Không có khả năng Phương Dịch sẽ mặc kệ Long Quân Diệp, anh nhờ Vạn Ngạn Dân tìm cách gửi đống ảnh chụp của Long Quân Diệp cho cha y, để ông đến quản giáo con trai nhà mình.
Vạn Ngạn Dân lắc đầu thở dài, nói nhà họ Long có đứa con như vậy cũng đủ đau đầu, không biết tương lai bọn họ sẽ tuyển người thừa kế như thế nào.
Phương Dịch cười lạnh, không biết giáo dục con cái, hậu quả xấu tất nhiên là nhà họ Long phải chịu.
Việc này không ảnh hưởng gì đến Đường Văn Minh, mỗi ngày vẫn trôi qua như vậy, thay đổi duy nhất đó là hắn hầu như không quay về nhà, đối với biến hóa này Đường Văn Minh không có cảm xúc gì đặc biệt. Tống Kiến Quốc ngược lại rất là cảm động, tại vì Đường Văn Minh không về nên y cũng không cần vội vã về nhà nữa.
Thẳng đến giao thừa một ngày này, Đường Văn Minh mới giật mình phát hiện hắn với Phương Dịch dây dưa đã ngót nghét ba tháng. Từng ấy thời gian cũng khó nói lên điều gì, từ lúc bắt đầu bọn họ gần như là nhảy cóc bỏ qua rất nhiều trình tự yêu đương bình thường, đương nhiên quan hệ giữa hắn và Phương Dịch không thể dùng từ ‘bình thường’ để định vị.
Đường Văn Minh thật muốn bóp chết chính mình, quan hệ giữa hai người bọn họ dần biến chất từ lúc nào mà hắn lại không hề nhận ra, có lẽ hắn cũng phát hiện, có điều theo bản năng xem nhẹ nó mà thôi.
Hắn bắt đầu kinh hoảng, sợ thay đổi, bởi vì thay đổi đồng nghĩa với việc phải đối mặt với tương lai chưa rõ thế nào.
Đường Văn Minh có chút kinh hãi, nói đến yêu đương hắn không hề có kinh nghiệm gì, một lần duy nhất lại là thất bại cùng thống khổ, hắn không có lòng tin yêu thêm lần nữa.
“Thì ra nội tâm mình yếu ớt như vậy sao?”
Đường Văn Minh rối rắm muốn chết, nghĩ thế nào cũng không làm rõ ràng được ý tưởng trong lòng, hắn gấp đến độ vò đầu bứt tóc.
Có lẽ… Phương Dịch có thể tin tưởng sao ? Nhớ lại lần trước Phương Dịch nói với hắn “Tôi yêu em”, hắn liền cảm thấy trong lòng chua chua.
“A ! ! !”
Đường Văn Minh buồn bực muốn chết.
Phương Dịch lại càng buồn bực hơn, vốn anh định cùng Đường Văn Minh trải qua đêm giao thừa lãng mạn ấm áp, nhưng cả ngày nay Đường Văn Minh tinh thần hoảng hốt, khiến sự nhiệt tình của anh không có chỗ thể hiện, cuối cùng Phương Dịch không thể không hoãn kế hoạch lên núi ngắm hoa, trước hết trở về nhà.
Vừa vào nhà anh liền ấn Đường Văn Minh lên ván cửa, giọng điệu tức giận chất vấn: “Em muốn chia tay sao?”
“Không có a.” Đường Văn Minh không hiểu ra sao.
Phương Dịch nheo mắt đánh giá hắn, hồ nghi hỏi: “Thật?”
Đường Văn Minh đẩy anh ra, tức giận nói: “Lời vô nghĩa !”
“Thế nhưng tối nay cảm xúc của em có gì đó không đúng.” Phương Dịch truy vấn.
Đường Văn Minh sắc mặt cứng đờ, trong lòng thật sự rất loạn, hắn không để ý tới Phương Dịch mà chạy thẳng vào phòng tắm, Phương Dịch nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của hắn, lâm vào trầm tư.
Rửa mặt xong, Phương Dịch kéo Đường Văn Minh xem chương trình đêm giao thừa, Đường Văn Minh nói muốn ngủ. Lúc lên giường Phương Dịch muốn thân thiết, Đường Văn Minh lại nói muốn chờ đếm ngược.
Phương Dịch xem như đã rõ, tên này lại đang giận dỗi gì rồi, tuy không biết vì sao nhưng trên cơ bản là có liên quan đến mình.
Anh nhìn Đường Văn Minh ôm máy tính chơi trò chơi, chớp mắt, chợt nảy ra một kế, cười nói: “Vậy tôi ra ngoài uống rượu với Vạn Ngạn Dân, ngồi ở nhà quá nhàm chán.”
Đường Văn Minh thoáng cái liền bị châm lửa giận, hắn quăng máy tính, giận dữ trừng Phương Dịch: “Mẹ nó anh muốn xuất quỹ? !”
“Em có để ý đến tôi đâu.” Phương Dịch nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cũng không thể để một thanh niên huyết khí phương cương như tôi sinh hoạt như mấy ông già nha?”
Đường Văn Minh nghe lời này lại càng tức giận: “Mới được có ba tháng anh đã bắt đầu chơi trò ‘thất niên chi dương'[1] rồi, tôi biết anh không đáng tin mà !”
“Phải không?” Phương Dịch lạnh mặt nhưng trong lòng lại ngập tràn vui sướng, tên này đã biết ghen, đây là dấu hiệu tốt. Anh quay đầu không nhìn Đường Văn Minh, nói: “Em chưa từng tin làm sao biết tôi có đáng tin hay không?”
Đường Văn Minh sửng sốt, nhất thời không hiểu Phương Dịch có ý gì, vội hỏi: “Ý anh là sao?”
Phương Dịch khẽ nghiến răng, nở nụ cười, nhìn biểu tình hắn có chút thấp thỏm, đáp: “Muốn biết?”
Đường Văn Minh bĩu môi: “Không nói thì thôi !”
Phương Dịch một tay kéo Đường Văn Minh vào lòng, hung hăng hôn lên đầu hắn một cái, ghé vào tai hắn lẩm bẩm: “Em rõ ràng đã biết lại cố tình làm như không hiểu, rất hư.”
Phương Dịch cắn lên vành tai hắn một phát, cúi đầu cười; hơi thở nóng hầm hập phả vào lỗ tai Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh cảm giác da mặt nóng ran, vội xoay người ôm lấy Phương Dịch, đem mặt chôn trước ngực anh, nửa ngày không lên tiếng. Phương Dịch từng chút từng chút xoa lưng hắn.
“Tôi biết thật sao?”
Thanh âm từ ngực rầu rĩ truyền đến, Phương Dịch cười không đáp, chỉ hỏi lại: “Em nói xem?”
Đường Văn Minh trầm mặc, một lát sau mới đáp: “Vậy anh có biết không?”
Phương Dịch lúc này không hề do dự lập tức trả lời: “Tôi biết.”
Đường Văn Minh không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Tôi có thể tin tưởng anh không?”
“Em có thể thử.”
“Nếu kết quả không tốt, không phải là lãng phí thời gian lãng phí tình cảm sao? Vậy không thử còn hơn.”
Phương Dịch dừng một chút, nhấc người Đường Văn Minh lên để hắn tựa vào vai mình.
“Nếu ngay cả dũng khí thử cũng không có, vậy em chẳng bao giờ có được cơ hội.”
Đường Văn Minh không nói chuyện, hô hấp trở nên trầm trọng chứng tỏ giờ phút này hắn không hề bình tĩnh. Nội tâm Đường Văn Minh tựa hồ đang giãy dụa kịch liệt, Phương Dịch có chút bất an, anh theo bản năng ôm Đường Văn Minh càng chặt.
Tâm tình của Phương Dịch tựa hồ lây nhiễm sang Đường Văn Minh, khiến Đường Văn Minh cũng ôm anh chặt hơn, hai người mặt đối mặt gắt gao ôm nhau. Bọn họ không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng động tĩnh trong lồng ngực đối phương lại vững vàng truyền tới, tiếng tim đập gần trong gang tấc.
Đường Văn Minh trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động, hắn muốn ôm chặt người trước mặt này, không chỉ là thân thể mà còn cả sinh mệnh, thời gian, thậm chí là linh hồn !
Tôi muốn anh.
Bị ý nghĩ như vậy thúc giục, Đường Văn Minh xúc động nhưng trong đầu lại lộn xộn, các loại từ ngữ nườm nượp tới, hắn lại không sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.
“Tôi… Tôi…”
Phương Dịch hai tay gắt gao siết chặt như là muốn khảm hắn vào trong thân thể mình. Đường Văn Minh bị anh siết đau, làn da trước ngực bị quần áo chà sát một trận đau đớn, hắn nghĩ Phương Dịch cũng có cảm giác giống như vậy.
Ý nghĩ này xuất hiện thật giống như có một tia chớp bổ vào tấm màng đen, đem bầu trời hỗn độn xé rách một lỗ hổng, khiến ánh sáng có cơ hội từ bên ngoài xuyên vào, xua tan hắc ám.
Trong đầu linh quang chợt lóe, Đường Văn Minh thốt ra: “Phương Dịch, ở cùng một chỗ với tôi, yêu tôi, tôi… Tôi cũng sẽ yêu anh !”
Phương Dịch đột nhiên áp hắn xuống giường, hung hăng ngăn chặn bờ môi hắn. Bởi vì dùng lực quá mạnh, răng nanh hai người đều bị đụng đau, Đường Văn Minh thậm chí còn nếm được vị máu trong miệng, nhưng bây giờ hắn không còn tâm tư để ý mấy chuyện cỏn con này. Phương Dịch cũng đồng dạng không để ý đến, hai người bọn họ theo bản năng khát vọng đối phương, không thể tách ra.
Ngoài cửa sổ pháo hoa bỗng nhiên nổ tung, tiếng vang “Bùm bùm” như là vì tình yêu của bọn họ vỗ tay ăn mừng.
Phương Dịch liếm liếm môi Đường Văn Minh, nhìn hắn cười, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn.
Đường Văn Minh nét mặt già nua đỏ lên, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, cố gắng dời lực chú ý của Phương Dịch sang chỗ khác.
“Về sau… ừm, về sau tôi sẽ lo cho anh !” Đường Văn Minh cho Phương Dịch một biểu tình ‘anh cứ yên tâm đi’, còn đặc biệt trịnh trọng vỗ vỗ vai anh.
Phương Dịch nhịn xuống xúc động muốn cười phá lên, nằm bên cạnh hắn, nghiêm túc nói: “Vậy sau này đều nhờ cậy em.”
Đường Văn Minh gật đầu, nhìn nhìn Phương Dịch, vặn vẹo thân thể, có chút rối rắm, cuối cùng vẫn là xê dịch đến bên cạnh ôm chặt anh, tựa vào người đối phương.
Phương Dịch dùng đầu cọ cọ đầu hắn, cầm tay hắn.
Đường Văn Minh dùng móng tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Phương Dịch, động tác nhỏ này ý nghĩa không rõ. Phương Dịch dùng trán cụng vào trán hắn, ánh mắt dò hỏi, thấy hắn né tránh ánh mắt mình tựa hồ không muốn trả lời.
Phương Dịch lại gần nhìn, cự ly gần đến mức có thể thấy rõ từng cái nếp nhăn từng sợi lông tơ của đối phương, anh khẽ cong khóe miệng: “Hửm?”
Đường Văn Minh đầu hàng, hôn lên môi Phương Dịch một cái, nói: “Tôi có chút ngượng ngùng.”
Phương Dịch hoàn toàn không hề nghĩ đáp án sẽ là như vậy, sửng sốt một chút, lúc phục hồi tinh thần liền ôm đầu Đường Văn Minh vò loạn một trận.
Mẹ nó ! Tên này thật sự quá là đáng yêu !
Đường Văn Minh bị anh làm cho chẳng hiểu ra sao, tưởng Phương Dịch cầu yêu thành công nên hưng phấn quá độ, nhất thời tha thứ cho hành vi chà đạp kiểu tóc của mình.
Xem ra Phương Dịch thật sự yêu mình thảm thiết, he he.
Đường Văn Minh đắc ý cười rộ lên.