Lúc Quyền Hoa Thần ra khỏi sân bay thì phát hiện thành phố A đang có tuyết rơi. Trận tuyết đầu tiên trong năm nay trùng hợp rơi xuống vào ngày đông chí cuối tháng 12. Tuyết rơi đúng lúc báo mùa bội thu, thể nào cũng là một dấu hiệu tốt lành.
Nghĩ đến việc sẽ sớm được gặp lại Khang Chước, Quyền Hoa Thần sải rộng bước chân đi nhanh hơn.
Ban đầu, chuyến bay của Quyền Hoa Thần khởi hành từ nước D vào buổi trưa, nhưng hắn lại bất chợt đổi chuyến, dời thời gian đến bảy giờ sáng, để lúc đến thành phố A sẽ vừa vặn là giữa trưa. Quyền Hoa Thần biết buổi chiều Khang Chước có tiết học, sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên tạm thời không nhắn tin cho cậu biết.
Đây là lần thứ hai Quyền Hoa Thần quay lại thành phố A sau khi trở về nước D vào đầu tháng 11. Cuối tháng 11, hắn đã trở lại nghỉ một ngày cuối tuần với Khang Chước, đến chiều chủ nhật thì bay về. Nhưng lần này hắn có thể ở lại lâu hơn một chút, ở bên Khang Chước qua tết Dương rồi mới đi.
Thực ra dựa theo kế hoạch hành trình ban đầu của Quyền Hoa Thần, qua hai ngày nữa hắn mới về nước. Nhưng hôm qua Khang Chước gọi điện thoại cho hắn, nói thí nghiệm của mình làm không được tốt, cậu rất buồn muốn gặp Quyền Hoa Thần, hỏi Quyền Hoa Thần khi nào trở về.
Phải biết rằng Khang Chước luôn rất hiểu chuyện, trong lúc Quyền Hoa Thần làm việc cậu sẽ nhắc nhở hắn phải chú ý thân thể, về nhà nghỉ ngơi sớm, nhưng tuyệt đối sẽ không đề cập đến việc muốn Quyền Hoa Thần về nước. Thậm chí Quyền Hoa Thần đã nhiều lần nói muốn bay về gặp cậu nhưng đều bị cậu dứt khoát cự tuyệt.
Nếu Khang Chước chủ động hỏi Quyền Hoa Thần khi nào trở về, vậy chắc chắn cậu đang rất cần Quyền Hoa Thần.
Thế là Quyền Hoa Thần đặt vé máy bay về nước vào ngay ngày hôm sau, bọn họ đã giao hẹn, đến chiều khi Khang Chước tan học sẽ nhìn thấy hắn.
Quyền Hoa Thần biết tới thí nghiệm của Khang Chước là vì mỗi ngày cậu đều báo cáo tiến độ của mình cho Quyền Hoa Thần.
Từ đầu tháng, Khang Chước đã làm phân loại pheromone của hai phân loài mới của loài bướm đêm Ebol. Trong đó có một con bướm đực đuôi sao có các phân tử thụ thể pheromone type S rõ rệt. Về mặt lý thuyết thì con bướm đực này có độ phù hợp pheromone khá thấp hoặc thậm chí là không phù hợp với phần lớn bướm cái đuôi sao. Nhưng kết quả của thử nghiệm chung hoàn toàn ngược lại, nó phù hợp được với pheromone của hầu hết các loài bướm đêm Ebol.
Nếu số liệu thí nghiệm của Khang Chước không có sai sót, đây rất có thể là một phát hiện lớn gây chấn động trong giới tuyến thể.
Để xác nhận kết quả này, Khang Chước đã dành gần hai tuần để làm các thử nghiệm đo độ chính xác, chính là làm thí nghiệm đo lường sự phù hợp pheromone của con bướm đêm này với toàn bộ các mẫu pheromone của bướm cái đuôi sao hiện có.
Hiện tại có gần một ngàn loại pheromone của bướm cái Ebol, khối lượng công việc của Khang Chước rất lớn. Sau khi bạn học trong phòng thí nghiệm biết được tin này, chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ đến giúp cậu. Khang Chước vô cùng cảm kích, bao trọn trà sữa và đồ ăn khuya của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Sau những nỗ lực mệt mỏi không ngừng nghỉ của mọi người, cuối cùng thử nghiệm độ chính xác trong suốt hai tuần đã hoàn thành. Kết quả cuối cùng cho thấy con bướm type S này có “pheromone siêu Alpha”, có thể phù hợp với hơn 95% pheromone của con cái, và độ phù hợp thấp nhất là trên 50%.
Sau khi Khang Chước có được số liệu, cậu đã viết báo cáo ngay trong đêm rồi nộp cho Lưu Minh, cậu kích động đến mức gần như cả đêm không ngủ.
Nhưng mà ngày hôm sau Lưu Minh gọi cậu đến văn phòng, trước tiên khen tinh thần tìm tòi học tập của cậu, sau đó hỏi cậu một câu ——
“Em chắc chắn đây là một con bướm đêm Ebol type S?”
Khang Chước có chút sửng sốt, nói: “Ở trang 2 trong bản báo cáo có cấu trúc phân tử thụ thể pheromone của nó dưới kính hiển vi, chính xác là type S.”
Lưu Minh cười nhẹ, đưa cho cậu một tờ giấy A4, trên đó in mấy nhóm phân tử thụ thể pheromone. Trong cấu trúc này, có thể thấy có số lượng phân tử type C cực kỳ ít lẫn vào trong phân tử thụ thể type S.
Khang Chước nghi hoặc, đây là tình huống tuyệt đối sẽ không phát sinh trong tự nhiên, trừ phi có người cố ý trộn lẫn pheromone type S với type C. Thế nhưng tới khi cậu nhìn vẻ mặt của Lưu Minh thì hiểu ra ngay lập tức.
“Đây cũng là cấu trúc phân tử thụ thể pheromone của con bướm đực Ebol kia ạ?”
Lưu Minh gật đầu: “Sáng nay thầy đã làm lại thí nghiệm phân loại, lấy lần lượt pheromone từ các bộ phận khác nhau như đốt bụng, râu, cánh. Cuối cùng căn cứ vào pheromone tiết ra ở vùng bụng lấy được cấu trúc phân tử này.”
Giống như nhận được một đòn cảnh tỉnh, Khang Chước đã hiểu rõ mọi thứ.
Tuyến thể của con bướm đêm Ebol khá đặc biệt, có thể sản xuất cả hai pheromone type S và C, do đó dẫn đến số liệu của Khang Chước bị lỗi. Tuy nhiên, các phân tử thụ thể pheromone type C tiết ra rất ít, chỉ có thể trích xuất pheromone từ các đốt bụng gần tuyến thể mới có thể phát hiện ra. Đây là do Khang Chước bất cẩn không chú ý tới.
Cứ như vậy, tất cả nỗ lực vất vả trong hai tuần của Khang Chước và toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị hủy bỏ.
Cảm xúc phức tạp dường như bị mắc kẹt trong cổ họng, Khang Chước chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Vậy nên chúng ta không phát hiện ra một loại pheromone mới, mà chỉ là gặp phải một con côn trùng có tuyến thể biến dị?”
Lưu Minh nói: “Mặc dù nguyên nhân cụ thể của sự biến dị này vẫn còn phải đợi thêm những nghiên cứu về sau, nhưng rất có thể là rối loạn trong giai đoạn trưởng thành, hoặc do bệnh tuyến thể gây ra.”
Khang Chước hoàn toàn không nói nên lời.
Do Khang Chước sơ sót trong việc trích xuất pheromone, cậu không chỉ lãng phí không ít vật liệu thiết bị trong phòng thí nghiệm, mà còn làm lỡ thời gian quý báu của các bạn học.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi tin tốt của Khang Chước, nhưng kết quả này thực chất chỉ là một sự hiểu lầm.
Lưu Minh vỗ vỗ bả vai Khang Chước, an ủi cậu: “Không sao, người trẻ tuổi ngã một neo thì leo một nấc, có thể phát hiện loại biến dị tuyến thể này cũng rất giỏi, lần sau chú ý hơn.”
Khang Chước có cảm giác giống như bước hụt một bước rơi thẳng xuống không trung, cậu cảm ơn Lưu Minh rồi ngẩn ngơ rời khỏi phòng thí nghiệm.
Đây không phải là lần đầu tiên Khang Chước té ngã trong quá trình làm thí nghiệm, nhưng lần này lại ngã rất đau, đau đến nỗi cậu không nhịn được mà gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần nói muốn gặp hắn.
Ngồi trong xe taxi, cả chặng đường Quyền Hoa Thần đều suy nghĩ xem hắn phải an ủi Khang Chước như thế nào, làm sao để khiến cậu vui vẻ.
Quyền Hoa Thần nhớ tới trước khi rời đi hắn đã đưa Lazzy đến nhà Liêu Nhất Phàm nhờ anh nuôi hộ. Khang Chước rất thích Lazzy, nếu chiều nay Quyền Hoa Thần mang theo Lazzy đến đại học A đón Khang Chước tan học, có lẽ sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Chẳng mấy chốc, Quyền Hoa Thần đã kéo vali đến trước cửa nhà, lưu loát ấn vân tay mở khóa đẩy cửa đi vào.
Nhưng một giây sau đó, hắn hết sức kinh hãi đứng nguyên tại chỗ.
––– Trong phòng khách là một mớ “hỗn độn”, những quả bóng bay nhỏ đủ màu sắc nằm rải rác trên mặt đất, một vài quả được gắn trên tường, ruy băng và dây đèn led vương vãi khắp nơi, trên bàn trà còn bày cả một đống nến.
Mà ở giữa mớ “hỗn độn” này, Khang Chước đáng lẽ phải nghỉ trưa trong ký túc xá trường lại ngồi cùng Lazzy lông vàng vốn đang phải ở nhà Liêu Nhất Phàm.
Trên mũi Khang Chước đeo một cặp kính minions, trên miệng dán một bộ ria mép quái đản. Cậu đang cố gắng đội một cái mũ hình nón chấm bi sặc sỡ lên đầu Lazzy, mà lúc này trên đầu Lazzy đã có hai cái kẹp tóc hình bướm, một trái một phải.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Khang Chước và Lazzy đều mở to hai mắt quay đầu nhìn lại, cảnh tưởng lúc ấy trông vô cùng buồn cười.
Lazzy: “?”
Khang Chước: “!!!”
Quyền Hoa Thần: “…”
Hai người một chó cứ nhìn nhau một lúc như vậy mà không nói gì. Lazzy tương đối không có gánh nặng, nó lè lưỡi chạy về phía Quyền Hoa Thần, chạy được nửa đường thì chiếc mũ trên đầu trượt xuống sau cổ.
“Cậu à,” Khang Chước sợ tới mức gọi lại xưng hô cũ, “Cậu, không phải cậu nói gần tối mới về sao?”
“Thế nào? Em không muốn gặp tôi sao?”
“Không phải…”
Trên mặt Quyền Hoa Thần không để lộ biểu cảm gì, Khang Chước cũng không biết hắn có đang tức giận hay không, cậu ngồi cứng đờ trên mặt đất không dám động đậy.
Quyền Hoa Thần đẩy vali sang một bên, đội lại mũ ngay ngắn cho Lazzy rồi đổi dép lê, cởi áo khoác. Hắn đi vòng qua một đống đồ nhỏ linh tinh, đứng bên cạnh Khang Chước, tháo kính mắt và ria mép trên mặt cậu xuống ném chúng đi, rồi đưa tay véo má cậu.
“Mấy ngày không gặp, em ủng hộ Lazzy lên ngôi đúng không? Nó chịu trách nhiệm phá nhà, còn em phụ trách xây dựng lại.”
Tuy rằng giọng điệu của Quyền Hoa Thần rất dữ tợn, nhưng ý cười ở đáy mắt hắn lại vô cùng rõ ràng. Thắt lưng cứng ngắc của Khang Chước lập tức mềm nhũn, cậu kéo tay Quyền Hoa Thần nũng nịu. Quyền Hoa Thần thuận thế ngồi xuống thảm bên cạnh cậu, còn Lazzy thì nhất quyết phải chen vào giữa hai người.
“Không phải, em còn chưa chuẩn bị xong đâu.” Một tay Khang Chước ôm chó, một tay giấu tấm thiệp trên mặt đất ra sau mông, nhưng lại bị Quyền Hoa Thần phát hiện, hắn đưa tay đoạt lấy.
“Em đang làm gì vậy? Biến phòng khách thành ra thế này.”
Động tác của Quyền Hoa Thần rất nhanh, Khang Chước căn bản không kịp ngăn hắn mở tấm thiệp ra xem. Thế là mô hình bánh ngọt 3D trong thiệp kèm theo bài hát chúc mừng sinh nhật bật ra, dưới bánh ngọt còn có một hàng chữ nhỏ.
【Chúc anh Thần sinh nhật vui vẻ!】
Đây hiển nhiên là điều mà Quyền Hoa Thần không ngờ tới, hắn sững sờ nhìn tấm thiệp.
“Nếu đến gần tối anh mới về thì em có thể trang trí xong phòng khách rồi.” Khang Chước ôm một quả bóng bay nhỏ màu hồng trong tay, có chút bồn chồn nói, “Anh Thần, hoan nghênh về nhà, sinh nhật vui vẻ.”
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Khang Chước, cậu sẽ đưa Quyền Hoa Thần đi ăn một bữa tối lãng mạn. Sau đó khi về nhà sẽ cho hắn một bất ngờ lớn, tặng hắn món quà mà cậu đã dày công chuẩn bị, quả là hoàn mỹ.
Nhưng bây giờ kinh ngạc biến thành kinh hãi, những quả bóng bay và đèn trang trí cậu chuẩn bị cũng mất đi ý nghĩa.
“Làm sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?” Quyền Hoa Thần trả lại tấm thiệp sinh nhật cho Khang Chước, vẻ mặt điềm nhiên. Khang Chước nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng cậu dần dần ngửi được mùi pheromone rượu Brandy.
“Từ bức ảnh của anh và người yêu cũ á.” Khang Chước không cẩn thận làm rớt một cái kẹp tóc nhỏ trên đầu Lazzy, cậu suy nghĩ một lúc, rồi tháo xuống cái còn lại.
Khang Chước biết sinh nhật của Quyền Hoa Thần cũng là vì Doãn Đông Phàm đã gửi cho cậu một bộ ảnh. Trong đống ảnh của Quyền Hoa Thần và người yêu cũ, có một tấm ảnh ngày 22 tháng 12 năm trước, Quyền Hoa Thần ước nguyện trước bánh sinh nhật.
“Tháo xuống làm gì?” Quyền Hoa Thần lại gắn lại kẹp tóc cho Lazzy, “Cho nên hôm qua em gọi điện thoại cho tôi nói thí nghiệm của mình thất bại, là để tôi quay về rồi tổ chức sinh nhật cho tôi sao?”
Khang Chước có chút ngượng ngùng gật đầu: “Thực ra thí nghiệm đã là chuyện của tuần trước, em đã điều chỉnh lại tâm trạng lâu rồi. Không có gì phải buồn hết, chỉ là có chút mất mặt. Buổi tối hôm đó thầy bọn em vì an ủi em mà còn cố ý mời cả phòng thí nghiệm đi ăn cùng nhau.”
“Em đang do dự không biết nên dùng lý do gì gọi anh về, đúng lúc anh nói cuối tuần này đến tết Dương lịch sẽ có một tuần nghỉ ngơi, cho nên em bèn thử hỏi anh có thể về sớm hơn một chút không. Em làm chậm trễ công việc của anh rồi sao?”
Hiếm khi có được một lần Khang Chước tùy hứng trước mặt Quyền Hoa Thần, mà còn là vì tổ chức sinh nhật cho Quyền Hoa Thần.
Trong phòng, hệ thống sưởi ấm được bật lên vừa đủ, Quyền Hoa Thần nhìn Khang Chước trước mặt, cảm thấy tuyết rơi dày đặc bên ngoài đều rơi vào trong lòng hắn tan thành một chén nước xuân tràn đầy. Mỗi lần Khang Chước nói một câu, từng giọt nước xuân lại sóng sánh trượt xuống xuôi theo vành chén, dần dần tích tụ ở đáy chén chỉ thoáng chốc đã sắp tràn, khiến cho Quyền Hoa Thần uống mãi không hết.
“Không, tôi rất vui.”
Hương rượu Brandy càng ngày càng nồng đậm, giống như đang bùng cháy hừng hực đang trong không khí.
Ánh mắt và pheromone của Quyền Hoa Thần đều quá nóng, Khang Chước hoàn toàn không chống đỡ nổi, cậu đứng lên muốn chạy, miệng lẩm bẩm: “Em mới đón Lazzy từ nhà anh Liêu về, cũng không biết nó đã ăn hay chưa, em đi cho nó ăn chút thức ăn cho chó.”
Quyền Hoa Thần đợi lúc cậu đi ngang qua phía sau mình thì đột nhiên nắm mắt cá chân của cậu. Khang Chước không phòng bị, sắp sửa ngã xuống, Quyền Hoa Thần xoay người, để cậu ngã thẳng vào trong vòng tay của mình.
Khang Chước vịn lấy bả vai rộng lớn của Quyền Hoa Thần ngồi trên đùi hắn, cảm giác dưới mông mình giống như có thứ gì đó cồm cộm, rồi bất chợt cậu bị một bàn tay to lớn giữ chặt gáy.
Quyền Hoa Thần ngửa đầu cắn cánh môi phấn nộn cả lúc lâu rồi mới đưa đầu lưỡi vào, hôn cậu thật sâu.
“Bé yêu, đừng cho chó ăn, đút tôi ăn trước đi.”