Ta nghĩ ta đã qua thời niên thiếu nháo động, dù sao năm nay cũng gần ba mươi, lý tính cao hơn cảm tính, không giống như lúc còn đến trường, già mồm cãi láo muốn chết, đặc biệt hi vọng mình là Lâm Đại Ngọc (1), tính tình có thể tùy ý đùa giỡn, tùy tiện rơi nước mắt, sau đó chờ đợi bạn trai tính tình hảo giống như Giả Bảo Ngọc (2) đến yêu thương. Đương nhiên đây phần lớn cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của ta, bởi vì ta đã hỏi qua rất nhiều bằng hữu khác phái, bọn họ nhìn nhận vấn đề một cách nhất trí đến thần kì, tất cả đều thích nữ sinh ôn nhu đáng yêu, còn loại tính cách không chịu thua kém ai giống ta, việc gì cũng phải tranh 1/3 hiển nhiên không phải khẩu vị của bọn hắn. Cho nên tràng tình cảm hồi đại học kia, chỉ nửa năm liền vội vàng chia tay, lại ước chừng thương tâm ba tháng mới khôi phục lại.
Mà hiện tại, ta cùng tên nam nhân đã chuẩn bị đàm hôn luận kia chia tay, chỉ thương tâm mấy ngày, tâm liền rất nhanh bình tĩnh trở lại, còn bắt đầu tính toán đến được mất.
Ta cùng bạn trai chia tay không phải là không nhìn ra dấu hiệu trước, chính là bị ta xem nhẹ mà thôi. Ta nghĩ hắn giống ta, bị hội chứng lo sợ tiền hôn nhân, ta thì để trong lòng, mà hắn thì biểu hiện ra ngoài. Nói ví dụ như tính tình ngày càng tệ, có khi đi công tác mười bữa nửa tháng ngay cả một cú điện thoại cũng không có, hỏi hắn một ít chuyện kết hôn phải chuẩn bị gì, biểu hiện của hắn cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng sau đó lại khéo léo nói nhiều lời hay để chữa cháy, còn muốn giúp ta tổ chức sinh nhật. Ta vì thế muốn nói lại thôi, còn tưởng rằng hắn lời ngon tiếng ngọt cái gì, nguyên lại là muốn chia tay với ta.
Ta đem suy đoán của mình nói cho Tô Vãn, Tô Vãn lại không chút khách khí phán một câu, lúc cậu mới vừa cùng hắn nói chuyện, mình đã cảm thấy người này không đáng tin cậy.
Ta nói, cậu đây là đang nói vuốt đuôi sao, lúc trước mình giãy dụa phân vân xem có nên ở chung với hắn hay không, không phải cậu đã cho mình một liều an thần, mình mới quyết định sao?
Tô Vãn nói:
“Ôi, hảo muội muội của mình, đây là đã thời đại nào rồi, cậu nói cậu là nữ nhân sắp ba mươi, để cho người ta biết bản thân vẫn chưa có kinh nghiệm, không sợ người khác chê cười sao? Hơn nữa, mình thấy cậu quyết định chuyển qua với hắn, mới trợ giúp một phen. Thôi, bây giờ toàn bộ lỗi cũng không phải của mình.”
Ta nhất thời khóc lóc thảm thiết:
“Mình thực sự là chuẩn bị chuyển qua cùng hắn. Ngày kết hôn mẹ mình đều đã chọn giúp, ai biết được một người thành thật khắn khít như thế, cũng có ngày trở mặt a.”
Ta lúc trước ở nhiều đối tượng tiếp cận như vậy lựa chọn Tiểu Hoàng, thật đúng là bởi vì hắn là người có thể dựa vào.
Vãn đột nhiên tiến đến trước mặt ta, hề hề thần bí nói:
“Đến đây cô nương, nói cho tỷ tỷ biết, các ngươi làm chuyện đó có cảm giác như thế nào?”
Ta nhất thời không kịp phản ứng:
“Chuyện gì?”
Tô Vãn dùng ánh mắt “đã biết còn hỏi” quét qua ta một chút, ta lập tức ngộ ra, há mồm mắng một câu:
“Hạ lưu.”
Tô Vãn nói:
“Mình đây không phải là đang giúp các cậu phân tích nguyên nhân chia tay sao? Mình cho cậu biết, cậu đừng tiếp tục không tin, rất nhiều người bởi vì chuyện này mà ly hôn đấy.”
“Thật sự?”
Ta hồi tưởng, nhớ lại một chút:
“Liền như vậy đi, không có cảm giác gì đặc biệt.”
“Hắn thì sao?”
“Mình đâu biết, chắc là không sai biệt lắm.”
Tô Vãn vỗ đùi “Ba” một tiếng làm ta giật cả mình, nói:
“Nguyên lai mấu chốt là ở trong này, mình đã sớm khuyên các cậu, làm người đừng quá bảo thủ, vấn đề đây, loại bệnh này tuổi trẻ các cậu dễ dàng mắc phải nhất, cậu nói cậu không làm cho hắn thỏa mãn được, hắn còn không chán cậu sao?”
Nữ lưu manh Tô Vãn khi nói những lời này, mặt không đỏ tâm không khiêu.
Ta chỉ có thể đỏ mặt tía tai cãi chày cãi cối cùng nàng:
“Đừng ở trước mặt mình ra vẻ từng trải biết hết, về chuyện này của cậu, mình biết nhất thanh nhị sở.”
Tô Vãn lấy mắt lườm ta:
“Có nói cậu đâu, hướng trên người mình xả cái gì? Cậu cẩn thận ngẫm lại, quan hệ của các cậu có phải hay không chính là từ khi ở chung bắt đầu chuyển biến xấu? Hoặc là, nói cách khác, có phải hay không từ lúc bắt đầu chuyện ấy, hắn đối với cậu có dấu hiệu lạnh nhạt?”
Ta lại hồi tưởng một phen, hình như thật sự là từ khi ở với nhau, coi như chính là sống chung, nếu là sống chung đương nhiên sẽ không dính lấy nhau như trước kia nữa. Nguyên lai là có chuyện như vậy, khó trách lúc mới bắt đầu còn nồng nàn, về sau càng ngày càng nhạt, hai tháng gần đây ngay cả chạm mặt cũng không có, ta vốn cũng không ham thích gì loại chuyện đó, còn mừng rỡ tự tại. Hiện giờ nghe Tô Vãn phân tích như vậy, tựa hồ như sọ não được thông suốt, ý nghĩ đã rõ ràng một chút. Ta khinh, nguyên lại mấy ngày nay ta như tên đui mù!
Ta nổi giận:
“Cũng không nhất định nguyên nhân do mình, nói không chừng là tại hắn!”
Tô Vãn bắt chéo chân:
“Không quan tâm nguyên nhân ở ai, đây nhất định là một trong những nguyên nhân hai người chia tay, còn có...”
Tô Vãn đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống:
“Cô nương, không phải mình phê bình cậu, nhưng cậu cũng nên sửa cái cẩu tính tình của mình đi. Cậu luôn nói mình giỏi mọi chuyện, mọi chuyện đều phải đứng thứ nhất, mọi chuyện đều phải tranh quyền nói, mình mà là bạn trai của cậu cũng chịu không nổi, có tên nam nhân nào lại nguyện ý để cho một nữ nhân ở trên đầu mình tiểu xuống a?”
Ta nghẹn lời, tuy rằng lời của Tô Vãn thô tục khó nghe, bất quá đánh trúng khuyết điểm lớn của ta. Chỉ có Tô Vãn mới dám nói với ta như vậy, hơn nữa ta nghe mà không tức giận, chỉ yếu ớt giải thích:
“Đôi ta quen biết nhau mười mấy năm, cậu nên biết, tính tình mình là như vậy, không phải nói sửa là có thể sửa được. Hơn nữa, cậu không nhận thấy là mình đã thu liễm rất nhiều rồi sao?”
Tô Vãn hít một hơi:
“Mình thì không sao cả, cái cậu cần làm là cầu nguyện người nhà của cậu có thể tiếp nhận đi!”
Ta nhe răng hướng nàng:
“Cậu làm như cậu không có khuyết điểm vậy, mình không ngại nói ra đâu.”
Cùng Tô Vãn nói chuyện với nhau một phen, lòng đã thoải mái rất nhiều, nhưng có chút chuyện không phải nói buông là có thể lập tức buông. Con người là loài có cảm tình, ta cùng hắn kết giao hai năm, không phải hai tháng, ở sâu trong nội tâm ta, kỳ thật vẫn là hi vọng hắn có thể tìm ta, chỉ cần hắn níu kéo, ta khẳng định có thể quay đầu lại.
Vì thế ta phát hiện, nữ nhân tuổi ba mươi thực chất bên trong vẫn không mất đi một ít hèn mọn hết sức lông bông của tuổi trẻ.
——— —————— ——— —————-
(1) Lâm Đại Ngọc – (2) Giả Bảo Ngọc: Là hai nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.
Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc là hai anh em con cô con cậu, cùng ở chung một nhà từ bé, cùng lớn lên bên nhau, tuy cả hai thường cãi vã hờn giận nhưng tình cảm lại vô cùng thắm thiết, họ hiểu nhau và thông cảm cho nhau sâu sắc. Sau đó lại có thêm một cô em họ Tiết Bảo Thoa đến ở nhờ, Bảo Ngọc đôi lúc cũng rung động vì Bảo Thoa nhưng vì Bảo Thoa cũng giống như những người Giả gia, luôn hướng anh ta theo con đường công danh mà anh ta chán ghét, nên dần dần dành hẳn tình cảm cho Đại Ngọc, người duy nhất không thúc ép anh làm quan.
Cuối cùng, nhà họ Giả đã chọn Tiết Bảo Thoa cho Bảo Ngọc. Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc, dùng kế “tráo dường đổi cột” để lừa Bảo Ngọc cưới Bảo Thoa. Đại Ngọc đau khổ tuyệt vọng nên mang tâm bệnh. Nàng đốt thơ, đốt khăn để dứt tình rồi chết trong nỗi uất ức, oán hận trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc. Kết thúc tấn bi kịch này, Bảo Ngọc bỏ nhà đi tu, Bảo Thoa trở thành góa phụ.