Chưa bao lâu giáo viên đã chấm xong bài kiểm tra của học sinh, thầy Bạch cầm một tập bài kiểm tra vào lớp đặt xuống bàn, thầy dạy môn văn bình thường gương mặt đều là thân thiện dễ gần, nhưng bây giờ mặt thầy vừa nhìn vào là biết rất tức giận. Đám học sinh liền thở dài, xem ra bài kiểm làm không tốt.
Thầy Bạch nhìn qua học sinh trong lớp tức giận đến bật cười.
- Anh chị thở dài cái gì. Bây giờ là biết thở dài rồi à? Sao lúc đầu tôi ôn cho mà không chịu học.
Cả lớp mím môi im lặng, Linh ngồi thẳng lưng có chút lo lắng, bài kiểm tra lần này cô làm cũng không biết sẽ được bao nhiêu điểm.
Sau khi nói một tràng giang đại hải, thầy Bạch hoà hoãn hơn nói.
- Xin lỗi mấy em làm bài tốt cũng bị nghe mắng lây, lần này Linh làm bài vẫn như mọi lần được 9 điểm, Vũ lớp trưởng được 8,5 cũng rất tốt.
Linh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhận bài kiểm tra từ lớp trưởng cô nhìn qua rồi quay đầu hỏi An.
- Mày được mấy điểm?
An giơ bài lên cười tít mắt, cô được 7 điểm.
Đến tiết bốn bài đã được trả hết, Dương đi xuống cầu thang đứng bên cửa sổ của Linh cười hỏi.
- Điểm thế nào đấy?
Bạn nam cùng bàn không hiểu sao có chút sợ Dương, cậu ta cúi đầu đi ra ngoài, Dương có chút khó hiểu, mình đáng sợ thế sao?
Linh cũng nhìn qua không nói gì, cô cầm tất cả bài kiểm tra đưa qua cửa sổ cho Dương xem, cậu lật từng bài một xem kĩ càng. Toán 10, hoá 9,5, lý 10, lịch sử 10, địa lý 9,75, nhìn qua một lượt điểm đều rất cao, xem tờ giấy cuối cùng tiếng Anh 7 điểm. Dương nâng khoé môi có chút tự hào, cô bé của cậu thật thông minh.
Nhìn gương mặt rầu rĩ của Linh, Dương đưa lại xấp giấy cho cô, nhẹ nhàng nói.
- Giỏi lắm.
Linh xếp giấy lại gọn gàng buồn buồn nói.
- Điểm tiếng Anh thấp quá.
Dương biết cô rất nỗ lực học tập, với lý tưởng sẽ có một nghề nghiệp để tương lai đủ ăn đủ mặc. Cậu xoa nhẹ đầu cô qua mấy thanh sắt cửa sổ, lại nhẹ nhàng nói.
- Từ chiều mai khi nào rảnh tớ sẽ dạy cậu học tiếng Anh.
Linh hai mắt sáng lên, Dương bật cười thật dễ dỗ, cô lại hỏi.
- Điểm của cậu có ổn không?
Dương thản nhiên nhàn nhã nói.
- Đủ sống.
Điểm của Dương đều ở mức trung bình, giáo viên chủ nhiệm cũng không có ý kiến, chỉ là liên hệ với phụ huynh và điền thêm vài buổi học thêm.
Dương nói là làm, buổi chiều lớp còn học thêm ba tiết phụ đạo, buổi tối Dương cầm một chồng sách vào quán cháo, bà Tâm cũng nhìn quen mặt Dương vì cậu vẫn hay chờ đón Linh tan làm. Cùng bà tâm trò chuyện vài câu, Dương ngồi xuống bàn trong bếp chờ Linh làm việc.
Khách đến khách đi đông đúc, qua hơn một tiếng Linh mới có chút rảnh rỗi, cô lau mồ hôi trên trán ngồi xuống đối diện Dương, trời đã nóng lên phía sau tạp dề Linh chỉ mặc chiếc áo phông cùng với quần jean đã bạc màu, cô biết người mình đầy mùi mồ hôi với mùi dầu mỡ, cô ngồi đối diện Dương không dám quá gần cậu.
Dương lại nhìn cô nàng trước mặt đến mê mẩn, chiếc quạt vù vù thổi ở đầu bàn làm tóc mai của cô bay bay, cô mặc tạp dề tóc búi lên giản dị mà đẹp, hình ảnh này mãi đến sau này Dương vẫn nhớ như in, khi khó khăn có mấy ai dám dũng cảm từng bước đi lên thoát khỏi nó, nhưng cô gái trước mặt cậu lại khác, cô mạnh mẽ kiên cường, cô quá mức hiểu chuyện.
Ánh mắt nóng rực cứ dính chặt lấy mình, Linh có hơi đỏ mặt, cô ho khan một tiếng Dương lập tức tỉnh lại từ suy nghĩ.
Cậu cầm khăn giấy lau mồ hồi trên trán cô, mặt cô nóng lên cả người căng thẳng, ánh lửa ở bếp rất nóng Dương nhíu mày bước qua ngồi bên cạnh cô, trong tiệm là ghế gỗ đã cũ dài hơn một mét Linh giật mình lùi đi sát mép ghế, Dương không hài lòng giơ tay đặt lên eo nhỏ của cô kéo lại sát mình.
Linh cứng đờ cả người trái tim lại đập lỡ nhịp, Dương lại như rất đúng đắn thản nhiên mở sách ra nói.
- Ngồi xa như thế không nghe được, ngồi gần một chút.
Dương cầm một chồng sách đầy đủ cho người mới bắt đầu, sách nâng cao và mấy quyển sách tốt giới thiệu cho cô, Linh vừa nhìn vừa nghe cậu nói hai mắt đều sáng lấp lánh, cô nhìn qua rồi nhẹ nhàng mở ra. Dương có hơi ghen tị, chết tiệt vài quyển sách cũng có thể khiến cô coi như báu vật thế sao.
Linh không để ý đến khuôn mặt đang đen đi của ai đó, cô nhìn qua rồi tiếc nuối.
- Giá sách đắt thật, tớ học xong sẽ trả cho cậu.
Mấy quyển sách này Dương đã đều đọc qua, cậu cũng không cần đến, Dương chống cằm cười cười.
- Cậu cứ giữ lấy đi, tớ học hết rồi.
Linh kinh ngạc đưa mắt lại, Dương có chút cảm giác thành tựu, cậu cong môi chờ cô khen ngợi, không ngoài mong đợi liền nghe giọng nói trong trẻo của cô nàng.
- Tớ biết cậu giả vờ ngốc nhưng không nghĩ cậu lại là thần đồng.
Dương rất hài lòng đưa khuôn mặt đẹp trai lại gần cô thấp giọng hỏi.
- Tớ giỏi như thế cậu có muốn giấu làm của riêng không?
Trong đầu Dương đang ngàn vạn lần mong cô đồng ý, gương mặt cô nàng đỏ lên rồi nói.
- Tớ còn không có nhà tốt thì lấy đâu ra hầm giấu cậu đi được.
Dương có hơi buồn cười, sao lại ngốc như thế chứ. Cậu không nhịn được chỉ vào tim cô rồi nói.
- Trong đó giấu được.
Linh siết chặt bút trong tay, cô không giỏi cũng không có gia thế, cuộc sống truân chuyên không biết được tương lai, cuộc sống như vậy có thực sự giấu được một người vừa tốt lại còn giỏi như Dương, cậu giống một ánh mặt trời một ánh sáng trong cuộc đời của cô, nhưng mà cậu là mặt trời thì nên toả sáng.
Vừa hay có khách vào Linh đứng bật dậy đi ra ngoài.
Dương cau mày dõi theo, cậu có thể nhìn ra được cô bé này đang trốn tránh mình.