Tên sát thủ vừa bắn tên, xuyên qua bóng đêm. Khi nhận ra đã nhầm mục tiêu, hắn ta tái mét mặt mày, vội vàng nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại vào màn đêm. Sa mạc ban đêm càng trở nên hoang vu và hiểm ác. Mọi người đều hiểu rõ nguy hiểm rình rập, không ai dám liều lĩnh đuổi theo hắn.
Cơn đau nhói như những mũi kim đâm sâu vào từng thớ thịt, Dư Noãn Tâm cố gắng mở mắt, một màn sương mù mờ ảo dần tan biến. Ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Trọng Cẩn hiện ra trước mắt, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt đẫm máu của hắn, từng giọt rơi xuống, thấm vào khóe mắt nàng. Dư Noãn Tâm muốn nói, muốn hỏi, nhưng cổ họng như nghẹn lại, lời nói mắc kẹt trong lồng ngực.
"Tiểu thư, tiểu thư người đừng doạ nô tỳ mà." A Man nhìn quận chúa của mình nằm bất động trong vòng tay
Thẩm Trọng Cẩn, nàng vừa sợ, vừa hận bản thân không bảo vệ được Dư Noãn Tâm. Nàng khóc đến nỗi không còn ra tiếng, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào.
Thẩm Trọng Cẩn nâng mắt nhìn Chu Kỳ, giọng nói đầy vẻ sốt ruột:
"Gần đây có nơi nào có thể tìm được đại phu?"
"3 dặm về phía đông có thành A La Lan."
"Tới đó." Thẩm Trọng Cẩn không do dự ra lệnh.
"Nhưng toà thành đó là nơi đóng binh của quân Tây Tề... Chúng ta không thể tiến vào." Chu Kỳ nghiến răng, trong lời nói của hắn có ý đồ muốn đế Thấm Trọng Cấn suy nghĩ lại, không phải hắn không muốn cứu Dư Noãn Tâm và vì hắn biết Thấm Trọng Cấn muốn dùng thứ gì để đối lấy cơ hội vào thành.
Ánh mắt Thẩm Trọng Cẩn như lưỡi dao sắc bén quét qua Chu Kỳ, chứa đựng một lời cảnh cáo không cần nói.
Rắc... Động tác dứt khoát, hắn bẻ gãy đuôi mũi tên trên ngực Dư Noãn Tâm, rồi lạnh lùng ra lệnh: "Xuất phát!"
Bàn tay Chu Kỳ siết chặt thành nắm, đây là lần đầu tiên Thẩm Trọng Cẩn dùng ánh mắt cảnh cáo như vậy với hắn... Còn là vì một nữ nhân. Hơn 20 năm quen biết, vừa là chủ tớ, vừa là huynh đệ, vừa sống để báo thù. Hắn bất lực trơ mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn bế Dư Noãn Tâm lên ngựa, tiến vào màn đêm vô tận... Chu Kỳ biết Thẩm Trọng cẩn đã thay đổi, hắn không còn coi đại nghiệp của bọn họ làm đầu nữa.
Thẩm Trọng Cẩn bao bọc Dư Noãn Tâm trong lòng mình. Nàng tựa vào ngực hắn, từng hơi thở đều mang theo nỗi đau. "A Cẩn..." Giọng nàng nghẹn ngào, "Thiếp đau quá!"
Thẩm Trọng Cẩn cảm nhận được từng nhịp thở yếu ớt của nàng. Tim hắn như bị bóp nghẹt. "Ta biết..." Giọng hắn nghẹn lại, chứa đựng biết bao xót xa. Hắn chỉ hận mình không thể chịu đựng nổi đau này thay nàng. Người nên bị trúng tên vốn là hắn, một mũi tên đối với hắn có là cái gì chứ? Chết thì chết thôi... Sao nàng lại phải vì một kẻ khốn nạn như hắn mà hi sinh cả bản thân mình như vậy?
Cổng thành A La Lan sừng sững trước mắt. Đoàn người dừng chân trước cổng, ánh mắt đều đổ dồn lên bóng dáng của viên tướng đứng trên thành. "Người dưới thành là ai?" Giọng hắn vang vọng, chứa đựng sự nghi ngờ và cảnh giác.
"Phu nhân của bọn ta bị thương... Bọn ta muốn vào thành tìm đại phu." Chu Kỳ cao giọng đáp lời.
Vị tướng quân nhìn cô nương một thân nhuốm máu, kiệt sức tựa vào lồng ngực của nam nhân trên ngựa, quả thật rất đáng thương, nhưng hắn không thể làm gì khác. Mệnh lệnh là mệnh lệnh, hắn hằn giọng:
"Đây là cấm địa của Tây Tề Quốc... Người không phận sự xin mời về cho..."
Thẩm Trọng Cẩn biết cuối cùng vẫn phải dùng đến nó. Hắn rút tấm kim bài khỏi ngực áo, ánh mắt kiên định. Hắn giơ cao tấm bài, giọng nói vang vọng:
"Tướng quân xin hãy nhìn cho kỹ đây là gì."
Viên tướng quân nheo mắt quan sát tấm kim bài, đôi mắt hắn giãn ra đầy kinh ngạc. Không cần suy nghĩ thêm, hắn vội vàng chạy xuống khỏi cổng thành, quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô: "Tây Tề nhật nguyệt chiếu kim cung, nữ hoàng bệ hạ vạn an!"
"Mau mở cổng thành." Thẩm Trọng Cẩn thở hắt ra một hơi, vội vàng đề nghị.
Viên tướng quân ngay lập tức gật đầu, ra lệnh: "Mở cổng thành..." Người có thể có được kim bài của nữ hoàng bệ hạ, chắc chắc thân phận không đơn giản, vả lại, kim bài này tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tây Tề, hắn không thể làm trái lệnh.
Viên tướng quân đối với Thẩm Trọng Cần vô cùng cung kính, sắp xếp một gian nhà rộng nhất trong thành cho đoàn người của hắn. Còn gọi Đại phu giỏi nhất thành A La Lan đến xem vết thương cho Dư Noãn Tâm.
Dư Noãn Tâm vừa được Thẩm Trọng Cần đặt lên giường, nàng cảm thấy bản thân bắt đầu mơ màng, đôi mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi. Giọng nàng khàn khàn:
"A Cẩn... Thiếp buồn ngủ quá..."
"Noãn Noãn, nàng không được ngủ." Thẩm Trọng Cẩn lay mạnh nàng, giọng nói hoảng loạn. Hắn sợ hãi nghĩ đến cảnh tượng mẫu thân mình từng trải qua, tim đập thình thịch. "Đại phu đâu? Đại phu đã đến chưa?" Hắn lớn giọng gọi, chứa đựng sự sợ hãi tột cùng.
"Đến rồi... Đến rồi đây..." Vừa đúng lúc, tướng quân cũng dẫn theo đại phu vào phòng.
"Mau xem cho nàng ấy." Thầm Trọng Cẩn không đè nén được sự lạnh lẽo, khó chịu trong lòng mình lúc này, ánh mắt hắn sắc bén nhìn đại phu, lạnh giọng ra lệnh.
Đại phu bị khí thế ép người của Thẩm Trọng Cẩn doạ sợ, ông thoáng rụt người lại một lúc, rồi cũng tiến lên, xem vết thương cho Dư Noãn Tâm.
"May quá... Chỉ lệch một chút nữa mũi tên đã đâm xuyên tim rồi." Đại Phu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm thông báo, nếu cô nương này mà có mệnh hệ gì, ông sợ nam nhân này sẽ tiền ông theo cô ấy luôn quá!
"Giờ ta sẽ rút mũi tên ra... Cần một người giữ chặt cô nương này, không được để cô ấy cử động."
"Để ta..." Thẩm Trọng Cần nói. Hắn không muốn để ai động vào nàng ngay lúc này.
Y thức của Dư Noãn Tâm vẫn còn, nàng nghe hết cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nghĩ đến mũi tên rút ra khỏi ngực mình, nàng giật mình, hoảng loạn gọi Thẩm Trọng Cấn:
"Phu quân... Phu Quân..."
"Ta đây... Ta đây..." Thẩm Trọng Cẩn nắm chặt tay nàng, giọng nói khàn đặc vì lo lắng, cố gắng trấn an nàng:
"Nàng cố chịu một chút... Sẽ rất nhanh thôi... Ngoan... Noãn Noãn ngoan!"
Phựt
"Áhhhhh..."
Trong lúc hai người còn đang tình tứ, đại phu đã nhân cơ hội Dư Noãn Tâm lơ đảng, dứt khoát rút mũi tên ra. Cơn đau vượt quá sức chịu đựng, nàng hét lên đau đớn, rồi ngất lịm đi.
"Noãn Noãn... Noãn Noãn..." Nhìn Dư Noãn Tâm nhắm chặt mắt trong lòng mình, Thẩm Trọng Cẩn gào thét tên nàng trong sợ hãi.