Chu Kỳ gật đầu, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn tựa vào hòn non bộ, nhìn thẳng Thẩm Trọng Cẩn, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng:
"Thuộc hạ ghi nhớ."
"Cũng ghi nhớ mối thù diệt môn của hai nhà Văn, Chu." Chu Kỳ gẵn giọng, từng lời thốt ra khỏi miệng như mũi dao đâm thẳng vào tim hắn. Làm sao hắn có thể quên được phụ mẫu hắn, cả nhà hắn đã chết oan ức như thế nào?
Chu Thường Tri, phụ thân của Chu Kỳ là phó tướng dưới trướng Văn Đại tướng quân. Ông cả đời trung thành với
Đại Chu, thể chết trên chiến trường cũng không bao giờ đầu hàng giữ mạng. Nhưng đến cuối đời, ông lại bị phán tội đồng loã thông địch, phản quốc cùng với ngoại tổ phụ của Thẩm Trọng Cẩn.
Kết quả Chu gia... Tru... di... tam... tộc.
Trước khi lên Đoạn đầu đài, Văn Đại tướng quân đã cố gắng hết sức, cậy nhờ quan hệ khắp nơi, hòng giữ lại huyết mạch cuối cùng của vị phó tướng trung thành. Đứa con trai vừa mới lên 4 tuổi, mà khó khăn lắm Chu phu nhân đã ngoài 30 mới hoài thai, được giao cho một môn sĩ giang hồ có chút duyên nợ với Văn gia đưa về nuôi dưỡng, người đó không ai khác, chính là Thẩm Thanh Thương.
Sắc mặt Chu Kỳ trắng bệch, hắn dừng lại một lúc, thở hắt ra một hơi làm dịu cơn đau nơi ổ bụng. Nhưng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ngọn lửa hận thù vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Trọng Cẩn, hắn cười tự giễu hỏi:
"Chủ tử... Người động lòng rồi sao?" Thật ra trong lòng Chu Kỳ hắn cũng đã biết rõ câu trả lời, dù Thẩm Trọng Cần có thừa nhận hay không. Thì hắn cũng biết, trong lòng của Thẩm Trọng Cẩn hiện tại, Dư Noãn Tâm vô cùng quan trọng.
Thẩm Trọng Cẩn trầm mặc nhìn Chu Kỳ. Hắn từng cho rằng mình là kẻ cứng đầu, cố chấp, bị hận thù che mắt cả lý trí, nhưng hắn sai rồi!
Mà có lẽ Thẩm Trọng Cẩn cũng không sai, hắn chính là kẻ ôm hận thù mà sống qua ngày, nuôi dưỡng hận thù ngày một lớn lên, gần như đã nuốt chửng một phần tâm trí hắn. Chỉ là...
Bỗng dưng, một nữ nhân xa lạ xuất hiện trong cuộc đời hắn, nàng giống như mặt trời, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo, đã chết dần, chết mòn từ lâu. Nàng sẵn sàng vứt bỏ thân phận tôn quý của mình, cam tâm tình nguyện đi theo hắn chịu khổ. Chỉ cần thấy hắn chịu ấm ức nàng luôn xông lên phía trước, dùng tấm thân nhỏ bé của mình, che chắn cho hắn. Nàng không hỏi hắn là ai, không hỏi hắn muốn làm gì, chỉ cần việc hắn muốn làm nàng đều bên cạnh ủng hộ. Thậm chí, đến cả tính mạng của mình, cũng có thể hi sinh vì hắn... Một nữ nhân như vậy, sinh ra chính là để dày vò nam nhân. Dày vò hắn phải yêu thương nàng gấp bội, trân trọng nàng hơn bất cứ thứ gì trên đời này, bảo vệ nàng cho đến lúc chết, đem thiên hạ này làm sính lễ cho nàng.
Thẩm Trọng Cẩn thở dài, vẻ mặt đầy mệt mỏi, hắn trầm giọng hỏi, "Chu Kỳ... 19 năm trước... Thậm chí nàng ấy còn chưa được hoài thai... Nàng ấy có thù gì với chúng ta?"
"Nhưng phụ thân cô ta, tổ phụ cô ta có thù với chúng ta." Chu Kỳ không giữ được bình tĩnh, hắn cao giọng phản bác.
"Chu Kỳ!" Thẩm Trọng Cẩn gẵn giọng, đôi mắt nảy lửa nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nếu sau này ngươi còn tự ý đem nàng ấy ra làm khiên chắn... Đừng trách ta không nể tình chủ tớ, huynh đệ nhiều năm." Giọng nói hắn lạnh như băng, chứa đựng một sự cảnh cáo không thể chối cãi.
Chu Kỳ khựng người, một thoáng sau đó, trên môi hắn lại nở một nụ cười nhạt nhòa, bất lực nói: "Chủ tử, thuộc hạ khuyên người đừng đối xử quá tốt với nàng ta..."
Nhìn thẳng vào khuôn mặt với hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Thẩm Trọng Cẩn, hắn thấp giọng nhắc nhỏ:
"Nếu để sư phụ nhìn thấy... Sẽ không tha cho hai người đâu..."
"Người cùng lắm chỉ bị đánh mấy chục gậy... Nhưng nàng ta chắc là phải trả giá cho sự quan tâm của người bằng cả tính mạng đấy.