thành một người tàn phế, cô ta sao có thể gả cho hắn, trở thành Ninh Vương phi danh chính ngôn thuận.
Thẩm Trọng Cẩn đẩy lưỡi mình, xoa diệu đi cảm giác bỏng rát ở gò má, hắn liếc nhìn Thẩm Thanh Thương, lạnh giọng nói:
"Con đã mượn được 30 vạn binh Tây Tề còn cần một con cáo già không biết sẽ phản con lúc nào làm gì chứ?"
Thẩm Thanh Thương khựng người, ông ta suy nghĩ một hồi cũng thấy có phần đúng. Phí Hồng Tài chính là một con cáo già, chỉ cần ai cho hắn lợi ích nhiều hơn thì hắn sẽ đứng về phe người đó. Quả thật việc hợp tác với hắn, lợi bất cập hại.
Thẩm Thanh Thương gật gù, thở dài một hơi, tỏ ý đã hiểu rõ việc làm của Thẩm Trọng Cẩn. Nhưng đột nhiên, chân mày ông ta nhíu chặt lại, nhìn Thẩm Trọng Cẩn, ngờ vực hỏi:
"Phí Diêu Anh đã làm gì con... Mà con ra tay độc ác với cô ta như vậy?"
Thẩm Trọng Cẩn cười nhạt, điệu bộ thờ nói:
"Không phải tất cả đều là do người dạy sao?"
Thẩm Thanh Thương híp mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nhếch miệng cười. Hắn chính là con ác quỷ hoàn hảo do chính ông ta nuôi dạy mà thành.
***
Nhà của Binh bộ thượng thư xảy ra chuyện lớn như vậy, chấn động cả kinh thành. Thẩm Trọng Cẩn được Tư Vũ Đặng Sinh giao cho nhiệm vụ điều tra kẻ thủ ác đứng đằng sau, dám ở trên địa bàn Kinh Châu làm ra chuyện thất nhân ác đức như vậy.
Thẩm Trọng Cẩn hạ cố đến Phí phủ, Phí Hồng Tài đưa hắn vào tư phòng Phí Diêu Anh. Muốn để hắn hỏi chuyện cô ta nhằm có manh mối điều tra.
Nhưng Phí Diêu Anh vừa gặp Thẩm Trọng Cẩn đã run sợ hoảng loạn, chỉ biết trốn vào một góc giường, trong miệng chỉ gào thét ra mấy chữ, "Ư... ư... a....
Mọi người có mặt ở đây đều cho rằng, Phí Diêu Anh đã thất tiết, nên hổ thẹn, không dám nhìn mặt người đã từng là phu quân tương lai nên mới trốn tránh như vậy.