Triệu Thanh Nhượng nhìn hộp quà tinh xảo đằng sau vẫn không yên tâm lắm: “Tặng dì một cái túi có phải hơi ít quá không?”
Lâm Tất Tất vừa kiểm tra lớp trang điểm của mình trên gương chỗ bạt che nắng của ô tô vừa đáp: “Mẹ em á, chỉ thích tiền thôi, dù sao thì anh cũng không thể trực tiếp đưa lì xì cho bà ấy đúng không? Nghe lời em, đưa túi không sai đâu, anh chưa từng nghe câu túi chữa trị trăm bệnh à? Hơn nữa, cái túi này mười nghìn tệ lận đó, khiến anh tốn rất nhiều tiền rồi.”
“Dì thích là được.”
Hôm nay là thứ sáu, xe trên đường khá nhiều, Triệu Thanh Nhượng và Lâm Tất Tất bị kẹt ở đoạn ngã tư hơi lâu.
Lâm Tất Tất hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra: “Chẳng lẽ phía trước có tai nạn xe? Bình thường thứ sáu cũng không kẹt xe kinh khủng như thế này.”
“Đừng thò đầu ra ngoài, nguy hiểm.”
Cô nghe lời rụt đầu quay lại: “Kẹt như thế này thì phía sau sẽ không có xe nào lao tới đâu.”
“Người anh em, mau nhận điện thoại!” Chuông điện thoại vang lên, là Lâm Mộng gọi điện thoại đến.
Lâm Tất Tất nói khẩu hình với Triệu Thanh Nhượng “mẹ em”.
“Alo, mẹ à, bọn con bị kẹt xe, chắc là phải hai mươi phút nữa… hả? Chẳng phải con dẫn Triệu Thanh Nhượng về ăn cơm là gặp mặt người lớn à, mẹ gọi bạn bè làm gì?” Lâm Tất Tất chống tay lên cửa kính bất lực nói: “Được rồi, được rồi.”
“Sao thế?” Lâm Tất Tất không mở loa ngoài, Triệu Thanh Nhượng không biết mẹ con cô nói chuyện gì, chẳng lẽ dì không hài lòng vì bọn họ đến muộn?
“Không có gì, là hỏi khi nào chúng ta đến nơi, tiện thể nói một tiếng là có bạn ở nhà, sẽ ăn cơm chung với nhau.”
“Bạn của dì?”
“Đúng vậy, mẹ em nói là bạn cũ, người ta đặc biệt đến thăm bà, bà ấy cũng không thể đuổi người ta đi được.” Lâm Tất Tất vỗ vai Triệu Thanh Nhượng: “Đừng căng thẳng, mẹ em rất thích anh, kẹt xe là do xui thôi, bà ấy không tức giận đâu.”
Triệu Thanh Nhượng thở nhẹ một hơi, ngón tay trỏ gõ liên tục vào vô lăng: “Hy vọng vậy.”
*
Lúc Triệu Thanh Nhượng và Lâm Tất Tất đến vườn thành Bắc thì trời đã tối đen, Triệu Thanh Nhượng đã tập xin lỗi trong lòng mấy lần rồi nhưng vào khoảnh khắc cửa mở ra anh lại không dùng được câu nào —
Anh và Lâm Tất Tất ở trong phòng khách im lặng sáu mắt nhìn nhau với người đàn ông trung niên lạ mặt.
Chẳng phải Thất Thất không có ba sao?
Khụ, đây chắc là bạn của dì Lâm.
Thế là Triệu Thanh cười chào hỏi: “Cháu chào chú.”
Ai biết Lâm Tất Tất kéo anh, nhỏ giọng lẩm bẩm với anh: “Để ý ông ta làm gì.”
Triệu Thanh Nhượng liếc mắt nhìn cô đầy nghi vấn, Lâm Tất Tất giải thích: “Bạn trai cũ của mẹ em.”
Nói ra thật xấu hổ mà, Lâm Tất Tất ba mươi năm qua đây là lần đầu tiên có bạn trai, nhưng mẹ của cô ngoại trừ ba cô, còn có những người bạn trai khác. Đây là người thứ hai sau Trần Ngọc Quốc, cũng họ Trần, tên là Trần Bỉnh Chí.
Tiếng xào nấu vang lên từ trong bếp, Lâm Tất Tất thay giày, nói đi vào bếp hỏi xem mẹ cô rốt cuộc là chuyện gì? Bảo Triệu Thanh Nhượng cứ ngồi đó đã.
Triệu Thanh Nhượng nhìn bạn trai cũ của mẹ vợ tương lai trên sofa, cười ngại ngùng.
Đây là chuyện gì vậy?
*
“Mẹ! Ông ta đến làm gì? Mẹ không biết là hôm nay Triệu Thanh Nhượng đến sao? Cho dù hôm nay Triệu Thanh Nhượng không đến thì mẹ cũng không thể để ông ta đến nhà, con trai ông ta lại đến ầm ĩ thì sao?”
Lâm Tất Tất rất không hài lòng đối với chú Trần này, lúc trước ông ta muốn nói chuyện kết hôn với mẹ cô, kết quả người con trai đã lập gia đình của ông ta sống chết không đồng ý, còn nói bà Lâm có ý đồ với tài sản nhà bọn họ vì thế nên hai người chia tay nhau.
Lâm Tất Tất tức cười, mẹ cô tuy rằng yêu tiền nhưng không hám tài, nếu không đã sớm tìm Trần Ngọc Quốc làm lành rồi, ai thèm chút ít đó của nhà bọn họ chứ? Tiền bồi thường phá dỡ căn nhà 300m² của nhà cô cũng rất có giá đó!
“Con trai ông ấy ra nước ngoài rồi, sau này có quay về hay không thì lại là chuyện khác.”
“Ý của mẹ là gì?” Lâm Tất Tất có một dự cảm chẳng lành.
“Thất Thất, hôm nay con dẫn bạn trai về cho mẹ gặp, mẹ rất vui vẻ, thế nên mẹ cũng dẫn bạn trai về cho con gặp.”
Lâm Tất Tất: … Cô không còn gì để nói.
*
So với Tất Tất thì Triệu Thanh Nhượng càng im lặng hơn.
Trong phòng khách hai người đàn ông không quen biết cũng không biết nên nói chuyện gì, chỉ có thể xem bộ phim tám giờ chiếu về tình cảm gia đình.
Trong ti vi, một người đàn ông trẻ tuổi suy sụp hỏi ba của mình: “Vì sao ba lại ở bên người phụ nữ đó? Con không đồng ý!”
Vẻ mặt người đàn ông vô cảm nhìn người con trai đang phát điên của mình: “Con không đồng ý? Thế thì ba cũng không đồng ý cho người bạn gái đó của con vào nhà.”
Trần Bỉnh Chí: ...
Triệu Thanh Nhượng: ...
Nghệ thuật quả nhiên bắt nguồn từ cuộc sống.
Trần Bỉnh Chí vươn tay rót nước cho Triệu Thanh Nhượng, Triệu Thanh Nhượng vội vàng nhận ấm nước trong tay ông ta: “Cảm ơn chú, để tự cháu làm là được.”
Trần Bỉnh Chí cười híp mắt, dáng vẻ rất hiền từ: “Cậu là bạn trai của Thất Thất? Tôi nghe dì Lâm của cậu từng nhắc đến cậu, nói lần trước khi cậu đến nhà ăn cơm đã biết sau này cậu sẽ là bạn trai của Thất Thất.”
Triệu Thanh Nhượng không thể làm lơ người lớn nhưng lại sợ Thất Thất không vui, chỉ có thể khô khan đáp lại một câu: “Thật ạ? Ánh mắt của dì thật chuẩn.”
“Nghe nói cậu và Thất Thất làm cùng một bệnh viện?”
“Vâng ạ, nhưng khác khoa. Cháu ở khoa phẫu thuật thần kinh.”
“Lương của bác sĩ chắc cũng rất cao? Một tháng được bao nhiêu?”
Triệu Thanh Nhượng lịch sự treo nụ cười muôn thuở, vẻ mặt hơi cứng ngắc: “Đủ nuôi gia đình ạ.”
May mà kiểu không khí ngột ngạt này không kéo dài quá lâu, sau khi Lâm Tất Tất và Lâm Mộng nói chuyện xong thì gọi mọi người vào bàn cơm.
Lâm Tất Tất nhỏ giọng hỏi Triệu Thanh Nhượng bọn họ nói chuyện gì thế, sau khi Triệu Thanh Nhượng kể lại vắn tắt xong Lâm Tất Tất chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ông ta hỏi anh thì anh trả lời à? Sao anh không hỏi ông ta lương hưu được bao nhiêu?”
Lâm Mộng bưng món cuối cùng lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người: “Ăn cơm, ăn cơm.”
“Tiểu Triệu à, túi con mua cho dì, dì xem rồi, rất đẹp. Dì rất thích, nhưng lại khiến cháu tốn kém quá, cái túi đó rất đắt.”
“Không không quá đắt đâu, dì thích là được rồi.”
Lâm Mộng dùng đũa chung để gắp một miếng thịt kho tàu to cho Triệu Thanh Nhượng: “Ôi chao, dì sống lâu như vậy rồi mà chưa từng được người đàn ông nào tặng cho món quà quý giá như thế, không ngờ rằng lần đầu tiên được nhận là do con rể tặng hahaha.” Lâm Mộng nói xong, còn không hài lòng liếc Trần Bỉnh Chí ở bên cạnh một cái.
Trần Bỉnh Chí cúi đầu ăn cơm không dám nói, người bố vợ chưa vào cửa này không hiểu sao còn bị người con rể chưa vào cửa dạy một bài học.
Lâm Mộng lại nháy mắt với Lâm Tất Tất, ý là mẹ đã cho bạn trai con thể diện thì con cũng phải cho bạn trai mẹ thể diện.
Lâm Tất Tất đảo mắt.
Cái đó là Lâm Mộng cho bạn trai cô thể diện à? Vốn dĩ bà đã hài lòng Triệu Thanh Nhượng rồi.
“Dì xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện lúc trước chưa từng nhận được, là tự dì không muốn nhận thôi phải không? Dì nhận của cháu là một sự khẳng định đối với cháu, đây là vinh hạnh của cháu.”
Triệu Thanh Nhượng nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn, gần như không có người phụ nữ nào có thể chống đỡ nổi, Lâm Mộng cũng không ngoại lệ.
Lâm Mộng được dỗ đến mát ruột mát gan: “Tiểu Triệu không những đẹp trai lại còn được cái miệng ngọt!”
Vẻ mặt Triệu Thanh Nhượng chân thành: “Cháu nói thật, tuy cái túi này là lần đầu tiên dì được nhận, nhưng chắc chắn không phải cái cuối cùng, sau này dì thích kiểu dáng gì cứ gửi cho Thất Thất, tiền lương cháu để cho Thất Thất quản lý.” Nói rồi Triệu Thanh Nhượng móc thẻ ngân hàng ra đưa cho Lâm Tất Tất: “Thẻ lương của anh.”
“Khụ khụ khụ…” Lâm Tất Tất bị nghẹn suýt nữa thì lại phun cơm ra từ đằng mũi.
Lâm Tất Tất lườm anh.
Anh đang chơi bài gì thế? Sao không tập luyện với em trước một lượt?
Bà Lâm càng hài lòng, mắt cũng cười tít rồi: “Tiểu Triệu quá trung thực rồi, Thất Thất con không thể bắt nạt nó đâu, nếu không sau này căn nhà đó mẹ sẽ cho nó không cho con.”
Ngay sau đó, Lâm Mộng chuyển chủ đề, lại bắt đầu ám chỉ: “Ôi chao, tôi đã sắp sáu mươi rồi mà chưa từng được thấy thẻ lương nó như thế nào.”
Trần Bỉnh Chí: ...
Bữa cơm này ăn không nổi.
Trên đường về, Lâm Tất Tất nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nhượng, cổ cũng sắp gãy rồi.
Triệu Thanh Nhượng xoay mặt cô lại: “Nhìn anh làm gì?”
“Nhìn xem từ khi nào mà anh học được cách lẻo mồm lẻo mép như vậy?”
“Đó gọi là lẻo mồm lẻo mép? Phải gọi là được lòng người chứ?”
“Cắt, nói thật đi mấy cái này anh học ở đâu?”
“Trên mạng. Tuy rằng không hoàn toàn như vậy, nhưng anh học một biết mười.”
Lâm Tất Tất móc thẻ lương đó của anh ra: “Cái này thì sao? Cho em thật à.”
“Cho em thật. Không lẽ anh làm màu chắc?”
Lâm Tất Tất rất tò mò: “Thế anh tiết lộ bên trong có bao nhiêu tiền đi.”
“Mật khẩu là 872549, tự em xem đi.”
“Em lười làm.” Cô nhìn chằm chằm tấm thẻ trên tay một lúc, giống như muốn nhìn ra hoa vậy: “Chẳng phải trong phim nam chính sẽ thô bạo vứt ra rồi nói mật khẩu là ngày sinh nhật của em à? Anh sao thế? Mật mã không cài gì cả?”
“Chẳng phải lúc cài mật khẩu đã được nhắc nhở rồi sao? Không được cài ngày sinh làm mật khẩu. Nếu như dùng ngày sinh của em, thế chẳng phải rất dễ đoán ra à? Mật khẩu này của anh không liên quan đến gì cả, chỉ là bấm ngẫu nhiên mà thôi.”
Lâm Tất Tất gật đầu: “Nói có sách mách có chứng.”
Cô lại cất thẻ lương vào trong túi của Triệu Thanh Nhượng: “Thẻ này anh tự giữ đi, em không muốn làm chủ gia đình, em quản lý tiền của em là đủ rồi.”
“Thẻ này chỉ là thẻ lương thôi, bình thường về cơ bản anh không dùng đến, em cầm đi.”
“Không dùng đến? Thẻ lương anh còn không dùng đến?”
Triệu Thanh Nhượng nhân lúc đèn đỏ lấy ra một tấm thẻ của một trong năm ngân hàng lớn trong nước: “Bình thường dùng chỗ tiền này là đủ, nhưng cái này không để đưa cho em, trong đây là tiền quỹ, lúc làm hạng mục sẽ thường xuyên phải dùng, để chỗ em không tiện.”
“Hừ, người đàn ông quỷ kế đa đoan.”
Lâm Tất Tất mở màn hình điện thoại của Triệu Thanh Nhượng ra, tìm thấy ứng dụng ngân hàng bên trong điện thoại: “Em muốn xem rốt cuộc hai tấm thẻ này của anh có bao nhiêu tiền.”
Lâm Tất Tất dùng tiền trong thẻ lương của ngân hàng tư nhân đó để tính toán một chút, trung bình mỗi năm Triệu Thanh Nhượng nhận được gần sáu mươi vạn tiền lương.
Lâm Tất Tất: … Vì sao cô chỉ có bốn mươi vạn? Không phải nói chênh lệch giữa lương giữa phó cao cấp và cấp trung của bệnh viện họ không nhiều sao? Chẳng lẽ không cùng khoa tiền KPI lại khác nhau lớn như thế?
Lâm Tất Tất lại kiểm tra tấm thẻ ngân hàng quốc doanh đó, sau khi xem số tiền cô im lặng.
Phương hướng nghiên cứu này của cô nếu muốn nộp đơn xin nhiều tiền như thế thì thà nằm mơ còn nhanh hơn.
“Đơn xin của anh phần trăm hoa hồng bao nhiêu?”
“10%, còn có phí định xuất nghiên cứu 15% nữa.”
“Chậc chậc chậc, trong đây chẳng phải là tất cả ngân sách mà anh làm đơn xin được à?”
“Ừ, có một số thủ tục chỉ có thể đi từ bệnh viện, sau đó lại nộp đơn rồi báo hoàn.”
Kinh ngạc một lúc, Lâm Tất Tất chỉ có thể nghẹn ra một câu “trâu bò”.
“Tối ngày mai em có làm phẫu thuật không?” Triệu Thanh Nhượng hỏi cô.
“Không làm, chỉ trực ban.” Lúc trực ban thì nếu có tình huống khẩn cấp Ninh Ninh sẽ đi gọi cô, không có thì sẽ ngủ.
“Thế ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Lâm Tất Tất nhìn mặt trời bên ngoài, không hề có ý muốn ra ngoài chơi gì cả.
Cô chỉ muốn nằm chết dí ở nhà, nhưng yêu đương lâu như thế, bọn còn chưa có cuộc hẹn nào, dù sao cũng không nên từ chối bạn trai.
“Được thôi, đi đâu?”
“Đi xem phim?”
“Gần đây không có bộ phim nào hay.”
“Em muốn đi đâu?”
Lâm Tất Tất nghĩ một lúc, sau đó nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: “Hay là chúng ta đi câu cá nhé?”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Bạn gái của anh không giống với người bình thường.