"A Cẩn.." Tiếng gọi ấy như một tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Từng lời, từng chữ Thẩm Trọng Cẩn thốt ra đều như hàng vạn nhát dao cứa vào vết thương đang rỉ máu trong lòng hắn, khiến Dư Noãn Tâm không khỏi đau xót.
Thẩm Trọng Cẩn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng hắn như rít qua kẽ răng, căm hận nói:
"Ta nằm gai nếm mật bao nhiêu năm... Ta liều mạng kiếm tiền, chính là chờ ngày hôm nay."
"Đại Chu gặp nạn lớn, người dân khắp nơi bức xức trước cách cai trị của hoàng đế có ý nỗi loạn... Ngân khố vốn đã trống rỗng, không thể nào cứu tế cho nạn dân... Ta dùng tiền ép ông ta nhận lại ta, ban vương vị cho ta."
"Ta bây giờ có đủ tư cách để tranh giành hoàng vị." Tiếng cười của hắn vang vọng, nhưng lại mang theo một nỗi đau xót khôn nguôi. "Ta phải dành lại tất cả những thứ thuộc về ta, dành lại công đạo cho Văn gia."
Nàng bước đến, vòng tay ôm chặt lấy Thẩm Trọng Cẩn, "A Cẩn..." Giọng nói nghẹn ngào gọi tên hắn, nàng tựa đầu vào bả vai đang run rẩy của nam nhân. Nàng có thể hiểu được nỗi căm hận, sự tuyệt vọng đang giày vò tâm hồn Thẩm Trọng Cẩn. Nhưng bản thân nàng có thể làm gì? Nàng chỉ biết lặng lẽ ôm chặt hắn, nước mắt rơi lã chã, trách cứ sự bất lực của bản thân.
Dư Noãn Tâm không biết mình phải nói gì lúc này nữa, an ủi sao? Mọi lời nói đều vô nghĩa, những gì Thẩm Trọng Cẩn đã trải qua, nỗi đau tâm hồn lẫn xác thịt, sự ám ảnh về cái chết của những người mình yêu thương nhất, sự tuyệt vọng của một đứa trẻ mất mẹ khi còn quá nhỏ, sự kiên cường gần 20 năm qua chính là để thay những người đã chết đòi lại công bằng... Một đứa con gái được bao bọc trong lồng son, nhung lụa như nàng có tư cách gì mà nói hắn đừng đau lòng, đừng hận thù hãy nhìn về phía trước mà sống tiếp? Nếu nàng là hắn, nàng cũng sẽ trả thù, dù có thịt nát xương tan, nàng cũng sẽ bắt những kẻ đã khiến gia đình mình tan nát phải tuyệt vọng, khổ sở đến sức cùng lực kiệt trước khi để hăn xuống âm phủ dập đầu tạ tội với họ.
Thẩm Trọng Cẩn hạ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đang ôm lấy mình, đây là sự ấm áp duy nhất mà ông trời dành cho hắn, còn lại trên đời này. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Dư Noãn Tâm, vùi mặt vào hõm cổ nàng, trốn tránh hiện thực tàn khốc.
Thẩm Trọng Cẩn đã ép buộc bản thân không được khóc, nhưng khoé mắt hắn cứ cay cay, "Noãn Noãn..." Giọng nói hắn nghẹn đắng, vừa đau đớn, vừa ẩn chứa mỗi nổi căm hận tột cùng, "Ta không còn người thân nào cả, họ đều chết cả rồi... Ta ghét dòng máu chảy trong người mình... Ta hận ông ta, hận cả hoàng tộc Tư Vũ thị..."
"A Cần... Chàng còn có thiếp mà..." Dư Noãn Tâm nghiêng đầu, khẽ hôn lên mái tóc của Thẩm Trọng Cẩn, nàng muốn mang hết sự dịu dàng của mình, an ủi tâm hồn đầy vết xước của nam nhân này. Vòng tay siết chặt, tựa như muốn hòa tan cơ thể mình vào cơ thể hắn, nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói, "Còn có hài nhi tương lai của chúng
ta nนัล…"
Thẩm Trọng Cẩn khựng lại, ánh mắt thoáng đờ đẫn. "Hài nhi..?" Giọng hắn khàn đặc, vòng tay đang ôm lấy nàng buông lỏng, cả hai đối mắt nhìn nhau. Dư Noãn Tâm gật đầu, đôi mắt long lanh hy vọng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn:
"Thiếp sẽ sinh con cho chàng... Trên đời này, chàng không sợ không có người thân nữa, nó là máu mủ của chàng."
Thẩm Trọng Cẩn không trả lời, hắn im lặng, đôi mắt sâu thẳm như nhìn chằm chằm vào nàng. Dư Noãn Tâm cảm nhận được sự giằng xé trong lòng hắn. Nàng hiểu, việc có con đồng nghĩa với việc gánh vác thêm trách nhiệm, và có thể đứa bé sẽ trở thành điểm yếu trong đại nghiệp báo thù của hắn. Một nỗi thất vọng thoáng qua trong lòng nàng, nhưng nàng cũng thông cảm cho sự khó xử của hắn.
"Ah..." Dư Noãn Tâm ngạc nhiên trước hành động đột ngột của Thẩm Trọng Cẩn. Hắn bế bổng nàng lên, bước chân dứt khoát. Hăn ném nàng xuống giường, đôi mắt tối sầm lại. Củi người, chiếm lấy đôi môi nàng trong một nụ hôn cuồng nhiệt, "Noãn Noãn... Noãn Noãn..." tiếng gọi tên nàng lặp đi lặp lại nhiều lần như một lời khẳng định chiếm hữu.
Giờ phút này, hắn không quan tâm được điều gì nữa. Nàng họ Dư thì sao chứ? Hắn yêu nàng, Dư Noãn Tâm là của hắn, đứa trẻ sinh ra cũng là con của hắn, chỉ cần hắn không cho phép, thì nó không có bất kì liên quan gì với
Đại Yến, với Dư thị kia.