“Gã kia vẫn chưa đi?”
“Dời ơi, không cần để ý đến tên kia, dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Tại sao?”
“Bị tôi chê kỹ thuật tiền hí kém, y khóc lóc bỏ chạy rồi.”
“Giày của em đâu?”
“Chắc tên kia có bệnh, chuồn mất chưa tính, trước khi đi còn cướp giày của tôi, chẳng biết y có sở thích cổ quái gì không nữa; anh cũng biết mà, thời buổi bây giờ bệnh thần kinh nhiều như thế, ngay cả “ước pháo” cũng không an toàn.”
“Thật không?”
Đường Văn Minh dăm ba phát đã lột đồ sạch sành sanh, hết sức chuyên chú chuyển qua cởi quần áo Phương Dịch. Mới cởi được nửa người trên, hiện tại hắn đang phân cao thấp với nửa người dưới, lúc dục hỏa đốt người nào quản được nhiều như vậy, thuận miệng đáp: “Đương nhiên thật ! Anh phải tin tưởng tôi.”
Phương Dịch sờ sờ tóc hắn, những gì hắn nói một câu cũng không đáng tin, nhưng anh không vạch trần. Thấy hắn rốt cuộc đã cởi được thắt lưng kéo quần dài xuống, thô lỗ tụt quần lót mình, Phương Dịch có một loại cảm giác như mình mới là người bị ‘chơi’.
Anh nâng cằm Đường Văn Minh lên, dụ dỗ: “Thế nào, em dùng tư thế này là muốn khẩu giao cho tôi sao?”
Đường Văn Minh cầm tính khí Phương Dịch đánh giá nửa ngày, ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt chăm chú, nói: “Của anh to thế này, tôi mà ngậm chắc nứt miệng mất, cùng lắm là liếm liếm một chút thôi.”
Trái tim Phương Dịch chấn động mạnh, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, anh ngay lập tức nhấc Đường Văn Minh ném lên giường. Đường Văn Minh hoảng sợ, tưởng Phương Dịch tức giận, hắn có chút vội vàng nhào lên người anh, nói: “Cũng không còn biện pháp, mấy tiểu thụ lúc trước “qua qua” không lớn như của anh, anh ép buộc tôi thêm nữa cũng hết cách.”
Phương Dịch mím chặt môi, nhíu mày không vui, nói: “Về sau miệng của em trừ ăn cơm với hôn tôi, còn lại cái gì cũng không thể ngậm.”
Nói xong Phương Dịch niết cằm hắn cắn lên môi dưới, hôn một đường dọc từ cằm xuống bụng. Anh đỡ lấy tính khí của Đường Văn Minh, đưa mặt lại gần tựa hồ muốn ngậm vào trong miệng. Đường Văn Minh phát hiện ra ý đồ thì giật nảy người, ký ức thảm thiết chợt xẹt qua đầu, hắn ngồi bật dậy, dùng hai tay bảo vệ tính khí, sau đó la lên: “Không cho đụng “qua qua” của tôi !”
Phương Dịch đen mặt, đè lại bắp đùi Đường Văn Minh, nhoài người lên chăm chú nhìn vào mắt hắn, giọng điệu lành lạnh hỏi: “Thế sao? Lẽ nào chỉ mấy tiểu thụ kia mới được chạm vào “qua qua” của em, còn tôi thì không được đụng?” Câu cuối cùng ngữ điệu dương cao cho thấy anh đang rất không vui.
Đường Văn Minh thật sự là lòng đầy ủy khuất, hắn có khổ mà nói không nên lời ! Chuyện mất mặt như vậy hắn thà chết chứ quyết không để người khác biết, lần trước ở nhà Phương Dịch đã đủ mất mặt rồi, chuyện này dù thế nào cũng không thể cho anh biết !
“Tiểu thụ cũng không được đụng ! “Qua Qua” của tôi chỉ tôi mới có thể đụng, đây là điểm mấu chốt.”
“Qua qua” của em tôi đã sờ từ lâu rồi, có điều lúc đó em còn mải sảng khoái nên không chú ý tới mà thôi. Phương Dịch yên lặng oán thầm, anh cảm giác Đường Văn Minh luôn giữ khư khư chú chim nhỏ của hắn như gà mái hộ tể, rất kỳ quái. Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà Đường Văn Minh lại khẩn trương như vậy?
Thấy tầm mắt Phương Dịch dừng lại trên bộ phận nhạy cảm, Đường Văn Minh vội vàng lật người nằm sấp xuống, nói: “Hôm nay dùng tư thế này đi.”
Phương Dịch thấy hắn ưỡn eo chổng mông, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, dù biết Đường Văn Minh không phải dạng rụt rè, nhưng phóng khoáng cởi mở đến loại trình độ này thì đúng là quá đáng yêu mà !
Tay anh từ sau gáy Đường Văn Minh mò xuống cái mông bóp hai khối thịt lồi lên hai phát, sau đó cả người dán lên lưng hắn, tay dời lên phía trước sờ soạn ngực hắn một hồi, đoạn ghé vào lỗ tai hắn thở dài: “Chúng ta đổi tư thế đi.”
Đường Văn Minh chưa kịp trả lời, Phương Dịch đã ôm hắn lật người lại. Đường Văn Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi tầm nhìn khôi phục lại bình thường thì hắn đã khóa ngồi trên bụng Phương Dịch.
Phương Dịch vuốt ve đùi hắn, cười nói: “Không phải em thích tư thế cưỡi ngựa này sao? Lại còn luôn nhớ mãi không quên, vậy mà chúng ta mới chỉ làm một lần, lần này để em làm tận hứng đi.”
Đường Văn Minh muốn khóc, mẹ nó ông đây không thích tư thế cưỡi ! Mặc kệ là được cưỡi hay bị cưỡi đều có bóng ma tâm lý ! Trong đó có một nửa là anh góp phần ! Cái đồ kim thương bất đảo khốn kiếp !
Thấy Đường Văn Minh trợn mắt nhìn mình không động đậy, Phương Dịch nghi hoặc hỏi: “Làm sao?”
“Không có gì !” Đường Văn Minh nghiến răng nghiến lợi nói, cưỡi thì cưỡi, cưỡi đến gãy là tốt nhất !
“Anh bôi trơn cho tôi, tôi không muốn làm.”
“Sẵn sàng cống hiến sức lực.”
Phương Dịch ngồi dậy, nâng eo Đường Văn Minh để hắn quỳ trên giường, lấy gel bôi trơn khuếch trương cửa hậu cho hắn; khi ngón tay tiến vào, thân thể Đường Văn Minh dần dần có cảm giác. Phương Dịch nghiêng đầu ngậm một bên ngực Đường Văn Minh, dùng đầu lưỡi liếm láp sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, Đường Văn Minh nhịn không được run run, ôm lấy đầu anh.
Ngón tay Phương Dịch bắt chước động tác giao hợp trét gel bôi trơn vào thân thể hắn, đồng thời cắn lên ngực hắn để lại một dấu răng. Đường Văn Minh cúi đầu tựa gần bên tai Phương Dịch nhẹ nhàng thở hổn hển, thân thể chậm rãi nóng lên.
“Ưm !”
Đường Văn Minh đỡ lấy đầu Phương Dịch, nhìn vào mắt anh, thở gấp nói: “Được rồi… Mau vào, tôi nhịn không được …”
Phương Dịch đeo bao cho mình sau đó tách mở hai cánh mông Đường Văn Minh, để hắn chậm rãi ngồi xuống. Chờ khi thứ đó của Phương Dịch hoàn toàn tiến vào, Đường Văn Minh nhịn không được ngửa đầu kêu rên.
Phương Dịch thẳng lưng húc lên trên một cái, rướn người cắn cắn hầu kết hắn, nhẹ nhàng liếm láp.
Đường Văn Minh cảm giác được tính khí nóng bỏng trong cơ thể đang nhồi đầy tràng đạo rất sảng khoái, hắn thở dài một tiếng, xem ra mình đúng là rất có tiềm chất làm thụ nha. Hắn cười cười, nâng mặt Phương Dịch, cúi xuống tìm kiếm bờ môi đối phương. Phương Dịch dừng lại cùng hắn ôn nhu hôn môi, thẳng đến khi Đường Văn Minh uốn éo cái eo, anh mới bắt đầu va chạm phối hợp.
Tuy đã khẳng định mình có thiên phú làm thụ nhưng hiển nhiên là Đường Văn Minh không có nhẫn nại ngồi cưỡi, rất nhanh hắn đã eo nhuyễn chân mỏi, lắc đầu xua tay thở phì phò nói với Phương Dịch: “Không… Không được… Mệt chết mất … Anh làm…”
Phương Dịch khẽ cười một tiếng, hôn lên thái dương ướt mồ hôi đồng thời đỡ eo hắn cho hắn nằm xuống. Anh ép hai chân Đường Văn Minh trước ngực để hắn ôm lấy tạo thành tư thế cuộn người, toàn bộ phần eo lơ lửng, cửa hậu hoàn toàn bại lộ trước mặt, Phương Dịch nương theo tư thế này đẩy vào.
Đường Văn Minh chưa từng luyện qua yoga, cũng không có đặc tính ‘eo nhuyễn thể nhu’ như các tiểu thụ khác, cho nên tư thế này so với cưỡi còn mệt hơn, chưa được mấy cái hắn liền buông tay duỗi chân nằm bệt trên giường, hoàn toàn không phối hợp.
Phương Dịch cũng không yêu cầu hắn tiếp tục, anh nâng hai cái đùi để hắn quấn lên eo mình, lần lượt tấn công vào trong cơ thể hắn. Lúc này Đường Văn Minh bị anh đâm đến mức nửa bả vai lệch ra ngoài giường, để bảo trì cân bằng hắn chỉ có thể bám vào thành giường. Mà Phương Dịch giống như cố tình làm vậy, từng chút từng chút dùng lực đẩy hắn ra bên ngoài.
Đường Văn Minh nửa người trên rất nhanh lơ lửng bên ngoài, hắn gắt gao bám vào mép giường, mắng: “Mẹ nó ! đủ rồi ! lại đâm… đâm tôi rơi ra ngoài… Mặc kệ !”
“Phải không?”
Phương Dịch húc vào điểm mẫn cảm nào đó, quy đầu dùng sức mài làm Đường Văn Minh kêu la oai oái, nhất thời ngay cả kháng nghị cũng quên luôn, hai chân không tự chủ được ôm chặt eo Phương Dịch, đưa cái mông áp chặt vào tính khí đối phương. Phản ứng thành thực như vậy khiến Phương Dịch cười rộ lên.
Đường Văn Minh thở phì phò, dù thích muốn chết nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng mắng người: “Anh… Mẹ nó có thể … đừng có cười lúc làm tình hay không ! ây ! a !”
“Tôi đây… cho anh… Cười… Cười liệt dương …”
Phương Dịch lại cười, siết chặt eo hắn dùng lực động đậy, chín nông một sâu, hai quả trứng đánh lên phiến mông hắn phát ra tiếng vang “bạch bạch” ái muội khiến Đường Văn Minh mặt không khỏi đỏ bừng.
Khoái cảm tích lũy đến một mức nhất định, Đường Văn Minh cảm giác sắp đến cao trào, hai tay có chút hoảng loạn quơ tìm Phương Dịch. Phương Dịch cúi người cho hắn ôm lấy mình, cùng hắn hôn môi. Đường Văn Minh rối loạn, trong đầu là một đống tương hồ, hoàn toàn không chú ý tới tay Phương Dịch đang lặng lẽ cầm bảo bối “Qua Qua” của hắn chậm rãi triệt động.
“Áu áu áu !”
Khoái cảm quá cường liệt, Đường Văn Minh cảm giác như sắp chết. Phương Dịch chưa bắn, tính khí anh vẫn cương cứng như cũ, đâm chọc vào tràng đạo vì cao trào mà xoắn chặt, mài tuyến tiền liệt. Lúc này tràng đạo mẫn cảm của Đường Văn Minh chịu sao nổi nửa điểm kích thích, động tác của Phương Dịch khiến hắn trong sảng khoái mang theo cả thống khổ, loại thể nghiệm đau đớn xen lẫn khoái hoạt này chẳng khác gì Anh túc làm con người ta nghiện không dứt nổi.
Trong lúc hoảng hốt hắn cảm giác như mình bắn tinh, lại bị làm đến bắn sao? Phương Dịch chết tiệt, về sau hắn làm sao bây giờ? ! Còn đang mờ mịt hắn cảm giác được Phương Dịch hôn hắn, Đường Văn Minh nhắm mắt, dùng chút sức lực còn sót lại đáp lại anh, hưởng thụ ôn nhu triền miên giờ khắc này.
Nhận ra Đường Văn Minh có vẻ muốn ngủ, Phương Dịch đem tinh dịch Đường Văn Minh bắn trong trong tay mình bôi lên bụng hắn, cắn vành tai hắn lẩm bẩm nói: “Không được… Tôi còn chưa bắn đâu, không cho ngủ.”
Đường Văn Minh nhắm mắt vỗ vỗ anh, nói: “Tự mình làm…”
Phương Dịch hung hăng cắn lên vai hắn một ngụm, Đường Văn Minh ăn đau cũng không chịu mở mắt, hai tay đánh Phương Dịch lung tung vài cái, mặc cho anh có dùng lực đưa đẩy thế nào vẫn nhất quyết trưng ra bộ dáng buồn ngủ.
Phương Dịch tức giận thiếu điều bóp chết hắn.
Anh phát hiện chỉ cần làm trên giường, Đường Văn Minh sau khi đạt cao trào sẽ rất nhanh mệt rã rời, anh quyết định về sau sẽ không làm trên giường nữa !
Một mình ra sức chiến đấu, Phương Dịch căm giận nghĩ.