Rốt cuộc ta vẫn nhịn không được, hỏi Tô Vãn, Tương Di chỉ là đồng nghiệp bình thường của cậu à?
Tô Vãn nhéo mũi ta, cười đáp:
“Mình còn tưởng cậu thật sự không thèm để ý.”
Ta mất hứng:
“Nghe cậu nói, là cậu cố ý dẫn cô ấy về để làm mình ghen?”
Tô Vãn vội vàng giơ tay thề:
“Trời đất chứng giám, là cô ấy đề nghị, mình chỉ không tiện từ chối.”
Tiếp đó tay sờ soạng trước ngực ta một phen.
“Người ta mong muốn có thể càng thêm không kiêng nể một chút.”
Ta thốt lên:
“Sắc lang.”
Có thể Tô Vãn nhìn ra ta lúng túng, cười đến đặc biệt vui, chẳng những thừa nhận mà còn ngày càng táo tợn hơn, nói:
“Người ta chỉ là muốn điên cuồng với cậu mà thôi.”
Không thể không nói từ khi ta và Tô Vãn có quan hệ thân mật, tình cảm của chúng ta đã xảy ra biến hóa hoàn toàn. Trước kia là loại cảm giác của hai người bạn tri kỉ, dù có thoải mái thì cũng có một số chuyện khó nói ra, nhất là về chuyện nam nữ, còn hiện tại lại biến thành tình yêu cùng dục vọng trộn lẫn, lời nói thể hiện sự tán tỉnh trắng trợn. Đương nhiên ta nói không nên lời, mỗi lần bị nàng trêu đến phát nghẹn, Tô Vãn lại nói, mình thích cậu rụt rè như vậy. Có thể đây là một sự bù trừ đi, nếu ta có tính cách của Tô Vãn, Tô Vãn sẽ không thích, còn nếu Tô Vãn có tính cách giống ta, chúng ta cũng không có khả năng.
Tô Vãn nói, trước đó theo sắp xếp của công ty thì nàng đi với Tần Lãng, đến cuối cùng lại đổi thành Tương Di, về phần nguyên nhân, nàng đoán hẳn là có liên quan đến Tần Lãng.
Tô Vãn mà không nói, ta cũng quên bén mất tình địch Tần Lãng này, anh ta làm cùng công ty với Tô Vãn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm việc khẳng định có rất nhiều bất tiện, chỉ mong Tần Lãng có thể lịch thiệp một chút, không cần làm Tô Vãn khó xử.
Hàn huyên vài câu lại nhớ tới Tương Di, Tô Vãn không xác định nói:
“Tương Di hình như cũng không bài xích mối quan hệ giống chúng ta.”
Ta lập tức cảnh giác:
“Chẳng lẽ cô ấy nói với cậu cái gì?”
Tô Vãn lắc đầu:
“Không có, chỉ là trực giác của mình nói như vậy. Mình với cô ấy lúc ở Thâm Quyến ăn, mặc, ở, đi lại đều cùng một chỗ, bằng quan sát của mình, cho dù cô ấy không phải, thì ít nhất cũng không ghét.”
Ta đoán rằng có thể Tương Di cho Tô Vãn một ít hành động ám chỉ, không khỏi nhíu mày, nữ nhân có mị lực như Tô Vãn, nếu thật sự Tương Di thích con gái, khẳng định sẽ có ý với nàng.
Ta không nói chuyện, nhưng Tô Vãn lại đoán được suy nghĩ của ta, nhìn ta liếc mắt một cái:
“Cậu suy nghĩ thật phức tạp.”
Ta phản bác nàng:
“Mình cái gì cũng chưa nghĩ.”
Trên thực tế, trong đầu ta đã hiện lên thước phim, tưởng tượng ra cảnh Tô Vãn và Tương Di ngủ cùng một phòng.
“Thôi đi.”
Tô Vãn căn bản không tin lời ta, sau đó nói:
“Nếu mà cô ấy thân cận với mình, mình sẽ không thấy kỳ lạ, mấu chốt chính là cô ấy rất cố gắng duy trì khoảng cách giữa hai đứa, mới khiến mình hoài nghi, nếu không phải trong lòng có quỷ, sao phải làm thế?”
Ta nhất thời nảy sinh cảm giác tri kỷ, hiện tại ta ở chung cùng đồng nghiệp nữ trong công ty cũng có khoảng cách như vậy.
“Cho nên lúc ăn cơm, cậu cố ý nói với cô ấy mình là người của cậu?”
Tô Vãn dính lấy ta, vừa ôm vừa hôn, một lúc sau mới đáp:
“Muốn xem phản ứng của cô ấy chỉ là lí do rất nhỏ, quan trọng là mình muốn nói ra tâm ý của bản thân, cậu vốn chính là người con gái của mình.”
Trong lòng ta lập tức giống như vừa đổ mật ngọt, ngoài miệng lại theo quán tính không chịu thừa nhận:
“Ai là người con gái của cậu.”
Tô Vãn không ngại ngùng nói:
“Đều bị mình ăn sạch sẽ, còn không chịu thừa nhận, cậu cũng chỉ còn thừa lại cái mạnh miệng.”
Ta giả bộ giận dỗi:
“Tốt, cậu thế nhưng mắng mình là con vịt chết.”
Nói xong tay liền cù lét nàng.
Tô Vãn rất sợ bị nhột, chỉ cần cù nàng, nàng lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, đang nằm cũng có thể nhảy dựng lên.
Hai nữ nhân lõa thể ở trên giường đùa giỡn như hai đứa con nít, thậm chí quên mất Tương Di đang ở cách vách. Vẫn là ta phản ứng trước, vội vàng buông tay, âm thầm cầu nguyện Tương Di ngàn vạn lần đã ngủ rồi, nếu không chúng ta phát ra động tĩnh lớn như vậy, ai biết được nàng sẽ nghĩ chúng ta như thế nào đâu.
Đùa giỡn đủ rồi, ta hỏi Tô Vãn:
“Cậu thấy Tương Di như thế nào?”
Tô Vãn mất hứng:
“Mình chỉ đem phán đoán của mình nói cho cậu biết, cậu sẽ không vì đó mà nghĩ lung tung đi?”
Trong lòng ta quả thật có điểm tư vị không đúng, cũng biết dấm chua lần này ăn không đúng chỗ, tuy rằng ta biết ta đã yêu Tô Vãn đến khó có thể kiềm chế, nhưng cũng biết rất rõ tình cảm của chúng ta yếu ớt chịu không nổi đả kích. Ta lo lắng rất nhiều chuyện, ví dụ như một ngày nào đó ta và Tô Vãn sẽ cãi nhau, ví dụ như có một ngày Tô Vãn sẽ thích người khác, đủ loại lo lắng chứng minh ta đối với tình cảm của mình và Tô Vãn là cỡ nào không được tự tin.
Ta cũng biết không nên có ý niệm như vậy trong đầu, nhưng có một vấn đề tồn đọng đã lâu, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi, bây giờ vì chuyện Tương Di, ta liền buộc miệng nói ra:
“Được, không nói Tương Di nữa, vậy trước kia thì sao? Cô gái mà cậu thích lúc trước, cô ấy như thế nào? Có xuất sắc không? Tính cách tốt không? Xinh đẹp không? Trong lòng cậu còn nghĩ đến cô ấy chút nào không?”
Ta hỏi liên tục, vừa dứt lời liền há mồm thở phì phò, giống như đã sử dụng hết toàn bộ khí lực trong cơ thể.
Ta không phải muốn chấp nhất quá khứ của Tô Vãn, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng ta sẽ cảm thấy bứt rứt, ta không muốn có bất kì sự giấu giếm nào tồn tại giữa cả hai lúc này.