"Mọi người.. có cảm thấy hơi vắng vẻ không..." Bạch Tiểu Niên đặt cuốn sách trong tay xuống, có chút chần chừ hỏi.
Kim Sinh Hỏa nhìn quanh bốn phía, Lý Ninh Ngọc như thường ngày đọc báo, Ngô Chí Quốc đang luyện quyền, không khỏi thở dài, "Cố thượng úy lần này về nhà, nơi này của chúng ta an tĩnh hẳn đi."
Ngô Chí Quốc liếc qua, "Khó có được thanh tĩnh một chút, Kim sở trưởng vẫn là cảm thấy không quen?"
"Tôi ngược lại hoàn toàn bình thường, cảm thấy không quen nhưng là người khác kia."
Bạch Tiểu Niên hướng theo ánh mắt của Kim Sinh Hỏa, "Lý, Lý thượng giáo?"
"Lý thượng giáo đã đọc trang báo kia cả giờ đồng hồ rồi, lấy trí nhớ của cô ấy, nội dung trên đó hẳn phải phong phú lắm mới cần đọc qua tận bảy, tám lần."
"Hơn nữa.. tôi cảm thấy cô ấy cũng hoàn toàn không để ý gì tới chúng ta..."
"Cái này thì không đơn giản lắm." Kim Sinh Hỏa hắng giọng, "Cố thượng úy, cô đã về." .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc vô thức quay đầu lại, chỉ nghe được tiếng cảm thán của Bạch Tiểu Niên, "Không hổ là Kim sở trưởng, lợi hại."
"Xem ra Kim sở trưởng cùng Bạch thư ký rất rảnh rỗi a." Lý Ninh Ngọc nhanh chóng khôi phục tâm tình. "Nếu như vậy, số tiền lần trước đánh bài thua tôi cũng nên trả đi."
"Tôi chợt nhớ ra hoa trong phòng còn chưa được tưới, vậy tôi đi trước." Kim Sinh Hỏa quơ lấy ấm nước đi lên lầu.
"Tôi, tôi đi cho cá ăn..." Bạch Tiểu Niên đuổi theo sau.
"Hiểu Mộng a."
"Ba, sao vậy?" Cố Hiểu Mộng thu dọn hành lý.
"Con xem lần này con trở về, cũng không ở lại lấy vài ngày..."
"Dạ dạ dạ." Nghe Cố Dân Chương nói, Cố Hiểu Mộng gật gật đầu nhét đồ vào trong túi, "Cái này chị Ngọc chắc chắn sẽ thích, cái này cái này cái này cũng mang đi, bình thường hay chọc chị Ngọc chơi, có nên mang thêm cho chị ấy ít giấy với bút vẽ không nhỉ?"
"Cố Hiểu Mộng!"
"Có!" Cố Hiểu Mộng vô thức đứng nghiêm, "Ba, người lại làm con sợ đấy."
"Con rốt cuộc có nghe lời ta nói hay không thế?"
"Nghe rồi, ba, ba lấy giúp con cái rương đi, mấy thứ này không đủ chứa."
"Hiểu Mộng, con muốn mang hết cả nhà đi rồi còn gì..." Cố Dân Chương khóc không ra nước mắt, "Tốt xấu gì cũng để lại cho ba hộp bánh quy chứ..."
"Kim sở trưởng, Lý thượng giáo xé tờ giấy vẽ thứ mấy rồi?" Bạch Tiểu Niên nhỏ giọng hỏi.
"Tính cả ngày hôm qua thì là tờ thứ ba mươi rồi."
"Cố thượng úy còn chưa chịu trở lại, đừng nói giấy vẽ, kể cả cây bút này cũng bị Lý thượng giáo bẻ gãy mất."
"Bạch thư ký, nói lung tung sau lưng người khác không phải là một thói quen tốt." Lý Ninh Ngọc cũng không quay đầu lại, giật xuống giấy vẽ vò thành một cục.
"Lý thượng giáo, tôi không có... Ai, Cố thượng úy."
"Một chiêu dùng lại là vô dụng."
"Chiêu số gì chứ?" Cố Hiểu Mộng kêu người mang bao lớn bao nhỏ để hết trong phòng khách, "Lúc tôi không có ở đây, các người sao lại chọc chị Ngọc rồi."
"Cố thượng úy cô nói lời này, tôi dù có tâm cũng không có gan đâu." Bạch Tiểu Niên liền vội vàng giải thích.
"Anh còn dám có tâm tư này!?"
"Không phải, tôi là dù có gan cũng không dám có ý gì a, cũng không đúng, Kim sở trưởng Kim sở trưởng ông tới đây!" Bạch Tiểu Niên trốn ra sau lưng Kim Sinh Hỏa.
"Cố thượng úy, cô chuyến này về nhà khẳng định mang đến đây không ít đồ đi."
"Đương nhiên, ai ya, những thứ này là cho các ông đấy, ây, Vương Điền Hương anh để xuống cho tôi!" Cố Hiểu Mộng đi lên trước một bước.
"Không phải cô nói đây là..."
"Tôi nói là cái này." Cố Hiểu Mộng lôi ra một cái túi.
"Vậy mấy thứ còn lại..." Không đợi Vương Điền Hương nói hết lời, Cố Hiểu Mộng tiện tay quơ lấy một cái túi chạy đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc!"
"Ha, Cố thượng úy thấy tôi à, tôi còn tưởng rằng mình là trong suốt kia."
"Chị Ngọc, chị sao có thể vô hình được, em mang quà tới cho chị." Cố Hiểu Mộng tựa như hiến vật quý đưa cho Lý Ninh Ngọc, "Nhìn này, bánh quy."
"Quá ngọt, tôi không ăn."
"Còn có bút và giấy vẽ."
"Tôi có rồi."
"Thế kẹp tóc này."
"Tôi không thích mang."
"Nếu Cố thượng úy đem phần chấp nhất đối với Lý thượng giáo này thể hiện lên các bức mật điện, hiện tại hẳn cũng phải leo tới trưởng khoa rồi đấy..." Bạch Tiểu Niên cảm khái nói.
"Mấy thứ này Lý thượng giáo không thích, thế cho tôi đi."
Cố Hiểu Mộng thở dài, vừa định gật đầu, Lý Ninh Ngọc trực tiếp đè túi xuống, mắt lạnh nhìn Vương Điền Hương, "Buông."
"Chị Ngọc, mới vừa rồi không phải chị không thích sao..."
"Vừa nãy là vừa nãy, mấy thứ đã tặng rồi Cố thượng úy vẫn còn muốn lấy lại sao?"
"Không lấy không lấy." Cố Hiểu Mộng hào hứng trở lại, "Chị Ngọc, lần sau chị tới nhà của em đi, ba ba của em cất giữ rất nhiều đồ quý, khẳng định sẽ có món chị thích."
Ở nhà Cố Dân Chương đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.
"Lão gia, ngài làm sao vậy?"
"Ta cảm giác... dường như có giặc trong nhà..."