Editor : Ha Ni Kên
Lạc Sênh nhận lấy đoản kiếm rồi đưa cho Hồng Đậu đang chạy đến, bình tĩnh hỏi Vệ Hàm : « Vương gia còn chuyện gì khác không ? »
Vệ Hàm nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tiểu cô nương, dửng dưng : « Cũng không còn chuyện gì khác. »
Nếu có chuyện gì khác thật, chẳng lẽ Lạc cô nương lại không biết à ?
Nhưng dù sao hiện tại cũng không thích hợp để bàn chuyện này, để sau tính vậy.
« Vậy chúng ta đi trước. » Lạc Sênh hơi cúi người, nói với Lạc Đại Đô Đốc : « Cha, chúng ta đi thôi. »
Lạc Đại Đô Đốc chỉ chờ có vậy, vội vã đưa ba con gái đi luôn.
Vệ Hàm vẫn đứng yên ở chỗ cũ, ánh mắt sâu thẳm.
Vệ Khương vẫn một dáng vẻ không quan tâm chuyện gì tiến lại, gọi một tiếng vương thúc.
Vệ Hàm nhìn Vệ Khương một cái, vừa đi vừa hỏi : « Thái tử còn có chuyện gì à ? »
Vệ Khương lấy giọng tùy ý nói : « Không ngờ hoàng thúc lại có giao tình với Lạc cô nương. »
Hắn đứng một bên xem, vẫn cảm thấy Khai Dương vương đối xử với Lạc cô nương không bình thường.
Chẳng lẽ Lạc cô nương kéo ra dây quần, kéo ra cả tình cảm à ?
Vệ Hàm nhìn Vệ Khương, giọng lãnh đạm : « Chuyện của trưởng bối, Thái tử không cần phải bận tâm. »
Vệ Khương bị nghẹn họng tức gần chết, nhưng lại không phản bác được.
Hắn lớn hơn Khai Dương vương không ít tuổi, nhưng có lớn hơn nữa thì vẫn phải gọi người ta là thúc thúc, nếu truyền ra ngoài là phận làm cháu lại tọc mạch chuyện tình cảm của bậc trưởng bối thì chẳng ra thể thống gì cả.
Nhưng hắn cũng chỉ hỏi qua thế thôi, vậy mà cũng phải lôi cái giá trưởng bối ra đỡ à ?
Vệ Khương cũng không tiện nổi nóng trước mặt Vệ Hàm, cho đến khi bóng người áo đỏ thẫm kia đi vào phủ Khai Dương vương thì gương mặt mới sa sầm lại.
Hắn làm Thái tử, làm đến bực cả mình.
« Điện hạ phải hồi cung rồi à ? » Vệ Phong đến cạnh Vệ Khương, tiếc nuổi hỏi.
Vệ Khương nhìn sang Vệ Phong.
Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa hai người chỉ là đường huynh đệ, nhưng chuyện cùng chung một dòng máu chảy trong người là không thay đổi được, nhất là Vệ Phong càng lớn, hai người trông càng giống nhau.
Thái độ của Vệ Khương đối với người em trai này cũng khá hòa hoãn, khẽ gật đầu : « Ừm, phải về rồi. »
Vệ Phong cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói : « Điện hạ, mẫu phi... nhớ huynh lắm, hôm nay sinh nhật người, lại xảy ra chuyện không vui như vậy, huynh không thể nán lại một chút à ? »
Vệ Khương vô cảm chờ Vệ Phong nói xong, mới lạnh lùng nói gọn lỏn : « Không. »
Trước mặt người ngoài, hắn phải che giấu thái độ lạnh lùng với vợ chồng Bình Nam vương, nhưng trước mặt Vệ Phong thì không nhất thiết phải như vậy.
Mười hai năm trước, hắn đã xích mích với cha mẹ ruột rồi.
Mà khi ấy, Vệ Phong vẫn còn nhỏ, không can dự vào, nên mới có thể còn chút tình nghĩa an hem này.
Nhưng Vệ Phong lại hoàn toàn không hiểu nổi thái độ của Vệ Khương.
« Điện hạ, chuyện xảy ra mười hai năm trước... huynh cũng tham gia... »
Rõ ràng Đại ca là người lập công, sao lại oán giận cha mẹ chứ ?
Hắn đã từng thấy mẫu phi lặng lẽ khóc nhiều lần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Phong cảm thấy bất mãn.
Vệ Khương như bị chạm phải vẩy ngược, mặt lạnh tanh : « Ta không muốn nghe người khác nhắc đến chuyện mười hai năm trước. Ngươi nhớ cho kỹ, Vệ Phong. »
Đẩy ngã phủ Trấn Nam Vương, hắn tham gia, nhưng hắn chưa bao giờ muốn lấy mạng của Lạc Nhi.
Ngày hôm ấy, hắn đã thành thân cùng Lạc Nhi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lạc Nhi chôn cùng phủ Trấn Nam Vương.
Nhưng mũi tên bay ra từ trong bóng tối đã lấy mạng của Lạc Nhi.
Lạc Nhi chết trước mặt hắn, trên người còn mặc hỉ phục.
Chỉ cần nghĩ lại, hận ý cuồn cuộn trong lòng Vệ Khương, khuấy động lục phủ ngũ tạng của hắn đến nhức nhối.
Thấy Vệ Khương bắt đầu nổi giận, Vệ Phong nén lại bất mãn hậm hực, nói : « Biết rồi. »
Không phải vẫn trách phụ vương và mẫu phi vì Thanh Dương Quận chúa à ?
Hắn vẫn còn có ấn tượng của Thanh Dương Quận chúa. Đó là một người tỷ tỷ cao quý, hào phóng và đầy bản lĩnh, đặc biệt rất giỏi làm kẹo, làm muội muội thèm chảy cả nước miếng.
Thật ra hắn cũng thích ăn kẹo, nhưng khi ấy hắn cũng đã tám tuổi, tất nhiên không thể chỉ vì một viên kẹo mà lởn vởn quanh Thanh Dương Quận chúa như muội muội.
Sau này, Thanh Dương Quận chúa chết, Đại ca không còn nói chuyện cùng phụ vương và mẫu phi.
Ban đầu, hắn không hiểu, đến khi lớn lại chợt vỡ ra.
Đại ca yêu Thanh Dương Quận chúa, vì cái chết của Thanh Dương Quận chúa mà tức giận với phụ vương và mẫu phi.
Mặc dù hắn cũng thương tiếc cái chết của Thanh Dương Quận chúa nhưng hắn không tài nào hiểu nổi thái độ của Đại ca.
Có tức giận, thì cũng không thể tức cả mười năm được.
Phụ vương đâu có sai, nếu Thanh Dương Quận chúa không chết, Đại ca phải làm thế nào ?
Thê tử có nhà mẹ đẻ mưu nghịch, Đại ca định tranh đoạt ngôi Thái tử kiểu gì ?
Đại ca thể hiện bản lĩnh trước mặt Hoàng bá phụ, được nâng thành Thái tử, lại còn cưới được danh môn khuê tú về làm Thái tử phi, còn gì mà không hài lòng ?
Nếu đổi là hắn – Vệ Phong nhếch khóe môi mỏng.
Hắn cảm kích phụ vương mẫu phi còn chưa hết, sao còn có thể oán giận.
So với giang sơn, mỹ nhân có là gì. Mà có giang sơn rồi, dạng mỹ nhân nào không thể có được ?
Vệ Phong nén lại bất mãn dâng nghẹn cõi lòng, nhìn Vệ Khương rời đi.
Vệ Khương trở về Đông cung, một mỹ nhân trong phục sức cung đình ra chào đón.
« Thái tử về rồi. »
Tức giận đã biến mất khỏi gương mặt Vệ Khương, vẻ dịu dàng ôn hòa đã trở lại.
Hắn khẽ gật đầu, hỏi : « Uyển Nhi đỡ hơn chưa ? »
« Đỡ hơn rồi, còn muốn ăn cháo thịt. Giờ đang ngủ. » Mỹ nhân cười nói.
« Thế thì tốt rồi, nàng đi chăm Uyển Nhi đi, con bé tỉnh lại đòi mẹ. »
« Dạ. »
Vệ Khương rời đi một lúc, mỹ nhân mới gọi tâm phúc đến hỏi : « Thái tử đi đâu ? »
Tâm phúc thận trọng nói : « Dạ thưa Thái tử phi, Thái tử đến chỗ Ngọc Tuyển thị ạ. »
Thái tử phi nở nụ cười nhạt vẻ đã biết từ trước.
Nàng thừa biết Thái tử đi đâu.
Cũng chỉ là một ả đàn ba rách nát gần ba mươi tuổi, thế mà lại được Thái tử giữ trong lòng nhiều năm đến vậy.
Nàng đã âm thầm phái người điều tra lai lịch của Ngọc Tuyển thị.
Nghe nói vốn là đệ tam thị nữ của Thanh Dương Quận chúa, coi như của hồi môn. Sau khi hay tin về Thanh Dương Quận chúa truyền về phủ Bình Nam vương thì đâm đầu vào cột với một thị nữ khác.
Thị nữ kia chết ngay tại chỗ, mà có người phản ứng kịp nên kéo lại, nên Ngọc Tuyển thị mới giữ được cái mạng kia, chẳng qua trên trán có một vết sẹo, ngày thường phải để mái thật dày để che đi.
Để kiểm tra thông tin dò được, nàng từng bắt Ngọc Tuyển thị vén mái lên, quả nhiên có một vết sẹo nhàn nhạt trên vầng trán bóng loáng.
Thái tử trước giờ vẫn ôn hòa hay tin thì nổi trận lôi đình với nàng, sau đó nàng không để ý đến ả đàn bà có xuất thân hèn mọn đó nữa.
Với phận của nàng thì không cần phải coi một Tuyển thị xuất thân là thị nữ là đối thủ, càng không cần vì một Tuyển thị mà xa cách với Thái tử.
Suy cho cùng, Thái tử nào có quan tâm đến một Tuyển thị cỏn con như thế, rõ ràng nắng nhung nhớ Thanh Dương Quận chúa đã chết nhiều năm.
So với một người chết thì nàng càng không có cách.
Chỉ là cứ nghĩ đến việc Thái tử đối xử đặc biệt với một Tuyển thị quèn bao nhiêu năm, vẫn khó mà thoải mái được.
Bực mình xong, Thái tử cũng không vướng mắc nhiều, đi về phòng con gái.
Vệ Khương bước nhanh về điện Thiên Xử, tâm tình khó hiểu gấp gáp.
« Tuyển thị, Thái tử đến. » Cung tỳ nói với một người phụ nữ gầy guộc có mái tóc đen dày.
---------------------------