Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nấc nhẹ của Linh vì vừa khóc xong, Dương đau lòng xoa đầu trấn an cô gái trong lòng mình.
Phương thở dài bước vào, mọi người cùng đưa mắt nhìn. Linh vươn người thoát khỏi cái ôm của Dương, cả người từ tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Mặc kệ trên mặt vẫn còn in đậm dấu tay, Phương chống cằm ngồi xuống bục giảng rồi thở dài nói.
- Thực ra là tôi không muốn học nữa.
Nghe vậy mọi người khó hiểu nhìn cô, Phương nhìn Linh áy náy.
- Xin lỗi đã ảnh hưởng đến cậu.
- Thực ra tôi muốn làm diễn viên, diễn viên giỏi như trên ti vi vậy đấy, nhưng bố mẹ lại đều ngăn cản, từ nhỏ tôi đã không có hứng thú với việc học.
Phương đưa mắt nhìn ra bầu trời đã dần tối bên ngoài, cô lại nhìn chiếc áo kì dị trên người mình.
- Tôi không muốn học nhưng bố lại mỗi ngày đem tôi so sánh với con nhà người ta, bắt buộc tôi phải đi học không được nghĩ đến chuyện khác, xem thường ước mơ của tôi, một ngày tôi thấy cậu tôi liền nghĩ, cậu nghèo như vậy lại học giỏi, rất đúng chuẩn con nhà người ta trên lời nói của bố tôi.
Nghe Phương nói xong mọi người liền cau mày. Phương làm như không thấy mà nói tiếp.
- Tôi thuê cậu làm bài tập để bố tôi sẽ không mắng tôi nữa, thực ra tôi ghi âm lại là để phòng một ngày bị phát hiện, tôi sẽ không cần đi học nữa, vậy thì tôi sẽ theo đuổi con đường ước mơ của tôi.
Phương nhớ lại ngày bé cô đã nói với bố mẹ rằng mình muốn trở thành một diễn viên, bố mẹ cô là một tầng lớp trí thức, tất nhiên có ác cảm với ngành giải trí, họ muốn cô trở thành một bác sĩ hoặc một giáo viên.
Từ nhỏ cô đã nổi loạn mỗi ngày đều trang điểm hoá trang thành một nhân vật trong phim, bố dùng roi, dùng lời quát mắng nhưng chỉ khiến cô càng phản nghịch hơn. Có lẽ hôm nay bị kỷ luật bố đã hoàn toàn thất vọng về đứa con gái này, hoặc có lẽ là xấu hổ.
Linh dùng giọng mũi nhíu mày hỏi.
- Vậy mấy bức ảnh trên trang của nhà trường là cậu đăng à?
Phương thoát khỏi suy nghĩ lắc đầu.
- Tôi chỉ là không thích học thôi chứ đâu có ngốc. Đăng vào thời gian này nếu cậu bị sốc quá kiểm tra không tốt thì tôi chả ân hận suốt đời à.
- Tôi định khi nào có thời cơ tốt mới thực hiện kế hoạch, ai nghĩ là có một người nào đó lại ghét cậu như thế.
Linh cúi đầu suy nghĩ một lát, cô chỉ là một người bình thường, cô bận đến không có cả thời gian uống nước sao lại đắc tội với người khác được, ai lại tự nhiên thù ghét cô vậy? Nghĩ càng lúc càng mơ hồ, cô mím môi nhớ đến lúc nãy mình hiểu lầm Dương rồi cắn lên tay cậu, Linh đưa mắt nhìn cánh tay Dương.
Trên làn da trắng đến trong suốt lại có một vết cắn rất sâu hiện đã tụ máu bầm, nhìn thấy liền đau khiến người đau xót, Linh đưa mắt quay về bản tường trình trên bàn, tim thắt lại như bị bóp chặt.
Mặc kệ ánh mắt sắc bén của Dương, Phương đứng dậy phủi quần nhìn Linh rồi đưa mắt nhìn ba người còn lại mỉm cười.
- Cảm ơn và xin lỗi, hẹn gặp lại mọi người ở tương lai, khi mà chúng ta đều đã hoàn thành ước mơ, có một tương lai tốt đẹp.
Nhìn Phương ra ngoài, mọi người lập tức có suy nghĩ riêng, An liếc mắt nhìn Quân hai người lập tức hiểu ý rồi đi ra ngoài.
Linh ngồi yên lặng ở trên ghế, tay siết chặt bút. Dương đã thấy được mấy phản ứng nhỏ này của cô, cậu giơ tay véo nhẹ má cô.
- Cậu không giận vì bị lợi dụng à?
Linh ngừng một chút rồi lắc đầu.
- Không có, đây là điều công bằng vì tôi kiếm tiền còn cô ta lại có được mục đích, không phải lợi dụng mà chỉ là cuộc trao đổi có lợi ích thôi.
Dương cau mày trách nhỏ.
- Sao lại ngốc thế chứ.
Linh mím môi đập mạnh tay vào bàn, Dương giật bắn mình, chẳng lẽ mình nói sai rồi sao?
Linh lại ỉu xìu cầm lấy cánh tay Dương nhìn vết thương trên tay, đau lòng nói.
- Khốn kiếp, sao cô ta không nói sớm làm tôi cắn cậu mạnh như thế. Có đau lắm không? Lỡ mà bị nhiễm trùng thì làm sao đây?
Lần đầu tiên nghe Linh mắng người, Dương bật cười thành tiếng ngồi xuống ghế mà cô đang ngồi, vì lo lắng nên Linh còn chẳng để ý hiện giờ hai người chỉ ngồi chung một chiếc ghế đơn.
Dương quan sát ánh mắt nghiêm trọng của cô gái nhỏ, cậu cười nhẹ nhàng nói.
- Cậu không phải cún đâu mà bị nhiễm trùng được, chỉ cần cậu thổi phù phù một lát liền hết đau.
Linh nghe vậy dĩ nhiên không tin, nhưng ngày nhỏ bị ngã mẹ vẫn hay thổi nhẹ vào vết thương một lúc cô liền thấy không đau nữa.
Linh nghĩ vậy liền phồng má, hết sức nhẹ nhàng thổi thổi. Dương ngắm nhìn ánh mắt lóng lánh vì vừa khóc xong của cô, thật khiến người ta đau lòng mà. Cậu lại nhìn từng ngũ quan trên gương mặt trái xoan của thiếu nữ chỉ bằng bàn tay của mình, lông mi dài đen rủ xuống cặp mắt đan phượng, mũi nhỏ nhỏ cao thẳng, môi hồng hơi chu lại, cặp má phồng lên lấy hơi, cổ thon gọn, vài sợi tóc mai rơi xuống bên tai.
Tay cậu ngứa ngáy thật muốn chạm vào vài sợi tóc đó, nghĩ là làm Dương giơ tay lên vén nhẹ nó lên tai, Linh cứng đờ người tai cũng dần chuyển đỏ, cô quay đầu ánh mắt ngơ ngác nhìn Dương.
Dương nuốt khan tay vẫn giữ trên tai cô, ngắm nhìn môi nhỏ hồng của thiếu nữ một chút, rồi không nhịn được tiến sát lại. Tim rộn lên như đánh trống, Linh nhìn ánh mắt lưu luyến dịu dàng của Dương, khoảng cách này cô cảm nhận được cả hơi thở của cậu, cô biết khoảng cách hai người càng lúc càng gần.
Khi đã sắp chạm đến, Linh giật mình bừng tỉnh đứng bật dậy, tay chân loạn xạ va vào ghế đau đớn. Hồi nãy trong phòng hội đồng vì Phương diễn quá sâu nên đẩy cô một cái rất mạnh va vào ghế, quá khứ lại xảy đến, chân nhỏ của cô liền có hai vết tím.
Dương nhíu mày đỡ cô ngồi xuống, cậu quỳ một chân dưới nền lớp học lạnh lẽo, nhẹ nhàng vén ống quần baggy của cô lên xem, Linh căng thẳng bối rối không biết làm sao cho phải, xấu hổ quá đi mất.
Dương nắm lấy chân cô ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai vết bầm tím, xót xa ngẩng đầu cau mày hỏi.
- Cậu sợ tôi lắm à?
Linh bối rối xua hai tay lắc đầu liên hồi.
- Không, không có.
Dương càng cau mày.
- Vậy cậu chạy gì mà nhanh thế?
Linh nhìn ánh mắt tức giận của Dương cô hơi ấm ức buột miệng nói.
- Ai bảo cậu định hôn tôi đâu, không biết người ta xấu hổ à?
- "..." Dương há hốc mồm kinh ngạc nhìn cô.
- "..." Linh, trời ơi tôi muốn nhảy xuống một nơi nào đó không ai thấy tôi nữa.